Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 12: Hèn hạ



Nhạn Diên đi trên con phố lớn thu hút vô số ánh nhìn, có rất nhiều người dù trai hay gái đều mê mẩn vẻ đẹp thuần khiết và ma mị của Nhạn Diên bỗng nàng cảm nhận được 1 ánh mắt kì lạ săm soi từng lỗ chân lông trên người nàng khiến nàng cảm thấy rợn người bất chợt 1 tiếng động lớn vang lên khiến người ta đinh tai nhức óc đám đông xung quanh chạy tán loạn, khi Nhạn Diên chưa cảm nhận được chuyện gì thì "Phậpp " dòng máu nóng hổi ấm áp từ trong người Nhạn Diên tuôn trào như suối con dao găm lạnh toát đã xuyên qua người nàng, huyết đỏ tuôn không ngừng. Nhạn Diên trợn tròn mắt quay đầu ra phía sau vừa nhìn thấy người đâm mình thì nàng đã ngất xĩu. Con phố loạn cào cào những người đi đường sau làn khói trắng thì dưới đất ngay chỗ lúc nãy xãy ra tiếng động 1 vũng máu đỏ rực chảy dưới đất còn người mỹ nhân lúc nãy đã đi đâu mất, Kính Đình từ đài cao thấy tất cả hắn sững người vàu giây lập tức triệu các thủ vệ của mình tìm kiếm Nhạn Diên còn hắn thì sốt ruột chạy từ đài cao xuống đất.

Trong tiếng vó ngựa đầy mạnh mẽ Nhạn Diên cảm nhận được mình đang bị vắt ngang trên lưng ngựa nam tử phía trước không ngừng chạy, vết thương của Nhạn Diên lại không ngừng chảy máu cứ tiếp tục Nhạn Diên sẽ mất máu quá nhiều mà chết nàng dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng thì thào với tên trước mặt

Nhạn Diên: ngươi..mau dừng ngựa - a cầm..máu ta không- g chết có... lợi hơn..

nói xong đường xốc nảy trực tiếp làm vết thương rách thêm," không sống thọ được "rồi trong đầu Nhạn Diên ai oán. Không biết bao lâu sau nàng từ từ tỉnh lại trước mắt là bầu trời tối đen như mực, đống lửa và 1 tên nam nhân tuấn tú đang chăm chú nướng cá, nàng không nói không hỏi cứ nằm im nhìn bầu trời tên nam nhân sau khi nướng cá quay lại muốn đưa cho nàng ăn thì ngạc nhiên nói

- tỉnh lại mà chẳng nói gì, đừng bảo cô bị câm nhá?

Nhạn Diên nhìn nam tử, hắn nhìn Nhạn Diên nàng im lặng tiếp chẳng buồn quan tâm

- nếu thực sự bị câm thì ta phải giết chết cô rồi.. haz mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà lại bị giết chết thật đáng tiếc

nói xong hắn cầm lấy que nướng cá trực tiếp dùng cái đầu nhọn xiên cá muốn đâm vào cổ họng Nhạn Diên, chỉ 1 đốt ngón tay nữa là đầu nhọn đó đâm vào cổ nàng rồi

Nhạn Diên: ngươi muốn gì?

- ấy chà mỹ nhân thì ra không bị câm, nhưng tại sao khi ta hỏi cô không trả lời càng không sợ hãi vậy? đúng là 1 quái dị

Nhạn Diên: ngươi muốn làm gì ta?

- hahha tại sao ta lại phải trả lời cô cơ? không giống người bình thường chút nào

thấy Nhạn Diên chỉ hỏi 2 câu sau đó im bặt không nói gì nữa tên nam tử đó bỗng thấy chán ngán hắn nói

Hàn Lâm: ta tên là Trung Hàn Lâm là 1 người Đông Tinh ( Đông Tinh: 1 đất nước rất nhỏ bé nằm ở phía đông hay bị xâm lược) nước ta rất nhỏ nên cần sự bảo hộ của 1 đế quốc mạnh nhưng nước Phổ lại khinh bỉ ta, ta mang trên mình nhiệm vụ lớn nên ta đã quay sang nhờ cậy sức mạnh của Xung Manh nhưng Xung Manh lại cần thứ đề trao đổi ta thấy mấy hoàng tử bọn họ đều chưa có người yêu nên ta muốn bắt cô dâng cho Xung Manh để ta có thể giúp nước mình độc lập không bị xâm lược nữa

Nghe xong hắn bộc bạch Nhạn Diên khinh bỉ nhìn hắn sau đó nàng nói

Nhạn Diên: vậy nên ngươi thấy ta đẹp nên ngươi muốn cưỡng ép ta sao? Vì lợi ích của mình mà cướp đi cuộc sống của người khác ngươi nghĩ ta sẽ hoàn toàn nghe ngươi 2 tay 2 chân chìa ra cứu giúp ngươi hay sao? Có bệnh à?

Hàn Lâm: ấy ta thấy cô khí chất bất phàm nhưng lại có thân phận không bình thường nên không thể bắt cô theo cách bình thường được nên ta đâm cô.. Xin Lỗi