Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 27



Một bộ mạt chược thiếu một cờ đỏ, vậy thì mạt chược này không thể chơi nữa rồi.

Sư Vô Cữu cảm thấy mình vô cùng thiệt thòi.

Chỉ là một pho tượng nhỏ xíu, nhặt một cục đá là được rồi. Đáng tiếc lúc đó trên tay chỉ có một món đồ chơi này, bây giờ ném đi, hắn cảm thấy hối hận rồi.

“Đa tạ Sư tiền bối cứu mạng.” Chu Trường Dung thấy mình xuất hiện trong phòng Sư Vô Cữu, thêm vào lúc trước Sư Vô Cữu ra tay giúp đỡ, hắn đều ghi tạc ở trong lòng.

Thật ra nếu Sư Vô Cữu không cứu hắn, đợi đến khi tin tức Sổ Sinh Tử bị tiết lộ rồi mới ra tay, đối với Sư Vô Cữu còn nhiều chỗ tốt hơn so với bây giờ cứu hắn.

Nhưng Sư Vô Cữu vẫn ra tay.

Chu Trường Dung vừa cảm thấy đây mới là Sư Vô Cữu, vừa không khỏi có chút lo lắng cho Sư Vô Cữu. Sư Vô Cữu gặp phải hắn thì thôi đi, nếu sau này gặp phải người tâm cơ khó lường, sợ là cũng sẽ bị lợi dụng đến chết.

“Bản tọa từ trước đến giờ nói lời giữ lời.” Bây giờ Sư Vô Cữu mới nhớ tới lúc nãy mình tiện tay nắm Chu Trường Dung về, vội vàng thu lại vẻ tiếc nuối hồi nãy, miễn cho Chu Trường Dung chế giễu.

“Tư thế oai hùng cứu ngươi vừa nãy của bản tọa, chắc ngươi đã ghi nhớ trong lòng.” Nếu Chu Trường Dung đã nhắc đến, Sư Vô Cữu sẽ nhịn không được bắt đầu đắc ý.

Vừa nãy hắn ra tay vừa nhanh vừa độc, nhất định lưu lại cho Chu Trường Dung ấn tượng vô cùng đậm sâu.

“Đương nhiên.” Chu Trường Dung sao có thể không hiểu tâm tư Sư Vô Cữu, lúc này lại tiếp tục lời nói không mất tiền mua bắt đầu tâng bốc, “Tiền bối vừa ra tay, mới biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Sư tiền bối cường đại như vậy, có thể thấy sự cường thịnh của yêu tộc. Có thể gặp được tiền bối, còn được tiền bối ngài ra tay cứu giúp, là phúc khí kiếp trước tại hạ tu luyện được…”

Chu Trường Dung liên tục khen ngợi Sư Vô Cữu không sai lắm cũng một nén nhang, làm cho Sư Vô Cữu nghe đến cả người sảng khoái.

Tên tiểu tử lừa đảo này không nhắc đến những cái khác, nhưng tài ăn nói cũng không tệ lắm.

Người nịnh nọt bản tọa trước đây rất nhiều, nhưng có thể nịnh bản tọa thư thái như vậy chỉ có một mình hắn.

Nhìn theo hướng này, cứu Chu Trường Dung cũng không tính là chịu thiệt.

“Sư tiền bối, lần này là do ta tự đại.” Chu Trường Dung khen Sư Vô Cữu xong thì bắt đầu ngẫm lại bản thân, “Ta vốn dĩ cho là ta và Thải Vân phu nhân đều ở kỳ Đại Thừa, nếu làm lòng nàng nhiễu loạn, cũng có thể đấu pháp ngang tài ngang sức với nàng. Không nghĩ tới, Thải Vân phu nhân một đời anh hào, vậy mà lại bại trong tay một pho tượng nửa bước cũng không thể lùi…”

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Trường Dung cảm nhận được thực lực chênh lệch.

