Sự Rung Động Trên Đầu Vai

Chương 3: Ngực... MẮC KẸT... TIÊU ĐỜI RỒI...



Edit: DuHy

Beta: Cánh Cụt Biết Bay

************

"An An?" Triệu Lượng ở phía sau nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ly Ly, biệt danh của em là An An sao?"

Trương Ly vốn còn đang sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cô đang nhìn cây ly kem dâu tây mà mình thích nhất trước mặt, chẳng biết là trúng tà gì, suýt chút nữa thì cô đã vô thức duỗi tay ra nhận lấy, may mà Triệu Lượng ở phía sau hỏi câu này cô mới lấy lại tinh thần.

Tuy là câu hỏi này khiến khuôn mặt Trương Ly càng đỏ lên, nhưng mà dù sao cô cũng không làm chuyện gì xấu hổ trong trường hợp này cả.

Ngay lúc này cô thấy Văn Diệc đang nhìn chằm chằm Triệu Lượng với gương mặt lạnh như băng, trong đôi mắt tối đen như màn đêm ấy ánh lên vẻ gì đó cô rất quen thuộc nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.

Trương Ly sợ anh lại nổi điên, nhanh chóng đưa tay đón lấy cây kem dâu tây kia nhét vào trong tay Tần Sơn đang đứng ở một bên.

Vẻ mặt Tần Sơn nơm nớp lo sợ, luống cuống cầm lấy ly kem dâu tây đó, vẻ ảm đạm thoáng qua trên gương mặt Văn Diệc nhưng rồi lại nở nụ cười với Trương Ly.

"Em không muốn ăn sao? Lát nữa nó sẽ tan ra, ăn không ngon đâu." Anh nhẹ giọng hỏi.

"Ăn cái gì mà ăn, anh không thấy tôi đang làm nhiệm vụ ở đây sao?" Trương Ly hung hăng trừng anh một cái, sau đó nghiến răng tức giận hỏi: "Văn Diệc, anh trả lời trung thực đi, chuyện hôm nay có phải lại là anh gây ra hay không?"

Sau khi nghe Trương Ly hỏi vậy, Văn Diệc nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng bao, tiếp đó nhìn cô gật đầu rất thành thật: "Đúng vậy, là tôi."

"Còn tôi, còn tôi nữa."

"Là chúng tôi làm."

Không biết hai người Ngô Tê Lâm và Mẫn Phàm chui từ đâu ra, cười hì hì, khi nhìn thấy Trương Ly đều hết sức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với cô.

Trương Ly thấy mấy người họ tụ tập cùng một chỗ, lúc này thật sự đau đầu vô cùng, thật mong có thể biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này ở trong phòng bao, Lưu Hàm cũng nghe thấy tiếng động, gã nhìn thấy mấy người Văn Diệc đang đứng ở ngoài cửa thì la hét ầm ĩ lên: "Chính là mấy người chúng nó dám đánh anh đây, tôi muốn cho chúng nó biết tay!"

"Hồng Đào, đội phó Hồng." Lưu Hàm ngồi dưới đất vùng vẫy hai chân, kéo quần áo của Hồng Đào, nói: "Nhanh bắt chúng nó lại cho tôi, phải bắt hết!"

Mấy người Văn Diệc nghe được lời nói này của Lưu Hàm thì không khỏi bĩu môi kinh thường.

Càng ngày càng nhiều người vây quanh hóng hớt chuyện ở phòng bao bên này, mặc dù đều bị bảo vệ ngăn bên ngoài nhưng vẫn còn rất nhiều người đứng đó.

Lúc này Hồng Đào cũng bị Lưu Hàm ồn ào làm cho đầu óc choáng váng, khó lắm anh mới gạt được bàn tay đang níu giữ quần áo mình của Lưu Hàm, sau đó bước nhanh ra ngoài.

"Cậu chủ Văn, cậu chủ Ngô, cậu chủ Mẫn, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Vẻ mặt Hồng Đào đầy bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần nói với họ: "Ba người cũng đã nhìn thấy rồi đấy, nơi này thật sự không thích hợp để nói chuyện, chi bằng mời mọi người tới Cục thành phố với chúng tôi để giải thích rõ sự việc hôm nay."

Ngô Tê Lâm và Mẫn Phàm đứng một bên không nói gì, Hồng Đào nhìn thoáng qua người đứng đầu là Văn Diệc, chỉ thấy anh đang nhìn Trương Ly không rời mắt, sau đó khẽ gật đầu.

