Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 91: Cô nghĩ tôi còn mắc nợ cháu gái cô điều gì nữa?



Diệp Khinh Nhu nhìn vào vẻ mặt u uất và ánh mắt sầu muộn của Lý Trạch Vũ, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Một tên con cháu nhà giàu vốn được dâng cơm tận miệng, hầu quần áo tới tận tay bỗng bị đưa đến nhà ngục giam giữ những tên tội phạm hung ác tàn bạo nhất thế giới!

Ba năm trời, cô ấy thật sự không dám nghĩ đối phương đã bị giày vò ra saol

"Cô nghĩ tôi còn mắc nợ cháu gái cô điều gì nữa?"

Lý Trạch Vũ có vẻ đã khá nhập vai, càng diễn càng thống thiết.

Cuối cùng, Diệp Khinh Nhu không còn dũng khí nhìn vào mắt hắn, thậm chí gương mặt cô ấy còn để lộ nét áy náy.

"Khi đó nhà họ Lý bọn tôi đã bồi thường cho nhà họ Diệp, nhưng lão già nhà mấy người... À không, ông nội các người vẫn nhất quyết không buông tha ông đây! Haiz..."

Lý Trạch Vũ thở dài, nói tiếp: "Tôi chẳng những không nợ gì cháu gái cô, mà tính kĩ ra thì cô ấy mới là người nợ tôi!"

Diệp Khinh Nhu không cầm lòng được mà gật đầu, song ngay sau đó lại lắc lắc.

"Dù sao đi nữa thì cậu vẫn là kẻ làm tổn thương Khuynh Thành, cậu cho rằng ba năm nay nó sống tốt lành lắm ư? Cậu biết ngoài kia có bao nhiêu lời bẩn thỉu đồn thổi về nó không? Nếu không phải do cậu thì Khuynh Thành đâu bị gắn mác hoa tàn liễu héo! Tên khốn nhà cậu..."

Khi nói tới câu cuối cùng, Diệp Khinh Nhu không khỏi gầm lên.

Lý Trạch Vũ cũng rơi vào trâm mặc.

Một cô gái mất trinh không phải điều gì lạ lãm, dù sao thế giới này cũng càng ngày càng cởi mở.

Nhưng Diệp Khuynh Thành không phải con gái của gia đình bình thường, cô xuất thân từ nhà họ Diệp quyền quý!

Ba năm trước, sau sự việc kia, hắn đã rời khỏi vùng đất thị phi này, nhưng Diệp Khuynh Thành lại không thể chạy trốn.

Hắn có thể hiểu những năm qua đối phương đã bị coi khinh ra sao, uất ức thế nào.

Xoạt!

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, rít sâu mấy hơi, trầm ngâm lên tiếng: "Nói đi, cô tới tìm tôi vì mục đích gì?"

Lúc ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, chân mày Diệp Khinh Nhu càng nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: "Nếu cậu còn là đàn ông, hãy cứu Khuynh Thành ra khỏi bể khổ đi

"Là sao?" Lý Trạch Vũ nhíu mày.

"Chắc cậu cũng đã nghe nói cha tôi gả Khuynh Thành cho Khương Như Phong của nhà họ Khương!"

Nói đến đây, Diệp Khinh Nhu liếc nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt đầy thâm ý, bổ sung thêm: "Nếu Khuynh Thành thật sự phải cưới tên phế vật kia thì cuộc đời nó sẽ không thể hạnh phúc nổi..."

"Hey hey hey...'

Lý Trạch Vũ bất mãn ngắt lời: "Cô mắng tên kia là phế vật thì được, nhưng ánh mắt cô nhìn tôi là sao đây?”

"Hừ"

Diệp Khinh Nhu khinh bỉ nói: "Tên phế vật kia suốt ngày lưu luyến chốn ong bướm, chỉ giỏi phá của chứ chẳng biết làm gì, ngược lại rất giống tính tình của những người nào đó"

Nghe cô chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, Lý Trạch Vũ càng thêm khó chịu: "Đừng tự cho là mình giỏi. Thế tại sao người đàn bà ngực to mà óc như quả nho nào đó còn muốn đến cầu xin lão đại quần là áo lượt tiếng tăm lẫy lừng nhỉ?"

"Cậu nói ai ngực to nhưng óc như quả nho?"

"Ai mắng tôi thì tôi mắng kẻ đó!"

"Cậu... Chán sống rồi!

Diệp Khinh Nhu thẹn quá hoá giận, đột nhiên đấm một cú về phía bụng Lý Trạch Vũ.

Cú đấm này không nhắm trúng chỗ hiểm, điều đó cho thấy cô ấy chỉ muốn dạy dỗ đối phương một chút mà thôi.