Tu sĩ Đại Thừa đặt trong Tu Chân giới là đại năng đỉnh cấp, thế nhưng thả trong cửu thiên thập giới, cũng chỉ là một hạt cát ven đường, không thể hấp dẫn nổi một sự chú ý.

“Tu vi nhân tộc các ngươi quả thật rất thấp.” Sư Vô Cữu không ngờ Chu Trường Dung lại nghĩ nhiều như vậy, “Ấu tể yêu tộc chúng ta, vừa ra đời đã là tu vi Đại La Kim Tiên. Đừng nói một tu sĩ Đại Thừa, dù là cả Tu Chân giới, cũng bị một ấu tể yêu tộc bọn ta làm cho long trời lở đất. Nhưng nhân tộc các ngươi số lượng nhiều, thỉnh thoảng xuất hiện mấy tên nghịch thiên là đã vô cùng lợi hại. Hơn nữa, các ngươi vốn được trời đất yêu quý, chỉ trong ngàn năm ngắn ngủi từ một người tu hành bình thường cũng đã có thể chống lại yêu tộc bọn ta.”

Nói đến đây, Sư Vô Cữu lại cảm thấy không cam lòng.

“Ấu tể yêu tộc bọn ta trưởng thành rất lâu, phải mất hơn vạn năm. Trong thời gian yêu tộc bọn ta trưởng thành, nhân tộc các ngươi đã có thể lấy luyện ra mấy Chuẩn Thánh.”

Dù yêu tộc có mạnh mẽ hơn nữa, thì sao có thể yêu nghiệt như nhân tộc chứ?

“Đa tạ Sư tiền bối an ủi.”

“Bản tọa ăn ngay nói thật, không phải an ủi ngươi.” Sắc mặt Sư Vô Cữu có chút đen.

“Vừa nãy tiền bối xuyên thủng pho tượng kia, đã dùng pháp bảo gì vậy? Tại hạ không nhìn thấy rõ, lúc nhận ra đã thấy cả pháp bảo lẫn pho tượng đều biến mất, không biết là tại sao?” Chu Trường Dung hiếu kỳ hỏi.

“Chẳng phải là mạt chược của ngươi sao? Mạt chược được bản tọa cầm lâu, đương nhiên không phải vật phàm.” Sư Vô Cữu nhân cơ hội chỉ chỉ bộ mạt chược thiếu một quân cờ, “Thiếu một cờ đỏ, không thể chơi. Ngươi làm thêm mấy con, để sau này bản tọa còn có đồ vật tiện tay dùng.”

Bảo khố không thể mở, một món pháp bảo cũng không có.

Chu Trường Dung nhịn không được cười lên.

Dùng mạt chược làm vũ khí?

Có câu cao thủ đến mức nhất định, chỉ việc hái hoa phi lá cũng có thể hại người, đặt ở trên người Sư Vô Cữu thật sự không sai.

“Được, tại hạ nhất định sẽ khắc thêm mấy cái cho tiền bối chơi.” Chu Trường Dung chắp tay nói.

“Ừ, biết là tốt.” Sư Vô Cữu gật gật đầu, “Về chuyện cái pho tượng kia, bản tọa tính được nó chắc là hóa thân của một tên thần tiên tu vi tiên tôn. Ở cửu thiên thập giới đây cũng là một phương pháp tu hành.”

“Xin tiền bối chỉ giáo.” Chu Trường Dung khẩn cầu.