"Được, không thành vấn đề."

Giải quyết xong ba cậu ấm này, Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng bao, sau đó duỗi tay đẩy Triệu Lượng và Trương Danh Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Hai người các cậu, nhanh đỡ cậu ta đứng lên, chúng ta sẽ trở về Cục thành phố."

Vừa bàn giao nhiệm vụ xong, Hồng Đào bước nhanh xuống tầng, để lại hai người Trương Danh Dương và Triệu Lượng như hóa đá ngơ ngác nhìn nhau, đờ người đứng tại chỗ không biết nên làm gì.

Khi Trương Ly và mấy người họ ra khỏi câu lạc bộ thì nhìn thấy Văn Diệc đang đứng chờ mình ở cạnh xe, kế bên anh còn có Tần Sơn.

Tần Sơn vừa thấy cô ra đã nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với cô, vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, Trương Ly thấy trong tay anh ta còn cầm ly kem dâu tây kia, không khỏi trợn mắt nhìn.

"An An, ngồi xe của tôi đi, xe tôi thoải mái hơn nhiều." Văn Diệc cười nói với cô.

Trương Ly không để ý tới anh mà lấy ly kem dâu tây đã tan chảy trong tay Tần Sơn rồi uống một hơi cạn sạch.

Ly kem dâu tây này đã không còn lạnh từ lâu, mùi vị ngọt ngấy trượt xuống cổ họng khiến Trương Ly cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Cô khó chịu nâng mắt liếc Văn Diệc một cái, sau đó nhét ly kem vào trong tay anh: "Thần kinh."

Hồng Đào đứng ở một bên nhìn về phía này vài lần, anh gọi: "Trương Ly, cô tới đây ngồi chung xe với tôi này. Triệu Lượng, Trương Danh Dương, hai người các cậu ngồi chung xe với ba người họ tới Cục thành phố đi."

Hiện tại Trương Ly chỉ ước có thể cách xa Văn Diệc một chút, nghe thấy Hồng Đào gọi đúng lúc như vậy, cô vội vã chạy tới.

Nhưng hai người Triệu Lượng và Trương Danh Dương đứng cạnh rất vô tội, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu chủ Văn này, bắt gặp vẻ mặt nhanh chóng biến thành xám ngoét của anh làm hai người đều không nén nổi sợ hãi.

Văn Diệc cong khóe môi hừ lạnh nhìn chiếc xe Trương Ly ngồi đi xa dần, anh dời mắt sau đó liếc qua Triệu Lượng và Trương Danh Dương đang đứng trước mặt mình, tiếp đó xoay người vào xe của mình.

"Chúng ta... chọc anh ta cái gì sao?" Triệu Lượng nhỏ giọng hỏi Trương Danh Dương.

Vẻ mặt Trương Danh Dương sợ hãi khẽ gật đầu: "Ba lần, cậu ấm này gây chuyện ba lần liên tiếp đều đụng phải chúng ta, chắc chắn là ghi thù chúng ta rồi."

Triệu Lượng không nhịn được nuốt nước bọt, anh ta dùng khuỷu tay đụng Trương Danh Dương: "Anh không dám ngồi cùng xe với anh ta đâu, cậu ngồi đi."

"Em cũng không dám ngồi đâu." Trương Danh Dương lùi lại vài bước: "Em cảm thấy cậu chủ Văn này rất đáng sợ, em không ngồi đâu, anh ngồi đi."

"Cậu ngồi đi." Triệu Lượng đẩy Trương Danh Dương một cái.

Trương Danh Dương lại đẩy Triệu Lượng một cái: "Anh ngồi đi."

"Cậu ngồi đi."

"Không được, anh ngồi đi."

Văn Diệc cứ ngồi trong xe như vậy, nhìn hai người bên ngoài đẩy tới đẩy lui như hai người thiểu năng đã hơn năm phút, cuối cùng vẫn không nhịn được, xe Trương Ly đã chạy rất xa rồi đấy!

Nếu không phải không được đánh cảnh sát...

Anh kìm nén sự tức giận của mình, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm hai người họ nói: "Lên xe."

Động tác của Triệu Lượng và Trương Danh Dương dừng lại giữa chừng, họ nhìn vẻ mặt lạnh băng của Văn Diệc, tim đập hẫng mấy nhịp, không dám nói thêm cái gì nữa, hai người cụp đuôi nhanh chóng vào xe.

