Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 92



  • Thưa sư tôn, Lưu Phong sư muội đâu rồi ạ? - Anh Kiệt xoay người nhìn xung quanh, kính cẩn hỏi.

    Trên tay phe phẩy Ngọc Tuyên, Xuyên Giang nhắm mắt lại, ung dung nói:

    - Chắc lát nữa nó xuất hiện. Không cần hỏi nhiều làm gì nga.

    - Vâng. - Hắn ta cúi đầu.

    Hiện tại, 3 vị đệ tử chân truyền cùng với Xuyên Giang tông chủ đã có mặt đông đủ tại chính điện. Đại diện Phá Vân quốc đến hôm nay kia mà, sao mà bọn họ lại rề rà cho cam?

    1 lúc sau Lưu Phong hớt hải chạy tới, may mắn sao cuối cùng cũng đến kịp lúc, vội chắp tay hành lễ:

    - Bái kiến sư tôn, đại sư huynh!

    Xuyên Giang nàng liền gằn giọng quở trách:

    - Ngươi có còn là đại đệ tử không nga, ai lại chạy như ma rượt thế kia bao giờ. - Nói đoạn, nàng khoát tay - Mau về chỗ đi, đám người bên Phá Vân sắp đến rồi đấy.

    Biết rằng bản thân mình chẳng thể thắng nổi sư tôn của cô trong khâu đấu võ mồm, Lưu Phong gãi má cười hì hì, rồi nhanh chóng về chỗ.

    Tầm 1 khắc sau, có 1 đám người khác từ cửa chính điện tiến vào trong. Dẫn đầu là 1 người phụ nữ ăn vận sang trọng, trang phục thêu hoa văn vô cùng tỉ mỉ, trông những 27 28 tuổi.

    Trông thấy người đấy, Xuyên Giang khẽ nhíu mày, thì thầm nói cho đủ mình nàng nghe:

    - Vậy mà ả lại đến thật.

    Dứt lời, nàng ta đứng lên, phất tay áo, lệnh cho các đệ tử đi sau cùng, rồi di chuyển hướng đám người đằng đó.

    Người phụ nữ thấy Xuyên Giang đi đến, nhẹ nhàng hành lễ, cười:

    - Bái kiến Xuyên Giang tông chủ nga! Lần trước ta có đến mà không thấy ngài đâu, quả thực trong lòng ta có chút bứt rứt, quyết định muốn đến đây 1 chuyến để thăm ngài a!

    Nàng ta vẫn không hề nhìn lấy người đó 1 cái, vẫn ảm đạm nói:

    - Nghe hoàng hậu nói như vậy, quả thực Ly mỗ đây có chút áy náy. Mời chư vị vào trong, chúng ta cùng ôn chuyện.

    Hoàng hậu Phá Vân quốc - Huyền Khánh Mai gật đầu, rồi cùng đám người phía sau đi vào. Trông thấy Dương An ở phía sau Xuyên Giang, ả ta có chút vặn vẹo trong tâm.

    - Xin hỏi, vị đây là…

    - Tại hạ họ Quyên, tên Phụng, là đệ tử của Xuyên Giang tông chủ. Vinh dự khi được yết kiến hoàng hậu nương nương. - Dương An có ý muốn tránh né ánh mắt của Khánh Mai, nhưng vẫn chắp tay hành lễ.

    Ả ta gật đầu cười nhẹ, rồi đi tiếp.

    Nhanh sau đó, Khương Liên truyền âm cho Dương An.

    - Dương An, sao đệ lại nói dối họ tên của mình?

    - Thực xin lỗi Khương Liên sư huynh, nhưng đây chỉ là chút chuyện cá nhân của đệ, mong huynh thông cảm.

    - Đệ đã nói thế thì ta không ép. - Ngập ngừng hồi lâu, Liên Liên sư đệ mới tiếp tục truyền âm - Thật sự xin lỗi đệ đêm hôm qua nhé, vì ta đã lỡ tay tát đệ. Nhất định ta sẽ bồi thường nga!

    - Không cần bồi thường đâu sư huynh! - Dương An khẽ cười - Chỉ cần huynh có thể cho ta câu trả lời tối hôm qua…

    “Phựt”. Đầu truyền âm bên kia tắt luôn.

