Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 119



Có lẽ đây là ngày đầu tiên tu vi Chu Trường Dung tăng nhanh nhất kể từ khi bước vào con đường tu hành tới nay.

Đối với tiên nhân bình thường mà nói, Đại La Kim Tiên đến Tiên Quân là một ngưỡng cửa vô cùng cao, khó có thể vượt qua. Từ Tiên Quân đến Tiên Tôn, dù tiêu hao vạn năm thậm chí càng nhiều hơn cũng là chuyện bình thường, hơn nữa đa số đều không đạt được mong muốn.

Mà đặt trên người Chu Trường Dung, từ Đại La Kim Tiên lên đến Tiên Quân rồi lại tới Tiên Tôn, chỉ cần một ngày.

Nói ra, dù tiên nhân có ngông cuồng cỡ nào cũng không dám mở mộng viển vông đến thế.

Thế nhưng đặt trên Chu Trường Dung, đặt trên Sổ Sinh Tử, tất cả lại trở nên vô cùng hợp tình hợp lý.

Ở trước mặt đại đạo thánh binh, dưới thánh nhân, đều là giun dế.

Về phần giun dế bậc Tiên Tôn hay giun dế bậc Đại La Kim Tiên, thật ra không có gì khác nhau. Nếu không khác biệt thì dù Chu Trường Dung muốn tăng lên tu vi tiên tôn trong thời gian ngắn ngủi cũng là việc có thể.

So với nói Chu Trường Dung mượn sức mạnh của quỷ tinh, chẳng bằng nói Sổ Sinh Tử dựa vào quỷ tinh biến tướng trở thành sức mạnh cho Chu Trường Dung.

Từ góc độ này mà nói, mấy người Thiên Huyền lão tổ cảm thán trời cao bất công, quả thật không phải không có lý.

Bọn họ nhọc nhằn khổ sở tu hành, đoạt bảo, giết người, né tránh nhân quả, trong đó không biết phải trải qua bao nhiều khổ cực mới có thể leo lên vị trí tiên tôn. Còn đối với Chu Trường Dung, chỉ cần được Sổ Sinh Tử thừa nhận, được thiên đạo tán thành, như vậy thời gian lãng phí bước đi trong đó có thể nhảy qua hết.

Mà dù có như vậy, Chu Trường Dung cũng chưa từng nghĩ tới mình thật sự có thể tăng đến mức độ như thế.

Đối mặt với cường địch như Thiên Huyền lão tổ, hắn đã chuẩn bị chịu chết xong xuôi. Vì vậy, Chu Trường Dung mới lấy Sổ Sinh Tử ra, thả toàn bộ tử khí bên trong cơ thể mình liều mạng một lần.

Bởi vì Sư Vô Cữu đã từng nói, tử khí trong cơ thể hắn cực kỳ giống tầng trời Hoàng Tuyền, ngay cả hắn cũng không có cách nào tiêu diệt đám tử khí đó. Nếu Sư Vô Cữu là đại đạo thánh binh không làm được thì không lí nào Thiên Huyền lão tổ lại làm được.

Vì thế, đây có thể gọi là chiêu ác nhất của Chu Trường Dung!

Nhưng tương tự, sau khi Chu Trường Dung dùng hết tử khí trong thân thể, chính hắn cũng phải chịu đựng đánh đổi. Thống khổ ban đầu nhờ việc hắn phi thăng và Sổ Sinh Tử đè xuống sẽ lập tức bị tử khí tập kích trở lại.

Hắn lại phải trải qua loại cuộc sống không biết khi nào thì chết kia. Bởi vì một khi tử khí mất khống chế, muốn kéo nó trở về quỹ đạo ban đầu rất khó khăn. Mà Chu Trường Dung không còn để ý đến những cái đó nữa, hắn không biết mình có thể sống qua hôm nay hay không thì sao lại đi quan tâm đến nó? Nếu hắn và Sư Vô Cữu có thể tránh được kiếp nạn này, dù trở lại như trước kia cũng không có gì không thể tiếp thu.

Ngay sau khi tử khí từ trong cơ thể Chu Trường Dung bùng nổ, lập tức dựa theo suy nghĩ của Chu Trường Dung vọt thẳng về phía Thiên Huyền lão tổ đang giao chiến với Sư Vô Cữu.

Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc kéo tới từ đằng sau, theo bản năng giả vờ đánh ra một chiêu để tử khí không bị ngăn cản trực tiếp tấn công về phía Thiên Huyền lão tổ. Mà rất nhanh, Sư Vô Cữu đã biết vì sao luồng khí tức đó lại quen thuộc đến thế rồi.

"Nhóc lừa đảo!"

Lúc này Sư Vô Cữu xoay người, bay đến bên cạnh Chu Trường Dung.

"Nhóc con đừng chạy." Thiên Huyền lão tổ hoàn toàn không để ý đến chút thủ đoạn quỷ tu cỏn con ấy vào mắt. Chỉ là tử khí mà thôi, cũng không phải hắn chưa từng gặp qua.

Nhưng mà đợi đến khi đám tử khí đó phá tan phòng ngự của hắn, bay thẳng đến trước mặt hắn, Thiên Huyền lão tổ mới đột nhiên nhận ra luồng tử khí này không tầm thường.