“Trong cửu thiên thập giới, kỳ thực có hai loại cảnh giới được mọi người công nhận. Một là từ người thành tiên, một là từ tiên thành đạo. Mà giới hạn của hai loại này, dùng Chuẩn Thánh làm ranh giới. Đẳng cấp cao nhất từ người thành tiên, không sai biệt lắm chính là cấp bậc Tiên Tôn. Lúc này, tiên nhân vẫn còn chịu sự khống chế của thiên nhân ngũ suy, tuổi thọ Tiên Tôn dài lắm cũng chỉ hai mươi vạn năm, không nhiều. Nhưng nếu có thể vượt qua đẳng cấp Tiên Tôn, bước vào Chuẩn Thánh, mới có thể nắm giữ khả năng sống cùng trời đất, thiên địa bất diệt, thánh nhân bất diệt. Có thể tiêu diệt Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, chỉ có đạo tâm suy kiệt mà thôi. Nhưng nếu có thể tu hành đến Đạo Tổ, thì đây mới thực sự là sống mãi bất diệt. Chỉ cần thiên đạo không mất, chỉ cần còn một tu sĩ tu hành đạo thống do Đạo Tổ truyền xuống, đạo tổ sẽ không chết.”

[thiên nhân ngũ suy: gồm năm tướng suy, báo hiệu tiên nhân sắp hết phước trời, chuẩn bị tái sinh xuống các cõi giới thấp; khi mạng căn chấm dứt, nghiệp ác tiên nhân đã làm trong quá khứ sẽ trổ ra lúc đó.]

Vì vậy mỗi Đạo Tổ, sẽ đến mỗi thế giới khác nhau truyền xuống đạo thống của chính mình.

“Ví dụ như Nữ Oa Phục Hy, bọn họ đã từng sáng lập ra nhân tộc, là Thánh Nhân nhân tộc. Chỉ cần nhân tộc không diệt, bọn họ sẽ không chết.” Sư Vô Cữu giải thích một câu, “Nhưng mà muốn từ Thánh Nhân lên Đạo Tổ, càng thêm gian nan. Thánh Nhân Nữ Oa Phục Hy cùng thời với Đạo Tổ Hồng Quân, Đạo Tổ Hồng Quân đã đắc đạo, trừ khi thiên đạo bị diệt, nếu không bọn họ sẽ không thể trở thành Đạo Tổ nữa. Dù trong thời gian cực thịnh, Thánh Nhân có thể có mấy người, nhưng Đạo Tổ chỉ có thể có một.”

“Tầng trời Hoàng Tuyền có thể…”

“Nghe đồn Vô Thường Đạo Tổ cai quản luân hồi sinh tử hình như đã đến một vũ trụ khác trong lúc truyền bá đạo thống và gây ra tranh đấu với Đạo Tổ ở đó, cuối cùng hai phe Đạo Tổ đều ngã xuống. Bởi vậy, quỷ tu mới có thể kéo một chút hơi tàn như vậy. Ngươi ngao du ở Tu Chân giới nhiều năm, có thể thấy bao nhiêu quỷ tu?” Sư Vô Cữu hỏi ngược lại.

Chu Trường Dung đã nhìn thấy bao nhiêu quỷ tu? Hắn cũng chỉ mới gặp được một người, học được chút da lông, chính tu sĩ nọ cũng còn không biết vì sao trở thành quỷ tu.

Ngoài ra, không còn ai khác.

“Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, người có thể trở thành quỷ tu rất ít.” Sư Vô Cữu hơi thở dài, “Lúc trước quỷ tu cũng được coi là lực lượng đông đảo, ai ngờ sẽ như vậy đâu?”

“Vậy tiền bối?”

“Thời kì đỉnh cao của bản tọa đương nhiên là Chuẩn Thánh.” Sư Vô Cữu vô cùng đắc ý, “Lúc trước bản tọa thoát khỏi hạn chế của Yêu Hoàng, bước vào Chuẩn Thánh, cửu thiên thập giới đều vì bản tọa mà run rẩy. Mấy trưởng lão yêu tộc từng người từng người khóc đến kêu gào trời đất, nói muốn phục hưng yêu tộc.”

“Cửu thiên thập giới đã lâu chưa có Thánh Nhân, một khi trở thành Thánh Nhân, sẽ bị tạo hóa tác động, phải đi vào tầng thời Tạo Hóa tu hành, để tránh cho cửu thiên thập giới bị Thánh Nhân lật đổ. Bản tọa từng bị trì trệ ở vị trí Yêu Hoàng nhiều năm, nhưng ta có huyết thống truyền thừa của yêu tộc, sức mạnh mỗi đời Yêu Hoàng đều được tích lũy trong thân thể ta, muốn trở thành Chuẩn Thánh bảo vệ yêu tộc, một chút cũng không khó.”

