Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 795: Anh muốn làm gì?



Nhưng mà đúng lúc này, phản ứng bản năng của thân thể khiến hắn ngửi được một mùi nguy hiểm.

“Đúng là đi mòn sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn tí công phu nào.” Một giọng nói rét lạnh vang lên.

Diệp Khuynh Thành nhìn lại theo tiếng nói, phát hiện người nói chuyện chính là ông cụ lúc trước trên máy bay trách móc cô đừng nói chuyện lớn tiếng.

Rất rõ ràng, cô đã phát hiện được sự thù địch nồng đậm trên người ông cụ.

Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Cụ ông, vừa nấy tôi đã xin lỗi ngài rồi, lẽ nào. ngài còn chưa nguôi giận?”

Ông cụ không thèm nhìn cô, ánh mắt khóa chặt Lý Trạch Vũ. “Người của gia tộc thứ năm?” Lý Trạch Vũ không xác định hỏi thăm.

“Ánh mắt không tệ.” Ông cụ cười lạnh nói: “Tự giới thiệu trước, già đây Đệ Ngũ Thành Gông, chính là ông hai của Đệ Ngũ Nhân Kiệt và Đệ Ngũ Tuấn Kiệt.

Lý Trạch Vũ vỗ vai của Diệp Khuynh Thành nói: “Cô lên xe chờ tôi trước.”

Diệp Khuynh Thành dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cẩn thận “Không sao, không cần lo lắng.” Lý Trạch Vũ an ủi.

“Không sao?” Đệ Ngũ Thành Công vênh váo nói: “Người trẻ tuổi, cậu cảm thấy lão phụ tự mình tới đây, cậu còn có thể bình yên vô sự à?”

“Má, tôi phát hiện người tới từ cảnh nội Quy Khư các ông đều có một loại cảm giác ưu việt? Có phải cảm thấy người của Thế Tục Giới trong mắt các người chỉ là một bầy kiến hôi không?”

Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khinh thường: “Ở đây nhiều người, chúng ta tìm một chỗ không người thế nào?”

Đệ Ngũ Thành Công giang tay ra nói: “Cậu đã sớm muốn tìm một vùng đất trù phú chôn mình rồi à? Có thể, lão phu sẽ xem như chuyện tốt, thỏa mãn nguyện vọng này của cậu.”

“Đi thôi.” Lý Trạch Vũ lười nói nhảm với đối phương.

Đệ Ngũ Thành Công không hề lo lắng đối phương sẽ giở âm mưu quỷ kế, dù sao trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy.

Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lý Trạch Vũ rời đi, Diệp Khuynh Thành không. khỏi cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ có thể lo lắng vô ích, không thể giúp được việc gì.

Cứ qua mười phút như vậy.

Lúc cô nhìn thấy Lý Trạch Vũ thoải mái nhàn nhã trở về, mà sau khi lão già kia cũng không xuất hiện nữa thì nỗi lòng lo lắng cũng rơi xuống.

“Anh không sao chứ?”

“Tôi có thể có chuyện gì.” Lý Trạch Vũ thuần thục nổ máy xe. Diệp Khuynh Thành khẽ nhíu mày hỏi: “Cụ già kia đâu?”

“Tôi thả ông ta đi rồi.” Lý Trạch Vũ đáp lợi hời hợt.

Cùng lúc đó, bãi đậu xe dưới đất nào đó gần sân bay.

Mặt mũi Trên mặt Đệ Ngũ Thành Công tím xanh, khóe miệng đầy máu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ không hề che giấu.

Lý Trạch Vũ cũng không làm thịt ông ta, mà là phế võ công của ông ta, chuyện này quả thực còn khó chịu hơn giết ông ta.

Cố nhịn đau, ông ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số của nước Hạ. “Ông hai Thành Công.”

“Tâm Nhi, con lập tức nghĩ cách về Quy Khư, nói cho ông cả con phía ông thất bại rồi.”

“Cái gì? Ông hai Thành Công vậy mà thất bại rồi.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khiếp sợ.

Đệ Ngũ Thành Công nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Thực lực thằng nhóc kia mạnh mẽ, chẳng trách Nhân Kiệt và Tuấn Kiệt lại bại dưới tay hắn, e rằng chỉ có thể để già lão nhà họ Đệ Ngũ tự mình ra tay.”

Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ lái xe chở Diệp Khuynh Thành đi suốt chặng đường, cuối cùng đi tới một khách sạn cao cấp sáu sao.

Diệp Khuynh Thành vốn tưởng rằng sẽ giúp mình tìm điểm dừng chân, thật tình không biết tên này có ý khác.

“Anh muốn làm gì?” “Cô nói xem...” Lý Trạch Vũ ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn lên. Củi khô lửa bốc, châm một cái đã cháy.

Lý Trạch Vũ thuần thục cởi váy và áo ra, sau đó ôm người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước mắt này lên giường.

“Leng keng, leng keng!”

Tiếng chuông cửa đáng chết vang lên đúng lúc này.

Lý Trạch Vũ vốn không muốn để ý tới, lúc này chuyện gì cũng không quan trọng bằng đêm xuân.

“Anh mau đi xem thử đi.” Diệp Khuynh Thành đẩy mạnh hắn ra.

Lý Trạch Vũ không lay chuyển được, chỉ có thể mặc quần cộc đi mở cửa trước.

“Thịch!” Lúc hắn nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nhịp tim bỗng đập nhanh, hơi thở trở nên không đều.