Giống... giống như lúc trước khi hắn canh giữ ở tầng trời Hoàng Tuyền, đám tử khí đó tương tự như tử khí trôi ra từ tầng trời Hoàng Tuyền vậy!

Thiên Huyền lão tổ ứa lạnh mồ hôi, phản xạ cơ thể càng nhanh hơn suy nghĩ của hắn, lúc này khom lưng né tránh. Dù tay phải bị nhiễm tử khí, hắn cũng quyết định nhanh chóng trực tiếp chặt tay cầu sinh, không hề do dự nửa phút.

Phần cánh tay bị chặt đứt kia bị tử khí cấp tốc nuốt chửng hầu như không còn, ngay cả một vết máu cũng không để lại.

Thiên Huyền lão tổ lần thứ hai nhìn về phía Chu Trường Dung, ánh mắt càng ngày càng nóng rực, "Ngươi không chỉ lấy được Sổ Sinh Tử, mà còn có biện pháp mở ra tầng trời Hoàng Tuyền? Đây là tử khí độc nhất bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, là kết giới để ngăn cản sinh linh muốn vào trong, sao nó lại xuất hiện trên người ngươi?"

Hắn không hề để ý đến cánh tay bị cụt của mình ở trong lòng, cùng lắm thì khi trở về bế quan tu hành một quãng thời gian là được, ngón tay cánh tay sẽ tự nhiên mọc ra. So sánh với đó, bí mật trong cơ thể Chu Trường Dung mới càng làm cho hắn kinh ngạc.

Đương nhiên Chu Trường Dung không thể trả lời hắn.

Bởi vì vấn đề này ngay cả chính hắn cũng không biết.

Tất nhiên, cũng bởi vì bây giờ hắn đã đau đến nỗi không nói ra lời.

"Ngu si chết ngươi luôn, tí bản lĩnh ấy thì đừng cậy mạnh chứ." Sư Vô Cữu vừa tức vừa cười, thấy Chu Trường Dung còn sống, trong lòng cũng được thở hắt ra một hơi.

"Trước tiên ngươi nghỉ ngơi một chút, ta thừa thắng tiến lên." Sư Vô Cữu vỗ vỗ vai Chu Trường Dung, thừa dịp Thiên Huyền lão tổ vừa mới bị tử khí gây thương tích, mà hắn cũng đã thoáng khôi phục được một ít, lần nữa đứng cùng một chỗ với Thiên Huyền lão tổ.

Nhận ra Sư Vô Cữu đã rời đi, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như có thể không cần kiên cường chống đỡ giả vờ không bị gì.

Chu Trường Dung đau đến mức ý thức mơ hồ.

Vẫn là cậy mạnh.

Một khi tử khí bị mất khống chế, sẽ chạy xung quanh tán loạn bên trong cơ thể hắn. Mà hắn đã là tu vi Tiên Quân, các huyệt đóng trên cơ thể được mở sạch, gân mạch càng rộng rãi thông thoáng hơn trước đây rất nhiều. Hiện giờ, điều đó cũng mang ý nghĩa thống khổ hắn phải chịu xa xa cao hơn trước.

Chu Trường Dung rất ít khi đau đến mức ý thức mơ hồ như vậy.

Nhưng, hắn biết mình tuyệt đối không thể cứ như vậy ngất đi là xong hết mọi chuyện, dù đó có là hy vọng xa vời hắn đã từng muốn. Còn bây giờ, nhất định hắn phải tỉnh táo.

Nếu không, các quỷ tinh đang ngăn cản kẻ địch thay hắn đằng sau phải làm như thế nào?

Sổ Sinh Tử trong tay Chu Trường Dung chầm chậm mở ra.

Tên của Vương Bình Nhược và Phong Tiểu Lâu bên trên đã chính thức được in vào.

Chu Trường Dung không nhận ra điều đó.

Mà rất nhanh, Chu Trường Dung lại phát hiện, pháp lực trên người mình lại đột nhiên tăng cường lần nữa, hơn nữa sức mạnh còn lớn hơn nhiều so với lúc trước Phong Tế Tế mang đến.

Chuyện này mang ý nghĩa ít nhất hắn đã thu hai quỷ tinh!

Là ai?

Là Phong Tiểu Lâu và Vương Bình Nhược!

Thần trí Chu Trường Dung trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Rõ ràng hắn đã ngăn cản Sổ Sinh Tử không cưỡng ép dùng thủ đoạn đưa quỷ tinh tới cho hắn. Phong Tế Tế vốn là quỷ tu, trở thành quỷ tinh chỉ là thay đổi một thân phận khác mà thôi, mặc dù Chu Trường Dung vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng nhưng cũng không để ý đến mức thái quá.

Thế nhưng Phong Tiểu Lâu và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thì sao?

Bọn họ là người sống.

Đặc biệt là Vương Bình Nhược, bọn họ đã từng kề vai chiến đấu rất nhiều lần, ở trong lòng Chu Trường Dung, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã là một người bạn vô cùng quan trọng. Nhưng bây giờ, vì sao Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng chết?

Chu Trường Dung thân là chủ nhân quỷ tinh, khi hắn muốn biết vì sao quỷ tinh của mình chết, trong đầu theo một cách tự nhiên sẽ hiện lên hình ảnh trước khi hai người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Phong Tiểu Lâu chết.

Thật ngốc.

Chu Trường Dung nghĩ.