“Tiền bối trở thành Chuẩn Thánh, bị người hữu tâm kiêng kỵ, cho nên mới bị phong ấn như vây.” Chu Trường Dung nghe rõ.

Ý tứ chính là Chuẩn Thánh hiếm có, một khi Sư Vô Cữu trở thành Chuẩn Thánh chính là người mạnh nhất cửu thiên thập giới, bởi vì từ Thánh Nhân trở lên đều phải tới tầng trời Tạo Hóa không được ra ngoài.

Cho nên một khi Sư Vô Cữu trưởng thành, quan hệ giữa yêu tộc và nhân tộc sẽ trở nên gay gắt hơn, cũng có khả năng những kẻ phản bội bên trong yêu tộc không muốn Sư Vô Cữu trở thành người lãnh đạo.

—— có thể hiểu đơn giản hơn, bởi vì đôi lúc Sư Vô Cữu nhìn rất ngu.

Bởi vậy, mấy người này mới liên hợp phong ấn Sư Vô Cữu lại.

Bởi vì Sư Vô Cữu khó giết nên chỉ có thể phong ấn hắn.

Sắc mặt Sư Vô Cữu tối sầm lại không nói gì, có thể thấy Chu Trường Dung đã đoán đúng.

“Bọn họ đúng là tầm nhìn hạn hẹp.” Chu Trường Dung lập tức nịnh nọt thóa mạ mấy kẻ phản bội, “Nếu như có Chuẩn Thánh khoan hồng độ lượng như Sư tiền bối tọa trấn, dù là yêu tộc hay nhân tộc đều sẽ thần phục dưới chân Sư tiền bối ngài, hai tộc từ đó cũng có thể cùng nhau tồn tại. Bọn họ phong ấn ngài, có thể thấy bọn họ không hiểu ngài, phụ lòng mong đợi của ngài. Ngài tín nhiệm bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại ân đền oán trả như vậy, vô cùng đáng ghét.”

Sắc mặt đã biến đen của Sư Vô Cữu dần dần có xu thế hòa hoãn, gật gật đầu, vô cùng đồng ý với Chu Trường Dung, “Đừng nhắc tới bọn họ, không đáng.”

“Cho nên, ý của Sư tiền bối chính là, Tiên Tôn kia muốn bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh, bởi vậy mới phái xuống nhiều pho tượng như vậy?” Chu Trường Dung nhanh chóng kéo trở lại đề tài.

“Trong cửu thiên thập giới, thần tiên tu vi Tiên Tôn không phải số ít. Yêu tộc của ta cũng có mấy chục người, nhân tộc các ngươi nhất định cũng không ít. Nhưng tài nguyên dùng để bước vào Chuẩn Thánh thực sự rất nhiều, dù bản tọa có toàn bộ tài nguyên của yêu tộc, cũng phải tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể thành công. Nhân tộc các ngươi đấu đá lẫn nhau, ai sẽ nguyện ý giúp đỡ người khác? Phương pháp thân ngoại hóa thân mày, chính là phương pháp tu hành thông thường. Không ít tiên nhân dù chia thành ngàn cái vạn cái, cũng chỉ lưu lại một bản thể tọa trấn, còn lại đều đưa tới những địa phương khác nhau, chủng tộc khác nhau. Nếu các hóa thân có thể tu hành thành công, trở về bản thể, tu vi sẽ tăng cao.”

Đã như thế, thì có thể hiểu được.

Thải Vân phu nhân là y tu, một khi phi thăng chính là y tiên. Mà y tiên ở Tiên giới không nhiều, sau khi phi thăng nhất định sẽ được coi trọng, nói không chừng còn sẽ được một Tiên Tôn nào đó coi trọng thu nhận dưới trướng.

