Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 30: Lần đầu đến ma giới



Bạch Ân Phàm ngồi trên thuyền độc mộc tiến vào Vô Thanh U Minh Cốc. Đây là lần đầu tiên trong đời y đặt chân đến ma giới, nói thẳng ra thì cái gì cũng không biết, ngay cả lối vào này cũng phải thăm dò gần nửa tháng mới biết được. Bạch Ân Phàm nhìn thấy quanh mạn thuyền trôi dạt nhiều đoá huyết liên, vốn muốn ngắt lên xem, lại thấy những người chung quanh đối với loài hoa này rất vô tâm. Y cẩn thận rút tay lại, hỏi thuyền gia: “Lão bá, ông đưa thuyền ở đây được bao lâu rồi?”

Thuyền gia im lặng, vẫn vững tay chèo tiếp không màng đến câu hỏi của y. Y thấy lạ nên không hỏi nữa. Có đứa bé ngồi ở chiếc thuyền trôi song song nhìn y cười giễu: “Vị đại ca kia, các thuyền gia ở đây đều bị câm và điếc. Huynh là lần đầu đến ma giới sao?”

Bạch Ân Phàm gật đầu. Trước lúc đến đây, y đã tự uống thuốc che giấu đi thần khí, tránh cho người ở ma giới phát giác ra thân phận. Tuy nhiên, y ngàn vạn lần không ngờ ma giới lại có nhiều bí ẩn đến vậy.

“Lát nữa qua sông huynh đừng nhìn lại bờ nhé. Còn nữa, đừng tùy tiện đụng chạm vào người khác. Ma tôn đã trở về, không hiểu sao tính tình đại biến chuyển, không cho phép mọi người tự ý ẩu đả sinh sự, nếu không sẽ bị bắt nhốt lại.” Đứa bé lại nói.

Bạch Ân Phàm chăm chú lắng nghe rồi mỉm cười: “Như vậy không phải rất tốt sao?”

“Rất là không tốt thì có. Ngươi nghĩ thử xem nếu ma tôn lương thiện thì ma giới bọn ta chẳng khác nào là thần giới cả.”

Một người khác đi thuyền ngang qua gắt lên: “Các ngươi muốn làm mồi cho Li Ngân Xà hay sao mà tự ý nói năng bậy bạ?”

Đứa bé tự bịt miệng lại, xem như chưa từng nói gì. Lúc sang bờ, Bạch Ân Phàm nhớ lời đứa bé dặn nên không ngoảnh đầu nhìn lại. Y tiến vào Tiềm Hải Thị, nhìn thấy kẻ qua người lại đông đúc giống hệt nhân gian, rất khác so với những gì mà đám người tu tiên thường nói là vắng vẻ, đìu hiu, không có chút sự sống nào. Tuy nói ai nấy ở ma giới đều có vẻ ngoài quái dị, nhưng mà bọn họ cũng hít thở, cũng cần ăn uống và nói cười tựa như con người. Thứ duy nhất khiến họ khác biệt với con người chỉ là khí tức bẩm sinh và tập quán ăn tươi nuốt sống. Bạch Ân Phàm đứng nhìn từng người, từng người chậm rãi lướt qua trước mặt. Nếu vì khí tức và tập quán bất đồng mà tru diệt họ để bảo vệ cái gọi là chúng sinh thiên hạ, thì phải chăng ngay từ đầu đã thành kiến rằng họ không phải là chúng sinh? Trong mắt y, những kẻ xa lạ đang tồn tại này rõ ràng cũng vẫn là chúng sinh.

“Vị đại ca này, huynh đến tìm người sao?” Đứa bé khi nãy bỗng chạy lại bắt chuyện tiếp tục với y. Y nhìn thân thể mang nặng oán khí của nó, xem ra là một lệ quỷ chưa thể siêu thoát.

“Sao đệ lại nghĩ vậy?”

“Huynh lần đầu đến đây, cái gì cũng không biết, nếu không tìm người thì chỉ có mua hàng. Tuy nhiên, huynh nãy giờ không nhìn đến gian hàng nào cả, vậy nên chính là tìm người rồi. Ta cá huynh đến tên ngôi chợ này cũng chẳng biết gọi là gì.”