Bình yên sống sót không được sao? Chỉ cần bọn họ rời đi, các đại năng ở đây không thù không oán với bọn họ, sẽ không tiếp tục truy kích bọn họ.

Nhưng bây giờ, trở thành một quỷ tinh, không chỉ mất đi sinh mệnh, ngay cả tự do cũng mất đi, không ngốc thì là gì?

Lý tưởng của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm là làm một kẻ trượng nghĩa ngao du phương xa, là một kiếm tiên phiêu bạt khắp nơi. Mà hi vọng của Phong Tiểu Lâu là sau khi được chị gái Phong Tế Tế tha thứ sẽ tìm một góc nhỏ an ổn sống qua một đời.

Mà bây giờ, trên thế giới sẽ không còn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, mà chỉ có một quỷ tinh gọi là Vương Bình Nhược.

Phong Tiểu Lâu cũng phải tạm biệt lý tưởng của mình, cáo biệt cuộc sống bình tĩnh yên ổn.

Chu Trường Dung nhìn Sổ Sinh Tử trong tay mình, phía bên trên cái tên thuộc về bọn họ đã hoàn toàn bị khắc ấn ký, đã hoàn toàn không còn đường sống cứu vãn.

So sánh với đó, kháng cự và nỗ lực của hắn trước đây, thật như là chuyện cười.

Diêm vương bảo ngươi canh ba chết, không dám lưu lại đến năm canh?

Nếu Sổ Sinh Tử lựa chọn ra tay vào lúc này, có lẽ đã chú định bọn họ phải chết vào ngày hôm nay.

Như vậy, hắn thì sao?

Sổ Sinh Tử ghi chép, hắn sẽ chết vào giờ thìn một khắc ngày 26 tháng 07 năm 4206 Lịch Tịch Chu, hiện giờ hẳn đã là giờ tý.

[Giờ tý: 1 giờ sáng]

Chu Trường Dung không khỏi mỉm cười, xem ra thời gian hắn sắp chết, cũng chỉ còn dư lại trên dưới 3 canh giờ.

[3 canh giờ: sửu, dần, mão]

Cũng được.

Kèm theo việc Vương Bình Nhược và Phong Tiểu Lâu trở thành quỷ tinh đã giúp hắn tăng cao tu vi, trực tiếp giúp Chu Trường Dung tiến thêm một bước nữa, thình lình gia nhập hàng ngũ tiên tôn.

Mà trở thành tiên tôn, theo lý thiên đạo phải giáng xuống dị tượng, vui mừng khắp chốn, vạn hoa tiên giới nở rộ, dĩ hạ nghênh đón. Chỉ là bây giờ Chu Trường Dung đang ở trong cảnh giới hư không, hiển nhiên những thứ đó cũng không bao giờ tới được.

Nhưng dù là như thế, trên người Chu Trường Dung cũng đột nhiên bạo lộ ra khí tức tiên tôn không thể không khiến người khác chú ý.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng phải Chu Trường Dung mới lên Tiên Quân sao, tại sao giờ lại thành Tiên Tôn?"

"Sổ Sinh Tử uy năng đến thế?"

"Hoang đường!"

"Nếu bản tọa không tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tin."

...

Sổ Sinh Tử.

Sổ Sinh Tử!

Tốc độ thăng cấp của Chu Trường Dung thể hiện quái lạ đến thái quá, càng làm cho các đại năng nghe tiếng mà đến thêm điên cuồng.

Bọn họ nỗ lực nhiều năm cũng không bằng một nhóc con sau khi lấy được đại đạo thánh binh tùy tiện thăng cấp?

Nực cười cỡ nào?

"Ngọc Sương, nếu ngươi dám tiếp tục ngăn trở, dù liều mạng đắc tội với yêu tộc ngươi, ta cũng không sợ. Chỉ là nếu ta chết, chắc chắn ta sẽ tàn sát mười vạn sinh linh yêu tộc ngươi!" Một đại năng ma tu nhìn về phía Ngọc Sương, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ do dự như trước.

Bây giờ bọn họ tận mắt nhìn thấy Chu Trường Dung biến hóa trước sau, nhìn thấy uy năng của Sổ Sinh Tử, bốn chữ đại đạo thánh binh từ một dị tượng giả lập lập tức hóa thành thực thể, bọn họ còn có thể nhịn được sao?

Sổ Sinh Tử có thể mang đến thay đổi lớn như thế thì bọn họ có chết tại chỗ này, bọn họ cũng nhất định phải liều mạng một phen!

Ngọc Sương sửng sốt phút chốc, cuối cùng không tiếp tục ngăn cản nữa.

Hắn còn có thể làm gì?

Ngay cả Dịch Chi Xuân bên cạnh cũng đã có chút không chống đỡ nổi, đối mặt với Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng hai tầng công kích, vốn Dịch Chi Xuân không phải là kiểu yêu tu am hiểu đấu pháp, có thể chịu đựng đến hiện tại đã là rất lợi hại.

Mắt thấy phật châu của Trì Trai phương trượng sắp đập vào người Dịch Chi Xuân, mà Dịch Chi Xuân hoàn toàn không chú ý tới, Ngọc Sương dứt khoát nhào lên.

Dịch Chi Xuân là Yêu Hoàng mà yêu tộc của họ không thể thiếu, nếu hắn chết, chắc chắn yêu tộc sẽ không thể gánh nổi sóng gió.