Lúc đó, không phải đã gài một người nằm vùng vô cùng hoàn hảo ở bên người đối thủ cạnh tranh sao?

“Không ngờ, bi kịch một nhà Thải Vân phu nhân, chỉ bởi vì Tiên Tôn tranh đấu.” Chu Trường Dung khó mà nhịn được thở dài. Điều này đúng là vô cùng oan uổng, thế nhưng tu sĩ tu hành chính là quá trình đấu với trời, đấu với đất, đấu với thiên hạ, một nhà Thải Vân phu nhân đặt ở trong đó, muốn thoát thân cũng khó.

“Đạo thống đấu tranh, so với cái gì cũng tàn khốc hơn. Không biết có chủng tộc bao nhiêu bởi vì Thần Tộc kém một chút, mà cả tộc đều diệt, yêu tộc bọn ta cũng mất đi một phần lãnh thổ rộng lớn, phải lui về một góc.” Ngược lại bởi vì Sư Vô Cữu đã thấy rất nhiều chuyện tương tự, đối Thải Vân phu nhân cũng không có bao nhiêu cảm động thông hiểu.

Việc càng thảm hơn so với Thải Vân phu nhân, hắn đã gặp không ít.

Sống càng lâu, mới biết không có giới hạn cuối cùng của câu chuyện.

“Tiền bối ra tay, có làm không bại lộ hành tung của ngài hay không?” Chu Trường Dung nghĩ tới đây, bắt đầu lo lắng.

“Bình thường hóa thân bị đánh chết, hóa thân sẽ đem theo đồ vật đã đánh chết chúng nó theo để bản thể điều tra, sau khi bản thể tìm ra manh mối thì sẽ báo thù từ xa. Dù tu vi bản tọa không bằng trước đây, thì một Tiên Tôn nho nhỏ không phải cứ muốn điều tra là sẽ điều tra được. Theo bản tọa thấy, người kia dù có điều tra đến điều tra đi, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay của bản tọa.”

Dù sao mạt chược đó, cũng là dùng tay mà lấy.

“Sau này nếu ngươi còn gặp phải thân ngoại hóa thân, đừng có ngu ngốc dấn thân vào. Nếu không cũng không biết khi nào bị bại lộ, hoặc là bị người nào giết cũng không biết.” Nói chuyện lâu như vậy, Sư Vô Cữu cũng có chút mệt.

“Vâng, tiền bối.” Chu Trường Dung biết Vô Cữu có ý định nhắc nhở, ghi nhớ trong lòng.

Sư Vô Cữu lười biếng gật đầu, đánh giá Chu Trường Dung. Lần này được hắn cứu, sau này phải càng thêm một mực cung kính hắn mới đúng.

“Sổ Sinh Tử của ngươi, lấy ra cho bản tọa xem.” Giọng nói Sư Vô Cữu chua chua, “Ngươi đã được Sổ Sinh Tử thừa nhận, đại đạo thánh binh như Sổ Sinh Tử nhất định sẽ có biến hóa.”

Vật như đại đạo thánh binh, đến khi hắn thành Thánh Nhân còn chưa chắc đã có, vậy mà lại rơi vào trong tay tên tiểu tử lừa đảo này.

Càng nghĩ càng thấy ghét.

“Vâng.” Chu Trường Dung nhớ tới biến đổi lúc trước của Sổ Sinh Tử, cũng vội vàng lấy nó ra.

Vừa lấy ra nhìn, mới phát hiện Sổ Sinh Tử thật sự đã thay đổi bộ dáng.

Nó vốn chỉ là một quyển sách cổ mộc mạc ố vàng, không khác gì so với một quyển thoại bản phàm trần chỉ bán mấy đồng tiền. Vậy mà bây giờ, hai tấm bìa bên ngoài đã biến thành hai màu đen trắng, ba chữ lớn “Sổ Sinh Tử” màu vàng chói lọi được khắc trên trang bìa, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm khó giải thích.