Chuyện của đám Lưu Hàm hôm nay không thể sử dụng phòng thẩm vấn được. Sau khi sắp xếp phòng cho mấy tên con ông cháu cha không thể chọc giận kia vào, Hồng Đào định ra ngoài hít thở một chút rồi mới vào trong tiến hành tra hỏi nhưng lại nhìn thấy đám người Lục Nghêu đã về đến.

Trương Ly và mấy người họ đang trốn uống nước trong phòng trà, vừa thấy họ về thì cả đám vội vàng ra nghênh đón.

"Đội trưởng." Hồng Đào hỏi: "Trung tâm thành phố bên kia thế nào rồi?"

"Tên côn đồ làm người khác bị thương mắc bệnh tâm thần, không có đồng bọn, đã bắt đi rồi. Những người bị thương đều được đưa vào bệnh viện, cũng may tình trạng thương tích không nghiêm trọng lắm, có điều đã khiến cho nhiều người sợ hãi. Dù sao thì xảy ra ở trung tâm thành phố, có rất nhiều người chứng kiến." Lục Nghiêu nói xong thì thở dài, sau đó hỏi lại: "Bên cậu sao rồi?"

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến Hồng Đào đã không nhịn được cau mày, hơi oán giận nói: "Lưu Hàm đánh nhau với người ta, bị đánh vỡ đầu, cứ la hét đòi bắt người ta lại."

"Đội trưởng, nếu không thì thế này, anh đi..."

"À, tôi phải tìm cục trưởng để báo cáo chuyện xảy ra hôm nay, chuyện này rất nghiêm trọng, thực sự không thể chậm trễ được, cục trưởng vẫn đang chờ tôi đấy." Vẻ mặt luôn uy nghiêm của Luc Nghiêu hiện lên nụ cười hiếm thấy, anh ta vỗ vai Hồng Đào, giọng điệu trọng trách thì nặng mà đường thì xa*: "Chuyện của Lưu Hàm vất vả cho cậu rồi, đội phó Hồng."

*Trọng trách thì nặng mà đường thì xa: Có nghĩa là trách nhiệm nặng nề, đường đi xa, đòi hỏi sự phấn đấu lâu dài. Ở đây ám chỉ gặp phiền phức.

Một giây trước, trong mắt Hồng Đào vốn còn có chút mong đợi, mà giờ phút này, gương mặt tuấn tú của anh chỉ còn sót lại vẻ sống không còn gì luyến tiếc

Nhìn bóng lưng nặng nề đi về phía văn phòng, Trương Ly không nhịn được mặc niệm cho anh trong lòng.

"Đồ uống không còn lạnh nữa rồi, đá bên trong đã tan ra, nhất định uống không ngon."

Trương Ly có hơi tiếc nuối nhìn đồ uống mà họ chưa uống hết trong phòng trà, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không nhịn được cầm ly trà sữa đã biến thành trà sữa ấm lên uống.

"Dù sao chúng ta đã được uống vài ngụm rồi, đội trưởng còn chưa uống được ngụm cà phê nào."

"Không sao cả, đội trưởng chỉ uống nước sôi ngâm cẩu kỷ*."

*Cẩu kỷ: vị thuốc Đông y.

Triệu Lượng phất tay nói, anh ta và Trương Danh Dương liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều cười ha hả quay sang nhìn Trương Ly.

"Tiểu Ly Ly." Triệu Lượng hỏi: "Em quen cậu chủ Văn đó sao?"

Động tác uống trà sữa của Trương Ly dừng lại, cô không ngẩng đầu, rầu rĩ "vâng" một tiếng: "Cũng tạm ạ."

"Nhưng anh thấy hai người các em không chỉ là tạm được đâu nhé." Trương Danh Dương cũng hùa theo, nói: "Trương Ly, ánh mắt Văn Diệc nhìn em không bình thường cho lắm."

"Hơn nữa, Văn Diệc là ai chứ, là con trai của Văn Nghị Khang, cháu trai của Văn Kính, lại còn là người đứng đầu tập đoàn Văn Thị hiện giờ. Tại sao ba ngày liên tiếp tới hiện trường chúng ta đều thấy anh ta vậy chứ, anh ta rảnh rỗi đến thế sao?" Triệu Lượng nhìn Trương Ly với vẻ dò xét, nói: "Anh nghĩ anh ta tới vì em, hai lần trước em không để ý anh ta, lần này anh ta mua cho em ly kem, em cũng không cho người ta sắc mặt hòa nhã hơn."