"Phương trượng, không được!" Tịch Chu cũng biết tầm quan trọng của Dịch Chi Xuân, nếu Dịch Chi Xuân thật sự chết, xung đột giữa yêu tộc và nhân tộc sẽ càng to lớn hơn.

Trước đó Ngọc Sương đã kiệt sức rất nhiều, mà Tịch Chu lại gần như không hao phí bao nhiêu sức lực, vì vậy lúc xông lên, tốc độ của Tịch Chu cũng nhanh hơn Ngọc Sương một chút.

Khoảng khắc phật châu đánh tới, bị Tịch Chu cưỡng ép sửa lại phương hướng, ngược lại xẹt qua khóe mắt Tịch Chu.

Trong phút chốc mắt phải Tịch Chu bị phật châu xuyên thẳng qua trở nên hỗn loạn, để lại vết máu loang lổ.

"Nhân Hoàng." Trì Trai phương trượng thấy mình ngộ thương Tịch Chu, vội vàng thu hồi phật châu, "Ngươi..."

"Phương trượng, hai vị Yêu Hoàng yêu tộc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện." Tịch Chu che mắt phải, giọng nói lại rất kiên định, "Đại đạo thánh binh đã làm cho mỗi một đại năng nhân tộc chúng ta tâm tư dao động, nhân tộc không thể khai chiến với yêu tộc!"

Ngọc Sương khá khiếp sợ nhìn Tịch Chu.

Rốt cuộc nhân tộc chọn Nhân Hoàng kiểu gì? Chọn tới chọn lui lại chọn một tên tính tình dễ chịu như thế? Con mắt của mình đã sắp bị phương trượng đánh mù rồi còn muốn nhân tộc và yêu tộc không thể khai chiến?

"Khụ khụ." Dịch Chi Xuân ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt tái nhợt.

"Dịch Yêu Hoàng, ngươi không sao chứ." Ngọc Sương vô cùng lo lắng.

"Không sao, chỉ là có hơi mất sức mà thôi." Dịch Chi Xuân chậm rãi lắc đầu, "Việc năm đó bạn tốt Thần Tàng giao phó, ta cũng coi như đã hoàn thành. Sau này, ta sẽ không còn nợ hắn gì nữa."

Hiện giờ Chu Trường Dung đã là tu vi Tiên Tôn, hơn nữa còn có phương pháp ghi chép trên ngọc ngói, với hai canh giờ đã đủ để khởi động Sổ Sinh Tử giết địch.

"Phương trượng, chúng ta đi mau, chỉ sợ lão già Thiên Huyền bên kia cũng khó mà chống đỡ nổi." Diệu Pháp đạo cô ở bên cạnh thúc giục.

Trì Trai phương trượng liếc mắt nhìn Tịch Chu một cái, cuối cùng chắp hai tay trước ngực, nói một câu "Thiện tai" rồi rời đi.

Nương theo thực lực Chu Trường Dung tăng mạnh còn có các quỷ tinh.

Đặc biệt là Phong Tế Tế và Bạch Đồng Tử đang đối chiến với Hoan Hỉ quỷ mẫu, Thương Hải nữ quân.

Thực lực của bọn họ tăng thẳng lên đến cấp bậc Tiên Tôn.

Nhanh đến mức làm cho Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân không dám tin.

Bởi vì bọn họ lên cấp, tình thế trên sân trong phút chốc chuyển nghịch.

Định Xuyên Châu của Hoan Hỉ quỷ mẫu dưới trận pháp của Phong Tế Tế bị làm nổ đến nát tan, mà ngọn sóng của Thương Hải nữ quân cũng không thể nào ngăn cản thế tiến công của Bạch Đồng Tử.

Hai người Phong Tế Tế và Bạch Đồng Tử, trong chớp mắt trở thành tiên tôn lập tức trở thành người chiến thắng trận đấu.

Huống hồ bên cạnh còn có Phong Tiểu Lâu và Vương Bình Nhược.

Thời khắc tay Bạch Đồng Tử xuyên qua lồng ngực Thương Hải nữ quân, Thương Hải nữ quân vẫn còn không dám tin.

Không ——

Ả đã từng nghĩ tới có thể mình sẽ chết trong tay một vị đại năng nào đó hoặc có lẽ sẽ chết khi đang theo đuổi con đường đại đạo thánh binh. Mà trong số những thứ sẽ giết chết ả, tuyệt đối không bao gồm một Bạch Đồng Tử bình thường, một kẻ báo thủ ả không bao giờ đặt ở trong mắt.

"Chủ nhân thường nói, thiện ác tất có báo bứng." Ánh mắt Bạch Đồng Tử quá tĩnh lặng, trong lúc hoảng hốt tựa hồ trùng lặp cùng một chỗ với Bạch Linh.

"Nếu tầng trời Hoàng Tuyền không được mở, thiên địa nhân quả không tồn tại, các ngươi có thể tùy ý giết chóc, như vậy thì để chúng ta đến tạo báo ứng cho các ngươi!"

Đạo trời sáng tỏ, báo ứng xác đáng.

Hai người Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân đều không chết trên tay các đại năng, thế nhưng lại chết trên tay người báo thù.