Sư Vô Cữu vội vã dời tầm mắt.

Đây là chữ Đạo Tổ tự mình viết lên, nếu hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy, đạo tâm sẽ bị tổn thương.

“Đây mới là dáng vẻ vốn có của Sổ Sinh Tử, bộ dạng trước kia chỉ là ngụy trang mà thôi.”

Trước đây Sổ Sinh Tử rơi vào trong tay Chu Trường Dung, chỉ miễn cưỡng để hắn sử dụng. Bây giờ Sổ Sinh Tử đã thừa nhận Chu Trường Dung, đương nhiên sẽ biến về dáng vẻ ban đầu.

Như vậy, nếu những tu sĩ khác tùy tiện nhìn thẳng vào Sổ Sinh Tử, chẳng khác nào nhìn thẳng vào Đạo Tổ.

Nếu may, Sổ Sinh Tử sẽ bỏ qua chuyện này.

Không may, sẽ trực tiếp bị mù hoặc thần hồn bị hao tổn biến thành kẻ ngu si.

“Ta cũng cảm thấy hình như Sổ Sinh Tử nặng hơn.” Chu Trường Dung tu hành là Độ Vong Kinh, xem như là đệ tử đích truyền của Đạo Tổ, đương nhiên không cần lo lắng Sổ Sinh Tử sẽ làm hắn bị thương.

Chu Trường Dung lật một trang.

Phát hiện bên trong Đan Ngục Chi Quyển, vốn dĩ chỉ có tên tuổi của những quỷ hầu, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp của bọn họ. Giống như Ứng Trúc Xuân tăng lên tu vi không nói, mà so với bộ dáng thiếu niên lúc trước cũng đã trở nên thành thục hơn. Những quỷ hầu khác dường như cũng bớt đi chút lệ khí, nhìn sống động hơn rất nhiều.

Bớt đi mấy phần quỷ khí, càng nhiều hơn mấy phần người sống.

Chu Trường Dung rất vui.

Những quỷ hầu trở nên mạnh mẽ, chẳng khác nào hắn cũng trở nên mạnh mẽ.

Ủa, sao còn có một quyển nữa?

Chu Trường Dung nhớ rất rõ, mình chỉ mới nhận một mình Ứng Trúc Xuân làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh thôi, lúc Bạch Linh xuất hiện, Sổ Sinh Tử cũng không có phản ứng gì, có thể thấy cậu ta không phải Quỷ Tinh Cửu Mệnh.

Nghiệt Ngục Quyển.

Trên Sổ Sinh Tử xuất hiện mấy chữ này, lập tức không gió mà bay, từ trên tay Chu Trường Dung, xẹt xẹt lật qua lật lại.

Sư Vô Cữu nhanh chóng bấm mấy pháp quyết bày ra trận pháp, miễn cho khí tức Sổ Sinh Tử lộ ra ngoài.

“Ngươi làm gì Sổ Sinh Tử vậy?” Sư Vô Cữu khiếp sợ nhìn Chu Trường Dung.

Chu Trường Dung cũng đầu óc mơ hồ, “Sư tiền bối, tại hạ chẳng làm gì cả.”

Nói xạo!

Không làm gì Sổ Sinh Tử thì sao lúc mình vừa mới mở mắt nó đã bay lên rồi?

Chu Trường Dung cảm thấy rất bất lực, hắn cứ cảm thấy Sổ Sinh Tử tự có suy nghĩ của nó. Lúc trước tự nhiên Sổ Sinh Tử nuốt hài cốt Bạch Linh, hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Trên Nghiệt Ngục Quyển của Sổ Sinh Tử, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.

Những người dáng vẻ khác nhau cứ liên tiếp xuất hiện trên Sổ Sinh Tử, càng kỳ lạ hơn là một người Chu Trường Dung cũng không biết.

Rất nhanh, trên Nghiệt Ngục Quyển hiện lên một bộ bạch cốt.

Là Bạch Linh!