"Bởi vì anh ta có bệnh." Trương Ly không thèm để ý nhìn chằm chằm viên trân châu trong ly trà sữa nói: "Nếu anh ta không có bệnh, liệu có thể gây chuyện đánh nhau liên tiếp ba ngày để rồi phải đến Cục Công an hay không?"

Trương Ly oán hận nghĩ trong lòng, rõ là người này cố ý để bản thân mình ấm ức, đúng là điên.

Triệu Lượng nhìn Trương Ly, suy nghĩ một lát sau mới cất lời: "Tiểu Ly Ly, thật ra thì anh vẫn luôn có một suy đoán."

"Hửm? Suy đoán gì?" Trương Ly tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

"Là thế này, em nghe anh nói." Vẻ mặt Triệu Lượng hưng phấn mở miệng nói: "Khi em vừa đến Cục chúng ta đã thấy dáng vẻ em xinh đẹp như thế này, lại ngoan ngoãn đáng yêu, da trắng căng bóng, chắc chắn là được người nhà che chở cưng chiều từ nhỏ, hơn nữa nhìn qua đã thấy khí chất trên người em không giống với đám trẻ nhà bình dân như bọn anh. Cho nên anh nghĩ, Tiểu Ly Ly, thân phận thực sự của em, thật ra là một bạch phú mỹ*, có đúng không?

*Bạch phú mỹ: Chỉ người da trắng, giàu có, ngoại hình xinh đẹp.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Trương Ly không hề có cảm xúc, chuyện này có logic gì sao?

Nhưng cô không nói gì, sau đó cô nghe thấy Triệu Lượng nói tiếp: "Nhất là khi phát hiện em rất quen thuộc với mấy người Văn Diệc. Văn Diệc còn biết biệt danh của em, thì anh càng thêm chắc chắn hơn, em và Văn Diệc chính là thanh mai trúc mã cùng lớn lên tại một gia đình giàu có như trong tiểu thuyết!"

Trương Ly nhìn ánh mắt sáng lấp lánh chứa đầy sự mong đợi của Triệu Lượng và Trương Danh Dương, bỗng cảm thấy không cười nổi, thế nhưng cô vẫn rất khâm phục họ, Triệu Lượng đã dùng mạch não rất thần kỳ của mình để đoán được gần hết chuyện của cô.

Có điều những chuyện về Văn Diệc, quả thực có chút không dễ tìm ra được.

Trương Ly lắc đầu, cười nói: "Anh Triệu, anh Danh Dương, có phải hai người các anh đều xem quá nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình không? Trí tưởng tượng phong phú ghê."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Triệu Lượng giơ tay gãi đầu: "Nhưng anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đó chính là đúng là như vậy. Tiểu Ly Ly, em hãy trả lời thật lòng với anh Triệu, em và Văn Diệc thật là không có... ừm... quan hệ gì sao? Dù sao, có vẻ như anh ta..."

Triệu Lượng có hơi buồn phiền, anh ta nói: "Nói thật, cậu chủ Văn này thực sự rất đáng sợ, nhưng mà thái độ của anh ta với em ra sao mọi người đều nhìn thấy, vậy nên cũng không thể trách bọn anh nghĩ nhiều được."

Nghe xong, Trương Ly không khỏi thở dài lắc đầu cười khổ, chút cô đơn chợt lướt qua trong ánh mắt, cô hơi khó khăn cất lời: "Bọn em, thật sự... không có quan hệ gì cả..."

"Em và anh ta thật sự không có quan hệ gì sao?" Triệu Lượng lại hỏi, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Trương Ly chớp chớp, trông rất tò mò.

Trương Ly thật sự cảm thấy buồn cười, sự khao khát tìm tòi mãnh liệt này của Triệu Lượng khiến cô phải dở khóc dở cười.

Cô kiên nhẫn gật đầu, khẳng định lại một lần nữa: "Thật mà, em không lừa anh đâu, em với anh ta không có quan hệ gì cả."

"Ôi... vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Sau khi nghe xong thì Triệu Lượng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực, ngay sau đó anh ta lại cười nói: "Tiểu Ly Ly, anh nói cho em biết, hôm nay anh đã chụp cho em vài tấm hình đấy, anh muốn giới thiệu em với em họ của anh làm quen với nhau một chút. Em họ anh mới du học từ nước ngoài về, nhìn cũng rất đẹp trai đó."

