Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 96: Sao ông ấy có thể không giận được?



Người thế hệ trước thường trọng tình trọng nghĩa, Lý Viễn Sơn cũng không ngoại lệ.

Ông ấy vốn tưởng rằng Lý Trạch Vũ chỉ bắt Lý Tu lại dạy dỗ một trận, nhưng không ngờ hắn lại to gan, dám giết người!

Sao ông ấy có thể không giận được?

"Nếu Lý Tông Bình và Lý Tu chỉ hại cháu, nhắc đến tình thân có lẽ cháu sẽ tha cho bọn họ, thế nhưng..."

"Hai cha con bọn họ không nên cấu kết với người ngoài!"

"Phản bội là chuyện có thể xảy vô số lần, mặc dù lần này cháu buông tha cho bọn họ, ai dám cam đoan lần sau bọn họ không làm vậy nữa?”

Lý Trạch Vũ cũng không thêm mắm dặm muối, hắn nó rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện mình điều tra được ra.

Vẻ tức giận trên mặt Lý Viễn Sơn dần biến mất, nhưng nhìn ra được ông ấy vẫn còn khó chấp nhận được.

"Cháu đã nói hết rồi, ông cố Lý muốn đánh hay phạt cháu, cháu đều không oán hận nửa câu."

Lý Trạch Vũ bày ra dáng vẻ thấy chết không sợ. "Thôi!"

Lý Viễn Sơn thở dài, ông ấy nói: "Dù sao bọn họ cũng là người nhà họ Lý chúng ta, hơn nữa nếu năm đó không có ông cố lớn của cháu liều mạng cứu giúp..."

"Được rồi!"

Lý Trạch Vũ xua tay cắt ngang: "Ông nhớ kỹ ân tình của ông cố lớn không hề sai, nhưng cho dù là ông hay lão Lý làm gì có lỗi với cha con Lý Tông Bình sao? Là bọn họ không nhớ đến tình cảm anh em trước đây, như vậy không trách cháu được!"

Lý Trạch Vũ nói vậy, Lý Viễn Sơn không nói gì được nữa.

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, hắn cũng im lặng.

Hắn không phải không hiểu đạo lý vốn là người cùng dòng máu, có gì mà không tha thứ được cho nhau, nhưng sở dĩ hắn phải làm vậy thật ra còn có một nguyên nhân khác.

Súng ngoài sáng dễ tránh, hắn có thể không sợ, nhưng hắn lo lắng cho Lý Định Quốc và Lý Viễn Sơn!

Ngột nhỡ hai người thân này của hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời!

"Chuyện này dừng lại ở đây, cháu không được động vào Tông Bình nữa!"

Giọng Lý Viên Sơn không cho từ chối. "Không, gã ta phải chết!"

Thái độ Lý Trạch Vũ cũng kiên định như vậy. "Cháu..."

Lý Viễn Sơn nhìn Lý Trạch Vũ trước mặt, ông ấy bỗng phát hiện đứa cháu trai này thật sự thay đổi rồi.

Trưởng thành sao? Trong nháy mắt, ông ấy lại cảm thấy vô cùng vui mừng. "Haizl"

Lý Viên Sơn thở dài, ông ấy vẫy tay nói: "Đi ra ngoài đi, ông muốn ở một mình."

Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn lập tức đứng dậy rời đi.

Lý Viễn Sơn châm một điếu thuốc, cả người lại rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, bỗng có một lão già xuất hiện, ngồi ở chỗ Lý Trạch Vũ vừa ngồi.

Lý Viễn Sơn nhìn hắn ta, ông ấy vẫn tiếp tục hút thuốc.

Lão già cũng không tức giận, hắn ta tự mình rót một chén trà, rồi mở miệng nói: "Thật sự không ngờ nhà họ Lý mấy người lại có rồng!"

Lý Viễn Sơn nghe vậy thì chấn động.