"Ta... Ta cố gắng như vậy... Chủ nhân nói sẽ không chết, ta không biết..." Máu tươi trong miệng Thương Hải nữ quân phun trào khó có thể ngừng lại, nhưng ả vẫn không từ bỏ hi vọng.

"Ngươi... Các ngươi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc?" Thương Hải nữ quân chết đến nơi rồi mà vẫn nở nụ cười, "Ta chẳng qua chỉ đi trước một bước mà thôi. Sổ Sinh Tử, tuyệt đối không phải là thứ mà các ngươi có thể khống chế, các ngươi đợi mà xem."

"Trận Tiểu Phù Đồ, chỉ là một bắt đầu."

"Ngươi có ý gì?" Bạch Đồng Tử phẫn nộ hỏi.

Thương Hải nữ quân lại không nói thêm nữa.

Ả đã sắp chết rồi, còn đi làm người lương thiện cái gì?

Thương Hải nữ quân lê thân thể trọng thương, đi đến trước mặt Hoan Hỉ quỷ mẫu, cầm tay người đó.

"Xin lỗi."

Sớm biết chúng ta phải chết cùng một chỗ, trước đây sẽ không lợi dụng ngươi nhiều lần như vậy.

Tình trạng của Hoan Hỉ quỷ mẫu cũng không tốt hơn chỗ nào.

Trước đây ả đã sử dụng Niết Bàn khi đấu với Chu Trường Dung một lần, bây giờ Phong Tế Tế lại là quỷ tu giống ả, cùng một đạo thống, Niết Bàn Kinh không có cách nào giúp ả phát huy tác dụng.

"Sư phụ thường nói, ta thích đi đường tắt, chắc chắn sẽ chết trên đường tắt. Ha ha, quả nhiên rất đúng." Hoan Hỉ quỷ mẫu nắm chặt lại tay Thương Hải nữ quân, "Thương Hải tỷ tỷ, sau này chúng ta cũng không cần gánh vác nhiều thứ đến thế."

Có ai muốn đi đường tắt đâu?

Chỉ là gánh nặng phục hưng thần tu và quỷ tu đặt ở trên người cả hai, người người đều khen hai người là song nữ phục hưng quỷ tu cùng thần tu, nào có biết họ đã luôn mắt kẹt ở cấp bậc Tiên quân mãi không tiến được một bước? Hai người được nhiều người dùng ánh mắt hi vọng ngắm nhìn, chậm rãi, dường như đã quên vì sao trước kia mình lựa chọn tu hành, trái lại đâm đầu đâm cổ chạy đua tăng cao tu vi.

Một khi đã đi lên con đường sai lầm thì sẽ không về được nữa.

Bây giờ, cuối cùng cũng coi như được nghỉ ngơi một lát.

Chỉ là xin lỗi sư phụ, Hoan Hỉ quỷ mẫu nghĩ thế, sư phụ phải lấy được Sổ Sinh Tử. Nhưng ả hiện tại, cũng không giúp được gì sư phụ.

Hai người Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân lần lượt trước sau nhắm mắt lại.

Chết.

Thái Sơn phủ quân nhận ra Hoan Hỉ quỷ mẫu đã chết, trên mặt hiện lên nét bi thương. Hắn đã nói với đồ đệ rất nhiều lần, đừng mang lòng cầu may mắn, đừng đi đường tắt, nhưng đồ đệ không nghe lọt. Bây giờ, rơi vào kết cục đó, cũng không thể làm gì.

Nếu lấy được Sổ Sinh Tử, mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, có lẽ có thể giúp đồ đệ tái thế, rồi lại nhận đứa nhỏ làm môn hạ.

Bên phía Chu Trường Dung đã hội tụ đủ đầy các đại năng.

Khí tức trên người hắn thay đổi, đủ để khiến mọi tu sĩ chú ý.

Vạn sự có lợi thì sẽ có hại, nếu bây giờ Chu Trường Dung thăng làm tiên tôn, dĩ nhiên phải gánh chịu hậu quả tương tự.

Mấy người Bạch Đồng Tử, Ứng Trúc Xuân cũng cấp tốc trở về thủ, mà dù bọn họ đều đã thăng lên tiên tôn, nhưng khi đối mặt với nhiều đại năng như vậy vẫn rất nhỏ yếu.

Không nói đến người khác, chỉ cần một Thiên Huyền lão tổ đã đủ để kéo chết Sư Vô Cữu, huống hồ còn có hai người Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng.

Cảnh tượng so ra càng nguy cấp hơn lúc trước.

Hai người Ngọc Sương và Dịch Chi Xuân cũng không xuất hiện ở đây.

Bọn họ là Yêu Hoàng, có thể giúp đến bây giờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tiếp tục nhúng tay, thật sự không thích hợp. Đối diện với mê hoặc đến từ Sổ Sinh Tử, bọn họ không gia nhập hàng ngũ cướp đoạt đã làm người vui mừng.

Sư Vô Cữu không ham chiến với Thiên Huyền lão tổ mà cùng với các quỷ tinh, canh giữ ở bên cạnh Chu Trường Dung.

Chu Trường Dung bây giờ, giống như Đường Tăng bị bầy yêu tập trung ăn thịt, cắn một ngụm là có thể trường sinh bất lão.

Mà Sổ Sinh Tử trong tay hắn, càng là nơi vô số ánh mắt các đại năng tu sĩ đổ dồn vào.

Nhìn đi!