Nghe đến đây, khóe miệng Trương Ly giật giật.

À, hóa ra hỏi nhiều như vậy, trải thảm nhiều như vậy là vì đang chờ đợi giây phút này!

Trương Ly nhìn anh ta, hơi bất đắc dĩ nói: "Anh Triệu, gia đình em còn chưa bắt em đi xem mặt, thế mà anh lại nôn nóng đến mức này rồi."

Triệu Lượng cười ha hả: "Cũng không hẳn là xem mặt, chỉ là giới thiệu một chút, coi như quen thêm một người bạn nữa thôi mà."

Mấy người Văn Diệc vừa bước ra từ văn phòng đi ngang qua phòng trà, đúng lúc nghe thấy người bên trong nói những lời này, khuôn mặt lạnh lẽo của anh dường như có thể đọng thành một lớp băng mỏng giữa tiết hè khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tần Sơn đi theo phía sau anh hiển nhiên cũng nghe thấy những lời kia. Anh ta biết rõ cậu chủ nhà mình chắc chắn lại tức giận, hơn nữa còn là loại cực kỳ khó dỗ dành.

Đúng là muốn mạng người ta.

Ngô Tê Lâm và Mẫn Phàm bước tới từ phía sau, Mẫn Phàm cực kỳ không có mắt nhìn hỏi: "Văn Diệc, tối nay đi bar không?"

"Bar bar cái quần ấy." Ngô Tê Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* trừng mắt liếc cậu ta một cái, duỗi tay ôm cổ Văn Diệc nói: "Tối nay Văn Diệc có chuyện quan trọng, đúng không?"

*Nguyên gốc /恨铁不成钢/: Đây là thành ngữ của Trung Quốc, diễn tả sự không hài lòng với người nào đó. (Baidu). Mài sắt không nên kim:)

Mẫn Phàm nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Văn Diệc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu ta vội vàng ngượng ngùng ngậm miệng, nhưng trong mắt lại là vẻ hưng phấn khi hóng chuyện.

Văn Diệc "chậc" một tiếng, không kiên nhẫn hất cánh tay khoác trên người mình ra, không nói gì.

Ngô Tê Lâm cũng không tức giận, cười nói: "Điều kiện trong Cục của họ tệ thật, đường đường là đội Điều tra lớn mà ngay cả điều hòa cũng không có. Trương Ly sợ nhất là nóng, cậu nhìn xem hôm nay khi cô ấy đến câu lạc bộ mặt đã đỏ bừng khiến cho cậu chủ Văn của chúng ta đau lòng đúng không?"

Văn Diệc quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Tê Lâm đang cười đắc ý: "Cậu thèm đánh?"

"Không muốn, tôi chỉ muốn đi uống rượu." Ngô Tê Lâm nhanh chóng kéo Mẫn Phàm chạy đi, vừa đi vừa nói cực kỳ thiếu đòn: "Hôm nay nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy, chúc cậu có một đêm tốt đẹp nha!"

Văn Diệc nhìn dáng vẻ đê tiện của cậu thì cảm thấy tay ngứa ngáy muốn đánh người, anh quay đầu lại liếc nhìn vẻ mặt run rẩy như đưa đám của Tần Sơn, hừ lạnh một tiếng sau đó nhấc chân rời đi.

Khi Trương Ly tan ca đúng lúc nhìn thấy Lưu Hàm bị ba của gã xách lỗ tai ném vào trong xe.

Đội phó cũng thừa biết ngọn nguồn của chuyện hôm nay, tuy nhìn như Lưu Hàm bị mấy người Văn Diệc đánh vỡ đầu, nhưng trên thực tế là do gã uống say đi trêu chọc nhân viên phục vụ, cuối cùng bị ba người Văn Diệc nhìn thấy, trong lúc tranh chấp, tự gã không đứng vững nên đụng vào góc bàn làm đầu chảy máu.

Bây giờ Trương Ly chỉ cảm thấy có hơi lo lắng cho gã, tại sao đều bằng tuổi nhau, một mình Văn Diệc có thể gồng gánh tập đoàn Văn Thị, còn Lưu Hàm này không lo làm việc đàng hoàng, chỉ biết đi chọc ghẹo mấy em gái chứ?

Trương Ly nhìn chiếc xe dần dần rời xa, ngay khi phục hồi tinh thần lại thì rùng mình một cái.