Bạch Ân Phàm quả thực không biết. Đứa bé cười khà khà: “Nó gọi là Tiềm Hải Thị. Ở đây mua bán bất cứ mặt hàng nào, dù là người sống hay linh hồn, chỉ cần huynh chịu ra giá, sẽ có người chịu bán. Thậm chí còn có thể mua bán cả tin tức. Đệ cũng là một chủ hàng. Huynh nói xem huynh muốn tìm ai? Nếu huynh chịu ra giá, đệ sẽ chỉ đường cho huynh.”

Bạch Ân Phàm cười nhạt. Nhóc con này ra là đang chào hàng.

“Cái này thì không cần. Huynh biết người ấy đang ở đâu.” Bạch Ân Phàm ngẩng đầu, nhìn ra xa xa, nơi mà Thất Nguyệt Cung đang chìm ẩn trong sương mù. Y có thể không biết Tiềm Hải Thị, không biết những nơi khác ở ma giới, nhưng cung điện đáng sợ của ma tôn được đồn đại khắp tam giới thì sao lại không biết? Hơn nữa, mục tiêu của y ở tại nơi này.

Đứa bé hốt hoảng: “Huynh tìm ai ở Thất Nguyệt Cung vậy?”

“Ma tôn.”

Đứa bé đánh răng cầm cập: “Huynh… đừng…đùa chứ.”

Bạch Ân Phàm sóng mắt phẳng lặng trong veo nói: “Huynh không đùa.” Rồi thì y ung dung bước tới. Đứa bé kéo tay y lại: “Cho dù huynh không đùa, và không biết huynh có mục đích gì, nhưng mà ma tôn đi vắng rồi.”

“Y đi đâu?”

“Này thì đệ làm sao biết được? Chỉ thấy ma tôn phạt đánh một đám trận sư, sau đó ít ngày thì dẫn Li Ngân Xà rời khỏi. Có vài người nói ngài ấy đi tìm Ngũ Thần báo thù nhưng không biết đúng không?”

Bạch Ân Phàm suy đoán Mạc Khắc tìm trận sư có lẽ vì muốn biết cách phá được Thâu Thiên Cổ Trận. Giờ Mạc Khắc không có ở đây, ngoại trừ việc đi tìm Ngũ Thần thì đúng là không còn khả năng nào khác. Y đa tạ đứa bé rồi quay thuyền ngược trở ra rời khỏi Vô Thanh U Minh Cốc.

Ba ngày sau, tại chân núi Lãnh Long Nham, gió cát lớn tới mức Bạch Ân Phàm muốn đi về trước nhưng liên tục bị thổi cho lùi lại. Thổ thần ở phía sau hắn không ngừng kêu gào bi thảm: “Thượng thần, gió lớn thế này, chúng ta đừng nên đi tiếp, vẫn là quay về tốt hơn. Lần khác thử lại được không?”

Bạch Ân Phàm chống kiếm xuống để bám chặt vào vách đá: “Chỉ là chút khó khăn, nếu dễ dàng lùi bước đến thế thì ta chẳng thể tu nổi thành thần. Ngươi về trước, dẫn đường tơi đây là được rồi, những chuyện về sau cứ bỏ mặc ta.”

Bạch Ân Phàm tách rời khỏi thổ thần. Hắn kiên trì nhích từng chút một trong cơn gió cát cuồng loạn, mất hơn một ngày một đêm mới ra khỏi. Lúc này, khắp y phục và da thịt y bị cát nhỏ cào xước lung tung. Bạch Ân Phàm tìm đến nơi có nước nhìn xuống, cười lớn một trận. Y bình thường coi trọng vẻ ngoài, không ngờ được có lúc lại tơi tả thế này?

Bạch Ân Phàm để mặc không tẩy rửa. Y bấm đốt tay, nhìn địa thế ước chừng, tự lẩm bẩm: “Hẳn là chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.”

Bạch Ân Phàm chống kiếm đào xới từng ngõ ngách, từ trong lòng đất đá đổ nát tìm được một viên đá màu tím. Y buông kiếm, vui mừng nhặt lên, nhưng cầm chưa nóng tay thì đã bị một luồng sức mạnh khác cướp lấy. Bạch Ân Phàm quay đầu lại nhìn, bỗng duỗi tay áo ra trước và quỳ xuống hành lễ: “Sư tôn.”

Lê Âm Thánh Mẫu đứng trên tầng mây, hào quang rọi sáng cả vùng. Bà cầm viên đá đánh giá rồi nói: “Muốn lấy Tử Long Thạch? Ân Phàm, lẽ nào con định vì hắn mà chống đối cả thần giới?”

