Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn

Chương 13: Tới thật nhanh



Một bóng người dần xuất hiện trong sơn động bị bổ đại ở Kiếm Ẩn phong, Trạm Nam Chu chờ ở cửa từ lúc lôi kiếp kết thúc cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Dực Hiên xuất quan.

Hắn không quan tâm là thần binh lợi khí gì ra đời làm cho bao người giành giật, trong lòng hắn chỉ có mỗi an nguy của Đường Dực Hiên.

"Đồ đệ, ta......." Đường Dực Hiên nhìn đồ đệ đang chờ bên ngoài, gương mặt vừa vương ý cười thì đã bị đồ đệ ôm eo.

Trạm Nam Chu dán tai mình lên ngực Đường Dực Hiên cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng, trái tim sắp rơi ra ngoài cũng coi như bình ổn lại.

Đồ đệ gần gũi với mình là chuyện tốt, Đường Dực Hiên cảm thấy không có gì sai, thế nhưng Tước Tước lại vỗ cánh phành phạch nói thầm, nó sao cứ cảm thấy Trạm Nam ChuChu có chỗ nào đó là lạ.

"Sư tôn, ta đã làm rất nhiều điểm tâm, đều là những thứ người thích ăn" Trạm Nam Chu quyến luyến buông tay ra, hắn có thể tuỳ hứng nhất thời nhưng không thể cứ mãi vậy được.

Tu vi bây giờ của hắn rất thấp không đủ để bảo vệ sư tôn, ngược lại còn cần sư tôn bảo hộ. Có rất nhiều người thích sư tôn, có vô số đối thủ đang rình mò trong bóng tối, hắn không nghĩ và cũng không muốn để lộ sư tôn ra ngoài.

Đường Dực Hiên nghe vậy thì sáng mắt, vẫn là đồ đệ ngoan biết y thích cái gì. Đồ đệ này sau khi nhận vào môn hạ thật đúng là tri kỉ, vì lúc trước y thường xuống phàm giới du lịch nên y rất thích các loại món ngon, phần lớn người tu hành không chú trọng dục vọng ăn uống, đệ tử trong môn phái dù cho chưa tới Kim Đan Kỳ có thể tích cốc thì cũng dùng đan ích cốc.

Môn đồ của Tàng Sơn Kiếm tông nhiều nhất là kiếm tu, phần lớn kiếm tu tu khổ hạnh, nào có có rảnh rỗi bắt hoa bắt bướm như Đường Dực Hiên? Trước khi Trạm Nam Chu đến, rất ít khi Đường Dực Hiên chung sống hoà thuận trong tông môn, mà lạ là có vài sư đệ sư muội ghét y một cách khó hiểu.

Tổng kết lại, mấy vị sư đệ muội chê y ở tông môn làm hư đệ tử của họ, còn gây rắc rối cho họ, trong khi Đường Dực Hiên lại cảm thấy nhóm sự đệ muội này quá nhàm chán.

Có lẽ Trạm Nam Chu mới vào tu hành nên không rõ, hơn nữa toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Đường Dực Hiên cho nên cũng không biết thần khí giáng xuống sẽ gây ra náo động như thế nào,

Những đám mây bảy màu dừng trên Kiếm Ẩn Phong khoảng một canh giờ, nhưng cố tình hai người có khoảng cách gần nhất lại hoàn toàn không nhìn.

Yến Hi Trúc bị nhóm sư đệ sư muội thúc giục đến Kiếm Ẩn Phong. Khi hắn không tình không nguyện đến và thấy một màn này thì chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Vẫn là Đường Dực Hiên thấy hắn vẫy tay gọi: "Sư đệ, sao ngươi lại tới đây?"

"Động tĩnh của ngươi lớn như vậy, sợ là bây giờ tất cả mọi người đều biết." Yến Hi Trúc khịt mũi hừ một tiếng.

Sau khi nhận ra Trạm Nam Chu chần chờ: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Có lẽ là đang tức sẵn nên Yến Hi Trúc "yo he" một tiếng, "Sư điệt không biết sao à?"

“Sư đệ, ta nhớ cây tùng vạn năm trước cửa nhà ngươi có cành khá tốt…” Giọng điệu của Đường Dực Hiên khi nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng cũng làm Yến Hi Trúc nuốt lại những lời sắp nói.

Đường Dực Hiên muốn cái cành đó hả? Không đúng, rõ ràng là y không muốn Trạm Nam Chu biết được những chuyện này từ mình!

Lời hai người nói đưa qua đẩy lại, Trạm Nam Chu không hiểu ẩn ý nên chỉ có thể đứng bên cạnh im lặng không nói.

Đường Dực Hiên như nhận thấy đồ đệ của mình mất mát, y nở nụ cười sáng ngời chiếu sáng đáy hồ sâu thẳm trong lòng Trạm Nam Chu.