Trước đó Chu Trường Dung chỉ là một tên Đại La Kim Tiên bình thường, dù hắn có Quỷ Tinh Cửu Mệnh cũng không hề đáng sợ. Nhưng bây giờ, hắn đã là cấp bậc tiên tôn, hơn nữa bên cạnh lại có thêm ba quỷ tinh, ngay cả tu vi quỷ tinh cũng đã là tiên tôn. Nếu không có ba người Thiên Huyền lão tổ đến đây, Chu Trường Dung như vậy ở trong trận chiến cũng đủ để thoát khỏi vây bắt!

Ánh mắt Thái Sơn phủ quân nhìn về phía Chu Trường Dung tràn đầy phức tạp.

Hắn làm quỷ tu, thật sự cảm nhận được, người trước mặt mới là niềm hy vọng cho quỷ tu phục hưng, mà hắn, nhiều nhất chỉ có thể trở thành cục đá kê chân trợ giúp Chu Trường Dung tiếp tục đi lên phía trước mà thôi.

Từ cổ chí kim, thánh nhân đạo tổ, có ai không giẫm lên trên những người khác trèo lên cao đâu?

Chỉ có đạp lên trên chúng sinh mới là thánh nhân.

Leo lên đỉnh, mới là đạo tổ.

Mà Chu Trường Dung, không thể nghi ngờ là người được trời cao lựa chọn, được Sổ Sinh Tử lựa chọn!

"Phủ quân, hẳn trong lòng ngươi rất khó chịu ha." Hứa Ngạo đi đến trước mặt Thái Sơn phủ quân, nhẹ giọng khẽ cười, "Tình cảnh năm đó ta nhìn thấy Hỏa Nhất chuẩn thánh, cũng gần giống như ngươi bây giờ. Một số người, từ nhỏ đã được trời đạo yêu thương, bọn họ có thể dễ dàng lấy được những thứ mà dù chúng ta có hao hết tâm trí cũng không lấy được. Vì thế ta chấp niệm càng sâu, cuối cùng thành ma. Nhưng mà ngay cả như vậy, ta vẫn không thể tiến tới gần Hỏa Nhất chuẩn thánh một bước."

Rõ ràng tu vi hắn và Hỏa Nhất chuẩn thánh năm đó không chênh lệch nhau mấy, nhưng bây giờ người ta đã trở thành Chuẩn Thánh, mà hắn vẫn chỉ có thể dậm chân tại chỗ, tâm trạng đó, nếu người khác không đích thân trãi nghiệm thì sao có thể hiểu?

"Chủ nhân." Bạch Đồng Tử nhìn sắc mặt Chu Trường Dung trở nên trắng bệch, dáng vẻ lảo đà lảo đảo, lo lắng không thôi, "Chủ nhân, ta đã báo thù xong."

Cho nên, nhóc không còn gì tiếc nuối.

Dù chết trận tại đây vì Chu Trường Dung cũng không có gì để tiếc nuối.

"Vốn ta cho rằng bên ngoài tầng trời Tiêu Dao không giống trong tộc. Bây giờ xem ra, là ta quá ngây thơ." Khổng Thư tự giễu nói, "Không thể trách trưởng lão trong tộc không cho chúng ta ra ngoài."

"Chuyện như vậy, ta đã biết từ lâu rồi. Ầy, may là ta không đi tìm thằng em ngốc kia của ta." Ứng Trúc Xuân cũng thở dài lại hơi vui mừng. Nếu mà đi tìm, sợ là em của hắn cũng bị hắn liên lụy.

"Tâm nguyện của ta và đệ đệ đã được hoàn thành, không còn gì để sợ." Phong Tế Tế khẽ cười một tiếng, "Ta đã chuẩn bị tâm trạng xong xuôi lâu rồi." Tương đối vui chính là, sư phụ không đến.

"Nếu ta chết, chắc chắn ta cũng phải mang theo một người dưới kiếm của ta." Vương Bình Nhược không giống bọn họ, ngược lại rất có ý chí chiến đấu.

Hắn lựa chọn tự sát trở thành quỷ tinh, chẳng qua là vì hướng về phía sức mạnh to lớn hơn, có thể bảo vệ được càng nhiều người hơn thôi. Không phải là kiểu cúi đầu ủ rũ, giãy dụa đến chết.

Dù thế nào hắn cũng phải tận hết khả năng đưa Chu Trường Dung đi.

Bởi vậy, mặc kệ các đại năng xung quanh như hổ rình mồi, hắn cũng không sợ chút nào.

Chu Trường Dung nghe bọn họ nói thế, nhất thời không biết nên nói gì.

Bây giờ nói liên lụy hay không liên lụy, cũng không có ý nghĩa nào.

Nếu lựa chọn đứng cùng một chỗ với hắn, sự việc như vậy, đến chậm hay đến sớm đều giống nhau.

"Nhóc lừa đảo, ngươi nói ngươi xem, đối xử với người khác cũng đâu có tốt đến mấy đâu, sao lại có nhiều bạn bè dữ vậy?" Giọng điệu Sư Vô Cữu chua lè, hắn còn không có mấy người bạn đâu, thế mà bạn của Chu Trường Dung đều có thể chết vì hắn làm quỷ tinh.

"Chắc là duyên phận đó." Chu Trường Dung nghiêm túc suy nghĩ, trả lời.