Bạch Ân Phàm cứng rắn nhìn thẳng bà, khẩu khí quyết liệt:

”Không chỉ vì y, đồ nhi còn vì cả Hi Hà và Đồng Vi. Thâu thiên cổ trận hung ác khó lường. Nếu nói tà ma đều cần tránh xa, sao người của thần giới lại phải sử dụng một ma trận như vậy? Dùng ma trị ma, đây là thứ mà bọn họ gọi là thiên đạo hay sao?”

Lê Âm Thánh Mẫu hỏi lại: ”Dùng ma trị ma là sai, nhưng trợ giúp tà ma lẽ nào lại là đúng? Ân Phàm, ngàn năm tu luyện của con không thể cứ vì vậy mà đổ sông đổ biển. Vi sư không hề có thành kiến với một ai, thế nên vi sư đã cho hắn cơ hội. Vi sư lấy đi toàn bộ sự nguyền rủa và ký ức của hắn, để hắn được tự do chọn lựa lại con đường muốn đi. Thế nhưng, hắn vẫn đoạ ma. Đây không phải là do trời đất vô tình với hắn, mà tự bản thân hắn muốn rơi vào vực thẳm. Vi sư không muốn con đi theo hắn.”

”Sư tôn, thứ cho đồ nhi vô lễ. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã có khuôn mặt dị dạng, nhác chết cả mẹ ruột, bị dân làng xa lánh ném đi thì liệu có thể trưởng thành với một tâm hồn thiện lương trong sáng, biết yêu thương người khác được không? Đứa trẻ đó cần nhất là một người quan tâm nó và dạy cho nó biết đúng sai là thế nào. Ai cũng chỉ trích nó sai, lại không hề nói rõ nó sai ở đâu, vậy thì lỗi là của nó hay của những kẻ chỉ trích ấy?”

Lê Âm Thánh Mẫu bị câu hỏi này làm cho dao động: “Ân Phàm, con tin tưởng chỉ cần y biết sai thì liền sửa hay sao?”

”Đồ nhi tin tưởng. Xin sư tôn trả lại Tử Long Thạch cho đồ nhi. Cho dù không có Tử Long Thạch, đồ nhi cũng quyết phá cho bằng được Thâu Thiên Cổ Trận, cùng lắm thì đồ nhi sẽ tế luôn tính mạng này.”

“Vi sư không tin hắn, nhưng vi sư tin con.” Lê Âm Thánh Mẫu ném lại Tử Long Thạch cho Bạch Ân Phàm, nói: “Chuyện hôm nay xem như vi sư chưa từng thấy gì, nhưng nếu để vi sư biết hắn lại lạm sát vô cớ, vi sư tuyệt sẽ không cho qua nữa. Đây là cơ hội cuối cùng dành cho hắn.”

”Đa tạ sư tôn thành toàn.” Bạch Ân Phàm vái lạy trước Lê Âm Thánh Mẫu. Lúc y ngẩng lên, bà đã biến mất. Y tiếp tục đào xới Tử Long Thạch rồi thu nhỏ chúng đổ đầy vào trong bình rượu rỗng mang theo bên hông. Xong xuôi mọi việc, Bạch Ân Phàm quay về thị trấn, vừa về tới đã thấy thổ thần hớt hơ hớt hải chạy lại nói:

“Thượng thần, ta còn tưởng ngài không bao giờ quay lại nữa.”

“Chỉ là một hồi gió cát, sao lại có thể lấy mạng ta?”

“Không phải vì lý do đó. Ở Ma Thiên Võng, Ngũ Thần và Thiên Ma đang đại chiến, ta cứ ngỡ ngài lấy được thứ mong muốn sẽ đến đó trợ giúp cho thần giới.”

“Cuối cùng cũng đánh rồi.” Bạch Ân Phàm thở dài rũ rượi. Đánh sớm cũng tốt. Đêm dài sinh lắm mộng, khiến cho lòng hắn lúc nào cũng bất an. Nhưng mà…

“Tại sao lại đánh ở Ma Thiên Võng?”

“Tiểu thần cũng không rõ. Thiên Ma mưu mô gian xảo, có lẽ muốn mượn địa thế hiểm trở của Ma Thiên Võng dùng đến quỷ kế gì đó.”

“Ta biết rồi.” Bạch Ân Phàm đắn đo cân nhắc rồi nhàn nhạt nói. Trước mắt hắn vẫn nên đích thân tới Ma Thiên Võng xem xét.