Ngoài việc làm một kiếm tu, Đường Dực Hiên còn biết đúc kiếm. Kiếm bản mạng Thanh Long là do chính tay y đúc, lôi kiếp ngày kiếm thành hôm đó cũng không kém gì ngày hôm nay.

Trường kiếm đen nhánh như mực được rèn từ chiếc nhẫn trữ vật mà y mang theo bên mình, khi đối mặt với lôi kiếp thanh kiếm này sắc bén vô song. Giờ đây được Đường Dực Hiên nắm trong tay, ngoài việc trông đẹp thì khí thế toàn thân cũng được nội liễm trong đó.

“Đồ đệ, thanh kiếm này vi sư đúc cho ngươi, xem như là quà vi sư tặng ngươi kết đan nhé?” Đường Dực Hiên khá vừa lòng với chuôi kiếm mình làm ra, vật liệu trong đó cực kỳ quý hiếm, một sợi tính phách trong khối huyền băng kia cũng được y dung nhập vào, tôi luyện trong lôi kiếp, phẩm chất đã tốt lại càng tốt hơn.

Có thể nói, lúc Đường Dực Hiên đúc kiếm cho bản thân cũng chưa để bụng đến vậy. Nhiêu đó là đủ thấy Thanh Long rộng lượng bao nhiêu, bằng không bây giờ nó đã chém chủ nhân nhà mình thành mấy đoạn.

Lễ kết đan... của hắn? Sư tôn tự mình rèn ư? Sư tôn bế quan chính là vì muốn rèn cho hắn một cây kiếm bản mạng sao?

Trạm Nam Chu ngơ ngác khi nhìn trường kiếm trong tay Đường Dực Hiên, đường vân trên đó phức tạp không rõ ràng, nhìn như có khắc chú ấn gì đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì thì như không thấy gì. Thanh kiếm trong suốt như ngọc lưu ly, khi ánh mặt trời chiếu qua có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ bị khúc xạ.

"Đồ đệ? Không thích sao?"

"Không, thích." Trạm Nam Chu đưa tay cầm lấy, hắn cảm thấy giữa mình là thanh kiếm này có sự tương giao nào đó, là thuộc tính băng giống hắn.

Dường như là ngại thái độ vừa rồi của bản thân quá nhạt nhẽo, sư tôn lại thích nhiệt tình thẳng thắn, một loại tình cảm nào đó trong lòng tnc như căng tràn ra, hắn nhìn thẳng Đường Dực Hiên với ánh mắt sáng ngời, hiếm thấy có được khí khái thiếu niên: "Ta thích lắm, cảm ơn sư tôn."

"Ngươi không sợ đồ đệ ngươi bị người ta giết rồi đoạt bảo sao? Động tĩnh vừa rồi của sư huynh không hề nhỏ, người bên ngoài nhìn thấy có lẽ không biểu hiện gì nhưng chắc gì sau lưng đã vậy." Yến Hi Trúc không khỏi nhắc nhở sư huynh nhà mình, một vĩ nhân cầm thần binh như vậy trong tay, nếu thần binh nằm trong tay đại năng thì dù cho cho mọi người có muốn cũng chỉ có thể đỏ mắt, Nhưng nếu nằm trong tay Trạm Nam Chu thì khác.

Suy cho cùng, cho dù Trạm Nam Chu có là đồ đệ của Đường Dực Hiên thì cũng chỉ là một tu sĩ gần kỳ Kim Đan.

Đám mây bảy màu tan đi, những phiến mây đen lay động trên đỉnh đầu mọi người, một mảnh u ám quét qua trên đầu mọi người, bóng đêm bao trùm trong nháy mắt.

Đường Dực Hiên cười khẽ, đôi mắt phượng đang cười lóe lên sự sắc bén: "Sư đệ yên tâm, ta hiểu."

"Mong là ngươi sẽ nắm chắc." Yến Hi Trúc hiểu rõ sư huynh nhà mình thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, nhìn nét mặt Đường Dực Hiên thay đổi, hắn cố gắng giữ lại một chút hình tượng của bản thân rồi rời đi ngay lập tức.

Đường Dực Hiên lộ vẻ mặt thất vọng: "Sư đệ thật là không chừa cho ta mặt mũi, ở lại chốc lát cũng không muốn, ta còn đang chuẩn bị gọi Tề sư điệt đến chơi đây."

Yến Hi Trúc đi được nửa đường vờ như không nghe thấy nghe không rõ gì cả nhưng tốc độ chân lại chạy nhanh hơn, hắn biết mà!

"Được rồi, đồ đệ, ngươi đi luyện hóa thanh kiếm rồi đặt cho nó một cái tên đi, vi sư chờ ngươi xuất quan."

Y đẩy đồ đệ đi vào hướng sơn động bản thân mới vừa ra, cũng thả thần thức bay ra ngoài cửa Sơn Kiếm tông.

A, lão già này đến nhanh thật đấy.