Chết tiệt, bản thân cô đang suy nghĩ lung tung gì vậy chứ, Văn Diệc cũng chẳng phải thứ gì tốt!

Bây giờ trời đã tối hẳn, không khí vốn nóng bức cũng đã trở nên mát mẻ, gió lạnh ban đêm thoang thoảng rất thoải mái. Trương Ly đẩy xe đạp, bóng người dưới ánh đèn vừa nhảy tung tăng vừa đi đến cửa chính của Cục thành phố, cuối cùng lại nhìn thấy xe của Văn Diệc đang đậu ở bên ngoài, mà Tần Sơn cũng đứng trước xe làm tròn bổn phận của mình, dáng vẻ này vừa nhìn đã biết là muốn chặn cô lại.

Trương Ly vội vàng dừng lại, cúi đầu mắng một tiếng "Đồ thần kinh" rồi khom lưng* xoay người quay về Cục.

*Gốc là 猫着腰: Hóp lưng lại như mèo, ý chỉ dáng vẻ lo lắng, sợ hãi, rụt rè mà khom lưng, cong lưng lại mà đi.

Phía sau tòa nhà văn phòng Cục Công an thành phố là một bãi tập để họ tập thể dục. Triệu Lượng đã từng nói với cô, phía góc Đông Bắc của bãi tập có một cánh cửa sắt lớn, chẳng qua từ trước đến giờ bọn họ không bao giờ đi qua bên đó, ổ khóa trên cửa sắt đã rỉ sét, cánh cửa đó đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.

Trương Ly nhìn cánh cửa rách nát trước mặt, cô cẩn thận quan sát chiều rộng giữa các thanh sắt trên cửa, gật đầu bi tráng, tự động viên tinh thần cho bản thân: "Hãy tin tưởng chính mình, Trương Ly, chắc chắn mày có thể làm được! Nếu như bị mắc kẹt... nếu bị kẹt, vậy thì chờ anh Triệu trở về cứu mày là được rồi, mất mặt thì mất mặt, dù sao vẫn tốt hơn là nhìn thấy tên chó điên Văn Diệc."

Trương Ly không chút do dự nhấc túi xách ném ra ngoài cửa trước, sau đó nghiêng người, hít sâu một hơi rồi bắt đầu trèo qua cửa.

Chân đã qua rồi, rất tốt.

Đầu cũng qua, cực kỳ tốt.

Mông... cái mông có hơi khó khăn...

Ngực... mắc kẹt rồi... tiêu đời rồi...

Thế là cả người Trương Ly bị mắc kẹt giữa hai thanh sắt, hơi chuyển động một tí cũng không được.

Cô bất lực ngẩng đầu nhìn trời khóc không ra nước mắt, cô thật sự không hiểu nổi, tại sao ngực cô bằng phẳng thế này mà cũng có thể bị kẹt lại!

Thế giới này thật đáng buồn mà!

Trương Ly lặng lẽ tự đau khổ một lúc lâu, sau đó khôi phục lại tinh thần muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Lượng để tới cứu cô, nhưng mà lúc này cô chợt phát hiện, chuyện đáng buồn nhất không phải là cô bị mắc kẹt, mà là điện thoại đã bị cô bỏ ở trong túi xách, mà túi xách đã bị cô ném ra ngoài cửa trước rồi.

Trương Ly thật sự rất muốn khóc, cô cảm thấy đầu óc của mình có lẽ đã tan chảy theo ly kem buổi chiều hôm nay rồi...

Cô có phải là heo không vậy?

Thậm chí có thể làm điều ngu ngốc đến như thế...

Nhưng cô không hề nản lòng, cô ném cái túi xách không xa, cố gắng hẳn là có thể với tới được.

Tuy nhiên, trong khi cô đang cố gắng dùng đôi chân dài của mình kéo cái túi đã có người tới bên cạnh giúp cô nhặt túi trên mặt đất lên.

Ôi trời ơi*, người tốt bụng đã xuất hiện rồi!

*Gốc /我去/: là từ để chửi thề nhưng cũng còn có nghĩa thể hiện cảm xúc hết sức ngạc nhiên và bất ngờ. (Baidu)

Trong lòng Trương Ly vui vẻ, nhưng còn chưa kịp nói tiếng "cảm ơn" cô đã thấy rõ người đó là ai, suýt chút nữa hộc máu rồi hôn mê.

Rất tốt, không còn chuyện gì trên thế giới này có thể làm cô tổn thương được nữa.