Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 954: Văn phu nhân



Cung Vô Địch không phải kẻ ngốc, thấy dáng vẻ như sắp nói lời thề son sắt của đối phương, có lẽ tám chín mươi phần trăm là đã xác nhận chuyện này rồi, vậy nên ông ta cũng chẳng giấu giếm, trả lời đúng sự thật: “Không sai, Lý Trạch Vũ muốn cướp một món đồ của tôi.”

Nghe tới đây, hai mắt Văn phu nhân sáng ngời, bà ta thốt lên: “Nói vậy tức là món đồ đó rất quan trọng với Quân đế?”

Câu hỏi vô nghĩa, liên quan đến trường sinh bất lão thì không quan trọng được ư?

Nhưng Cung Vô Địch không nói ra những lời này, ông ta thầm cười khẩy trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh đáp: “Có lẽ là quan trọng, nhưng muốn họ Cung tôi chắp tay nhường món đồ này lại thì... Chỉ trừ phi ngày mai là ngày tận thế.”

“Cung đảo chủ, có thể cho tôi biết món đồ kia là gì không?” Văn phu nhân thật sự thấy hứng thú.

Nghe vậy, Cung Vô Địch gật đầu đáp: “Không giấu gì Văn phu nhân, đây là một quyển tuyệt phẩm võ công bí mật từ đảo Thiên Đường của tôi.”

Trên đời này, làm gì có ai mà không bị cám dỗ bởi việc trường sinh bất lão? Ông ta sẽ không ngu ngốc ăn ngay nói thật, nếu không chắc chắn trăm phần trăm Văn phu nhân cũng sẽ muốn cướp Gốt Cầm giống Lý Trạch Vũ.

Nhưng lần này ông ta đã tính sai rồi.

Văn phu nhân thở dài, nói: “Cung đảo chủ, có thể giao quyển tuyệt phẩm võ công đó cho tôi được không?”

“Hả?” Cung Vô Địch giật mình, ông ta ngạc nhiên: “Văn phu nhân, theo tôi biết thì bà không phải võ giả, tại sao lại thấy hứng thú với quyển tuyệt phẩm võ công này chứ?”

Cung Vô Địch vốn tưởng mình đổi trắng thay đen, biến “Cốt Cầm” thành một quyển tuyệt phẩm võ công, chắc chắn Văn phu nhân sẽ không thấy hứng thú với thứ này. Nhưng không ngờ bà già này lại không làm theo đúng quy luật ông ta nghĩ!

“Cung đảo chủ, e là ngài vẫn chưa biết. Bởi vì ngài tới đảo Nguyệt Lượng nên chúng tôi đang lâm vào cảnh nguy khốn chưa từng có.” Tô Đại Cẩu đứng bên cạnh lên tiếng.

Cung Vô Địch thấy mờ mịt không hiểu: “Anh Tô, anh nói vậy là có ý gì?”

“Hừ!” Tô Đại Cẩu xụ mặt nói: “Quân đế dẫn binh lính nước Hạ tới xung đột với chúng tôi, sau đó nước Hạ đã lấy lý do đó để ra quân đánh chúng tôi!”

Nghe tới đây, đồng tử Cung Vô Địch co rút.

Tô Đại Cẩu tiếp tục nói với giọng điệu kỳ quái: “Bây giờ đảo Nguyệt Lượng chúng tôi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, tất cả là tại ông.”

“Đại Cẩu, không được vô lễ với Cung đảo chủ.” Văn phu nhân xua tay, ý bảo Tô Đại Cẩu đừng nói nữa, sau đó bà ta lại nhìn Cung Vô Địch: “Cung đảo chủ, mặc dù thái độ Đại Cẩu không tốt, nhưng những gì Đại Cẩu nói đều là sự thật. Bây giờ chúng tôi chỉ còn cách đàm phán với Quân đế mới giải quyết được mâu thuẫn giữa đảo Nguyệt Lượng và nước Hạ.”

“Văn phu nhân, Cung Vô Địch muốn nói lại thôi.

Nếu chỉ là một quyển tuyệt phẩm võ công thì ông ta chẳng có vấn đề gì, nhưng Gốt Cầm liên quan đến trường sinh bất lão, cứ mơ mà ông ta giao ra.

'Thấy Cung Vô Địch có vẻ lưỡng lự, Tô Đại Cẩu lại tiếp tục đe doạ: “Cung đảo chủ, chuyện này do ông gây ra, ông phải giao đồ ra, như vậy chúng tôi còn đảm bảo được an toàn cho ông. Nhưng nếu ông không muốn, chúng tôi chỉ đành vì mấy vạn dân chúng trên đảo Nguyệt Lượng, giao ông ra cho Quân đế”

“Văn phu nhân, bà muốn giao họ Cung tôi ư?” Cung Vô Địch căng thẳng.

Văn phu nhân thở dài, nói: “Cung đảo chủ, chúng ta là những người quen biết đã lâu, tất nhiên tôi không muốn ông lâm vào tình thế nguy hiểm. Nhưng tình thế hiện tại của đảo Nguyệt Lượng ông cũng biết rồi, hy vọng Cung đảo chủ đừng làm khó tôi, dù sao thì chuyện này cũng do ông.”

Thấy đối phương đã quyết tâm, Cung Vô Địch cau mày.

Tô Đại Cẩu lại tiếp tục tạo áp lực: “Cung đảo chủ, ông chọn giao đồ ra hay để chúng tôi giao ông cho Quân đế, do ông lựa chọn.”

Cung Vô Địch trầm ngâm một lát, sau đó xụ mặt hỏi: “Văn phu nhân, bà chắc. chắn muốn làm như vậy sao?”

“Mong Cung đảo chủ thứ lỗi, tôi cũng hết cách thật rồi.” Văn phu nhân đáp với thái độ vô cùng kiên định.

“Được rồi.” Cung Vô Địch thở dài, vô cùng cô đơn: “Vậy tôi có thể giao quyển tuyệt phẩm võ công ra, nhưng hy vọng Văn phu nhân đồng ý với tôi một chuyện.”

“Cung đảo chủ cứ nói, đừng ngại.” Thấy đối phương đồng ý giao đồ ra, Văn phu nhân cũng thay đổi thái độ.

“Sau khi tôi giao đồ, hy vọng Văn phu nhân có thể đưa tôi rời khỏi đảo Nguyệt Lượng trước.” Không thể không nói, Cung Vô Địch đúng là đa mưu túc trí.

Một khi Lý Trạch Vũ lấy được quyển võ công vô dụng kia, hắn sẽ thẹn quá thành giận, vậy nên ông ta cần nghĩ cách rời khỏi đây trước...