Chúng quỷ tinh cùng cười.

Có thể không phải là duyên phận sao?

"Chết đến nơi rồi, các ngươi còn cười được?" Ngược lại một đại năng thật sự rất bội phục mấy người này. Cười trên sinh tử, nói thì đơn giản mà bắt tay vào làm mới phát hiện rất khó.

"Vì sao không cười nổi?" Sư Vô Cữu ho khan hai tiếng, che ngực hỏi ngược lại.

"Đây vốn là một câu chuyện cười to. Tất cả đại năng đỉnh cấp trong cửu thiên thập giới đều tập trung cùng một chỗ, đủ tư cách để giết chết một Chuẩn Thánh, mà bây giờ lại tới đối phó ta, lẽ nào ta không nên cười?" Chu Trường Dung cực kỳ bình tĩnh.

Bây giờ, là giờ tý.

"Mặc dù ngươi có nhiều người, nhưng trên thực tế đám quỷ tinh đó đều dựa vào sức mạnh của ngươi và Sổ Sinh Tử mới có thể có được tu vi cấp bậc tiên tôn. Chỉ cần chúng ta giết chết ngươi, quỷ tinh theo một cách tự nhiên sẽ biến mất." Thiên Huyền lão tổ lạnh nhạt nhìn về phía Chu Trường Dung nói, "Cả đời người, có thể có nhiều người bạn tốt chết vì mình như vậy đã là một chuyện vô cùng may mắn. Nếu ngươi vẫn u mê không tỉnh, may mắn sẽ biến thành tai họa, ngươi không cân nhắc vì mình thì cũng không thể cân nhắc vì bọn họ?"

Mọi người đều đã nhìn ra Chu Trường Dung là hạng người gì, nếu nói hắn lạnh nhạt lãnh đạm, vậy sẽ không có nhiều người đến giúp hắn như vậy, càng khỏi nói đến tự nguyện chấm dứt tính mạng của mình trở thành quỷ tinh của hắn.

Người trọng tình trọng nghĩa, thật ra càng dễ đối phó.

"Đây là lời Thiên Huyền lão tổ muốn nói với ta? Ta khá thất vọng đấy." Chu Trường Dung hơi thở dài, "Có thể được chết cùng một chỗ với bạn bè, với người mình thích, chính là chuyện tốt muốn cầu cũng cầu không được."

"Tốt, vậy hãy để cho bần đạo tới giúp ngươi giải quyết khó khăn, giúp chuyện tốt của ngươi trở thành sự thật!" Thiên Huyền lão tổ lại vỗ một chưởng nhưng không giống như lời hắn nói tấn công về phía Chu Trường Dung, mà là đánh về hướng Ứng Trúc Xuân.

Đều là quỷ tinh, tất nhiên Luyện Đan Sư như Ứng Trúc Xuân là tên yếu nhất.

Lò luyện đan của Ứng Trúc Xuân theo tiếng mà nát, lửa bên trong lò đan dập tắt.

Mà bản thân Ứng Trúc Xuân dưới một chưởng như vậy thần hồn tán loạn, ngay cả chủ nhân là Chu Trường Dung cũng bị phản phệ một ít.

Chưởng của Thiên Huyền lão tổ, quá mạnh, quá nhanh.

Nhanh đến mức Sư Vô Cữu không có cách nào ngăn cản.

Đây là giết gà dọa khỉ!

Hai mắt Chu Trường Dung gần như đỏ chót trong nháy mắt.

Khinh người quá đáng.

Khinh người quá đáng!

"Chu Trường Dung, ngươi tưởng có Sổ Sinh Tử trong tay, là có thể ngăn cản bạn bè ngươi chết? Không, nó chỉ càng gia tăng tốc độ chết của bạn ngươi thôi!" Thiên Huyền lão tổ vươn tay, cao ngạo nhìn về phía Chu Trường Dung, "Giao Sổ Sinh Tử ra, bần đạo bảo đảm, các ngươi sẽ không thiếu một người rời đi."

"Cần gì phải thế?"

"A Di Đà Phật."

Dường như Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng có điều không đành lòng, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản.

Đừng nói là đại đạo thánh binh, dù thiên tài địa bảo bình thường xuất thế cũng sẽ phải kéo theo vô số người tử vong.

"Một tên không được thì tiếp tên thứ hai." Thiên Huyền lão tổ cười lạnh nói, "Trừ phi ngươi để Sư Vô Cữu ngăn chặn, nhưng đáng tiếc, hắn hao tổn quá nhiều sức lực, chặn cũng chặn không được bao lâu. Việc đã đến nước này, ngươi còn hồ đồ mất khôn, quá ngu xuẩn."

Đúng vậy.

Ngu xuẩn.

Từ góc độ của bọn họ, đương nhiên hành động của hắn rất ngu xuẩn, nhưng mà, lẽ nào bởi vì một chút ngu xuẩn thì nhất định phải bị nhiều người truy sát, bị bọn họ uy hiếp như vậy?

Nếu nói chỉ có người tài mới có thể lấy được đại đạo thánh binh, như vậy hắn đã được Sổ Sinh Tử thừa nhận, tại sao còn phải bị bọn họ truy sát?

Cuối cùng, chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu, dù giết chết hắn, dù chưa chắc bọn họ có thể lấy được Sổ Sinh Tử thì họ vẫn sẽ làm mà thôi.