Bộ bạch cốt từ bên trong Sổ Sinh Tử từ từ hạ xuống, dừng lại trên mặt đất.

Lập tức, bạch cốt chậm rãi ngưng tụ lại thành một khối nhỏ cao ngang đầu gối Chu Trường Dung, là một bé trai cả người trắng như tuyết.

Bé trai tỉnh tỉnh mê mê, cặp mắt vừa to vừa tròn, trên má còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn dễ thương đáng yêu đến nao lòng.

“Nghe đồn nhân tộc muốn vào yêu tộc, có hai cách. Một là thay máu thành yêu tộc, trải qua nghi thức tẩy tủy, trở thành nửa yêu, còn một là nhân tộc chấp niệm quá sâu, sau khi chết thân thể gặp được nhân duyên kỳ ngộ thôi thúc trở thành yêu tộc. Bản tọa ở yêu tộc nhiều năm, cũng chỉ gặp qua một yêu cốt tuổi tác già nua mà thôi. Không ngờ…” Sư Vô Cữu không ngờ Chu Trường Dung lại có thể có vận khí như vậy?

Nhân tộc mệnh cách kỳ lạ để có thể khiến họ trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh thì phải chờ họ chết đi mới được, mà quỷ yêu được sinh ra trong hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà là mầm mống quỷ trời sinh thích hợp tu ma nhất.

Vậy mà cũng có thể xảy ra? Từ trước đến giờ chỉ có Sư Vô Cữu được người ghen tỵ, bây giờ mới có thể hiểu vì sao mấy tên kia nhìn hắn không vừa mắt.

Hắn cũng không vừa mắt tên tiểu tử lừa đảo này chút nào!

Chu Trường Dung sửng sốt một chút.

Đây không phải là bạch cốt tinh sao?

Cho nên Bạch Linh không phải Quỷ Tinh Cửu Mệnh, nhưng mà sau khi cậu chết, bạch cốt thành tinh, sinh ra linh trí, có thể xem là mệnh cách đặc thù, đương nhiên sẽ bị Sổ Sinh Tử coi trọng trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh.

Mà những người xuất hiện trên Nghiệt Ngục Quyển, e là những người bị Thải Vân phu nhân bắt làm thành thuốc.

Nhìn kỹ, đứa bé này cũng có mấy chỗ tương tự Bạch Linh.

Nhưng nó tuyệt đối không phải Bạch Linh.

Mà là hài cốt Bạch Linh ngưng tụ thành linh hồn.

“Con là ai?” Chu Trường Dung hơi ngồi xổm xuống, cố gắng bày ra vẻ mặt hiền lành nhất hỏi bé trai.

“Chủ nhân.” Bé trai sau khi nhìn thấy Chu Trường Dung, ánh mắt nhất thời sáng tỏ, “Con là Bạch Đồng Tử.”

Ba chữ Bạch Đồng Tử, được in đậm rõ ràng trên trang đầu tiên của Nghiệt Ngục Quyển.

“Con muốn cái gì?” Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.

“Từ khi sinh ra con đã có linh trí, cũng biết mình muốn gì.” Bạch Đồng Tử bi bô nói, “Con sinh ra từ bạch cốt, bạch cốt là cha của con. Cha con muốn tìm người giật dây, vì mẹ của cha, cũng vì những linh hồn trên Nghiệt Ngục đòi lại công đạo!”

Chu Trường Dung hình như muốn nói gì đó, thì Sư Vô Cữu đã đưa tay nựng nựng khuôn mặt non nớt bé bé tròn tròn của Bạch Đồng Tử.

“Tiểu ấu tể quỷ yêu, đáng yêu y như yêu tộc, nếu có thể lông xù một chút thì càng tốt!”

Tác giả có lời muốn nói: 

Chu Trường Dung: Bạch cốt tinh của người ta là đại mỹ nhân, bạch cốt tinh của ta lại là một nhóc con…

Sư Vô Cữu: Ấu tể thật đáng yêu!