    Biết là đối phương vẫn chưa có ý sẵn sàng, tuy có hơi bất kính 1 chút, nhưng thực sự… trêu Khương Liên sư huynh quả thực có chút vui nga!

    Xuyên Giang cùng với Khánh Mai ngồi xuống. Nhanh sau đó, đệ tử tạp dịch của Phùng Chu phái nhanh chóng mang ấm trà đến, rót lần lượt 2 bên, rồi lùi xuống trong im lặng.

    Cầm chén trà còn chút nghi ngút khói trên tay, Khánh Mai nhẹ nhàng nhấp 1 chút, rồi nói:

    - Những mấy trăm năm không gặp, mà Xuyên Giang tông chủ vẫn lẻ loi 1 bóng 1 mình thế kia a?

    Rồi, hóa ra đến đây để mai mối à…?

    Xuyên Giang cũng nhấp 1 chút, rồi khẽ đặt chén trà xuống bàn.

    - Thật thứ lỗi, nhưng ở 1 mình nhiều khi còn cảm thấy còn nhẹ nhõm hơn khi còn mang thêm 1 rắc rối bên người.

    - Ngài cô đơn lâu như vậy, thực sự không cần người bầu bạn sao?

    - Quả thực không dám giấu, ta có những 9 vị đệ tử kia đã ồn ào đến mức muốn tiền đình lên rồi, đâu có chút cô đơn nào như ngài nói?

    - 9 vị đệ tử? Nếu không nhầm hiện giờ ngài chỉ còn 8 mà? - Khánh Mai đặt chén trà trên tay xuống, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

    Đôi mắt vẫn hững hờ, Xuyên Giang nói bâng quơ:

    - 9 mà? Ngài không nhầm ở đâu chứ hoàng hậu?

    - Rõ ràng là 8! Hôm đó có người tận mắt chứng kiến đại đệ tử Lưu Phong của ngài nhảy xuống Ngạn Tử vực rồi! - Khánh Mai ả có chút ức, đập tay xuống ghế.

    - Quả thực thông tin của ngài có chút tắc nghẽn rồi nga hoàng hậu! - Nàng ta mân mê họa tiết trên Ngọc Tuyên - Chúng ta đã nhận thêm 1 đệ tử khác rồi.

    Khánh Mai lườm 1 tên thái giám ở bên ngoài, rồi nhanh chóng thay đổi thái độ, tươi cười hỏi chuyện:

    - Vậy… ta có thể gặp mặt vị đệ tử mới này chứ Xuyên Giang tông chủ?

    Xuyên Giang không nói gì, liếc mắt nhìn về phía Lưu Phong

    Cô hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy hành lễ:

    - Tại hạ họ Liễu, tên Phương, là đệ tử mới nhất của Xuyên Giang sư phụ. Vinh dự khi được yết kiến hoàng hậu nương nương nga!

    Ả nhìn lướt qua, đánh giá cô tổng thể.

    Lưu Phong cô tự tin ưỡn ngực gáy bẩn rằng, cô đã chết từ 200 năm trước trong sự chứng kiến của mọi người, bây giờ có bảo cô cải trang cũng có người tin!

    Những 200 năm trước, cô còn hay búi tóc 2 bên cho giống nguyên tác. Nhưng sau khi làm ma tôn, do tính chất công việc, cộng thêm không thể để cái kiểu tóc trẻ con đấy ra ngoài được, nên Lưu Phong cô đành đổi kiểu buộc đuôi ngựa lên. Còn lại thì mọi thứ gần như vẫn y nguyên, chỉ trừ cái nốt chu sa mới xuất hiện kể từ khi cô phong bế ma khí của bản thân lại.

    Nhìn Lưu Phong 1 hồi, Khánh Mai mới buột miệng hỏi:

    - Ngươi với đệ tử cũ Lưu Phong ở đây có quan hệ gì vậy nga?

    - Thưa hoàng hậu, Lưu Phong sư tỷ là biểu tỷ của ta. - Lưu Phong cố nhịn cười, chắp tay, kính cẩn trà lời.

    - À… bảo sao lại giống như vậy. - Ả nói lẩm bẩm.