Sinh tử, nhân quả.

Đối với các đại năng mà nói, hoàn toàn không quan trọng.

Là do hắn, quá ngây thơ!

"Tiếp theo, tên thứ hai!"

"Lão già!" Sư Vô Cữu nổi giận đùng đùng, dứt khoát tiến lên nghênh tiếp.

"Bần tăng đến lĩnh hội ngươi."

Sư Vô Cữu vừa mới tiến lên, Trì Trai phương trượng đã cầm mõ gỗ phật châu, phản công.

Trong đầu Chu Trường Dung, bắt đầu xuất hiện từng dòng từng dòng ghi chép công pháp trên mảnh ngọc ngói, cơ thể cũng không tự chủ được chuyển động.

Sổ Sinh Tử mơ hồ đung đưa.

Thiên Huyền lão tổ đánh một chưởng về phía Phong Tiểu Lâu.

Chưởng phong chưa đến.

Hơi thở đại đạo lần nữa tản ra.

Diệu Pháp đạo cô dần dần mở to hai mắt, dường như không dám tin.

"Không... Đại đạo thánh binh khởi động, chắc chắn phải là Chuẩn Thánh mới có thể làm được, sao hắn..."

Vì sao Chu Trường Dung có thể làm Sổ Sinh Tử thức tỉnh?

Mà sự thật chân chính xảy ra.

Trên người Chu Trường Dung, tràn ngập hơi thở đại đạo!

Chưởng phong của Thiên Huyền lão tổ, vẫn chưa đến gần Phong Tiểu Lâu đã bị Sổ Sinh Tử chặn lại trước mặt hắn.

Ầm ——

Lòng bàn tay Thiên Huyền lão tổ kịch liệt tê rần, vì không để cho cả tay đứt rời, chỉ có thể lui về phía sau.

"Thiên Huyền, cẩn thận!" Phất trần của Diệu Pháp đạo cô quét qua, vội vàng kéo Thiên Huyền lùi xuống.

"Sổ Sinh Tử thức tỉnh!"

Uy áp mạnh mẽ thuộc về Sổ Sinh Tử, chớp mắt đã bao phủ toàn sân.

Hắc khí vô biên vô hạn bao phủ tất cả.

Nó mạnh mẽ hơn tử khí trong cơ thể Chu Trường Dung rất nhiều, thâm hậu hơn rất nhiều, cũng làm người tuyệt vọng hơn rất nhiều, là đồ vật đến từ nơi sâu xa bên trong tầng trời Hoàng Tuyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất như bọn họ được nhìn thấy chuyển kiếp trăm nghìn lần của mình, nhưng lại không thể nhớ được trong đầu.

"Tĩnh tâm!"

Bọn họ khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể cưỡng ép kiềm nén.

Không thể bị đầu độc.

Đại đạo thánh binh thức tỉnh, đối với bất kỳ người nào mà nói đều tuyệt đối không phải chuyện tốt. Đặc biệt là khi chủ nhân như Chu Trường Dung hoàn toàn không có năng lực nắm giữ nó. Bởi vì nguyên nhân đó mà Sổ Sinh Tử mới luôn ngủ say trong đan điền Chu Trường Dung, hầu như chưa bao giờ dị động. Chỉ đơn thuần là giấy tờ để Chu Trường Dung sử dụng làm khế ước thu phục quỷ tinh mà thôi.

Mà vừa nãy, bên phía Chu Trường Dung đã từng bước mất khống chế.

Chu Trường Dung đưa tay ra, cưỡng ép cầm Sổ Sinh Tử.

Tay phải hắn nắm chặt Sổ Sinh Tử, đảo mắt da thịt biến mất, chỉ còn lại xương trắng.

"Nhóc lừa đảo, ngươi buông tay!"

Sư Vô Cữu sợ đến mức muốn đi lên kéo Chu Trường Dung về.

Đại đạo thánh binh đang thức tỉnh, dựa vào bản lĩnh của Chu Trường Dung thì sao thể chịu nổi?

Mà tay Sư Vô Cữu chưa được chạm tới Chu Trường Dung đã bị một lực vô hình hất ra.

Sức mạnh của Sổ Sinh Tử, khó có thể đánh giá.

"Thiên Huyền lão tổ."

Chu Trường Dung dùng bàn tay xương trắng lởm chởm da thịt, lật một trang trên Sổ Sinh Tử.

Bên trên viết đầy đủ cuộc đời của Thiên Huyền lão tổ, bao gồm cả sinh mạnh và cái chết của hắn.

"Ngươi còn tuổi thọ 36000 năm."

"Mà ta hôm nay, muốn bôi bỏ tên ngươi, gạch tới tuổi thọ của ngươi."

Lấy máu làm mực, lấy xương làm bút.

Ngón tay Chu Trường Dung nhẹ nhàng xẹt qua tên Thiên Huyền lão tổ.

Sổ Sinh Tử đột nhiên phát sáng.

Khuôn mặt Thiên Huyền lão tổ hiện ra biểu tình kinh ngạc khó có thể tin, cúi đầu nhìn thấy mái tóc đen nhánh của mình trong nháy mắt trắng xóa như tuyết, da thịt trên người cũng theo đó trở nên già nua.

Thọ nguyên kết thúc.

Thiên Nhân Ngũ Suy.