Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 97



Lưu Phong nhanh chóng đến chính điện. Ở nơi đấy hiện có Xuyên Giang và Anh Kiệt sư huynh đã đến từ lâu.

Trông thấy bóng Lưu Phong cô từ xa, nàng ta có vẻ khá sốt ruột, đột ngột đứng phắt dậy rồi đi đến vị trí của cô, cho cô 1 gõ đau điếng vào đầu.

- Ui da, đau quá huhu… - Lưu Phong mếu máo ôm đầu.

- Làm gì mà giờ mới đến? - Xuyên Giang nàng dò hỏi.

Nghe nàng hỏi thế, cô vội nói luôn:

- Sư tôn, có chuyện gấp nga!

Anh Kiệt hắn cũng lật đật chạy tới, hỏi Lưu Phong cô:

- Việc gấp như thế nào, sư muội mau nói ra?

- Chuyện này không tiện nói ở đây đâu a! - Cô khoát tay - Thưa sư tôn, xin ngài hãy mau chóng cử người đến nhìn lại bảo vật tông môn!

Xuyên Giang có chút ngớ người, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta truyền lệnh:

- Cử người đến nhìn lại bảo vật tông môn! Trước 1 tuần trà mà không thấy đi, lập tức phạt làm tạp dịch 1 tháng!

Rất nhanh sau đó, có 1 đệ tử ngoại môn khác đi đến, chắp tay hành lễ rồi báo cáo:

- Thưa Xuyên Giang tông chủ, bảo vật đã biến mất!

Anh Kiệt ngạc nhiên không nói nên lời. Xuyên Giang nàng cũng bất ngờ không kém, nhưng nàng ta chẳng để lộ ra.

Chỉ có Lưu Phong là vẫn bình tĩnh như thường, vì cô nhóc này đã dự đoán trước được kết quả rồi!

Nàng ta hỏi cô:

- Lưu Phong, sao ngươi biết?

Lưu Phong cô gãi má cười hì hì:

- Đại đệ tử của Minh Thành phái có nói với đồ đệ nga, chứ nếu không ta cũng chẳng biết mất!

- Ý là… tên Hàn cẩu kia á, Lưu Phong sư muội? - Anh Kiệt vội hỏi lại.

- Ân!

Chẳng hiểu sao nữa, cứ hễ nhắc đến cái tên “Đại đệ tử Minh Thành phái” là hắn ta đen mặt lại, sát khí tỏa nồng nặc xung quanh.

Anh Kiệt hắn lắc lắc bả vai của cô, hỏi dồn dập:

- Hắn ta có làm gì muội không? Hắn ta có gây khó dễ cho muội không? Hắn ta có bêu xấu, hay dạy hư muội gì không đấy? Hắn ta có bắt nạt, hay cướp bóc của muội cái gì không a? À đúng rồi, hắn ta có giở mánh khóe gì, hay khiến muội phải đau khổ không???

Bị lắc liên tục như vậy, Lưu Phong bắt đầu hơi chóng mặt, vội vàng giải thích:

- Đại sư huynh xin hãy bình tĩnh a! Hắn với muội là chỗ thân thích, làm sao có chuyện gì được chứ???

- Thân thích? - Anh Kiệt có chút nghi hoặc, dừng tay lại.

Biết là cái lí do thân thích kia sẽ chẳng thể rửa tội cho bản thân với cho vị đồng chí cùng nơi sản xuất kia, Lưu Phong cô nhanh chóng bịa ra 1 câu chuyện:

- T-Thực ra hắn là ân nhân của muội, đã từng cứu muội khỏi Ngạn Tử vực năm đó nga!

Nghe cô nói xong, sát khí xung quanh hắn giảm đã đi đáng kể, nhưng vẫn không thay đổi được thái độ hậm hực của hắn ở hiện tại.

- Khốn kiếp, muội mà có làm sao, nhất định ta sẽ đi bêu đầu tên Hàn cẩu đó xuống!!!

Lưu Phong cô cười trừ, trong lòng đang thành tâm cầu nguyện cho đại nhân “Cẩu lông xù” kia đừng có mà “vô tình” gặp đại sư huynh của cô, nếu vẫn chưa muốn ngắm gà khỏa thân sớm, hơ hơ…

Thôi, “Cẩu lông xù” đại nhân, chúc ngươi may mắn!

Ở đâu đó tại Minh Thành phái, Di Hòa đang xử lý công vụ, đột nhiên lại hắt hơi.

- Ắt chu! Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, bị cảm cũng là điều bình thường—



Xuyên Giang nàng đứng bên cạnh, đôi đồng tử đang tóe lửa nhìn bàn tay của Anh Kiệt hắn cứ dính vào vai Lưu Phong nãy giờ, rồi nhanh chóng kéo cô rời đi, để lại đại sư huynh vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác đứng đấy.

Nàng ta tâm trạng khó tả cực kì, cứ thấy mấy cái cảnh tượng ôm ấp, hay động chạm như vậy thì lại nổi nóng hết cả lên, đặc biệt là với đại đầu đất nào đó!

Lưu Phong thì vẫn đang ngơ ngơ cười, cứ để mặc cho Xuyên Giang nàng kéo đi dù không biết bị kéo đi đâu.

Nàng ta vẫn ngựa quen đường cũ, kéo Lưu Phong cô về phòng mình, rồi đẩy cửa đi vào.

“Rầm”. Cánh cửa đóng mạnh.

Xuyên Giang đẩy Lưu Phong xuống giường, rồi nàng ta ngồi lên đùi cô, 2 tay chống 2 bên, đôi đồng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

- S-S-Sư tôn, xin ngài hãy bình tĩnh lại nga! - Mặc dù lúc này nội tâm đang đầy dấu hỏi chấm hiện hữu, nhưng Lưu Phong vẫn cố gắng nói thêm vài ba câu để cứu vãn tình hình.

Nàng ta vẫn im lặng hồi lâu, không có chút nào ý định hồi đáp lại, khiến cho trong tâm cô lúc này như đang hơ trên ngọn lửa.

- Sư tôn à, chúng ta có thể từ từ giải…

“Kiss”.

Hả???

Đôi đồng tử Lưu Phong mở to kinh ngạc.

Hiện tại, đại đầu đất này vẫn không thể xác định nổi đây là thật hay mơ nữa.

Thế mà… nụ hôn đầu của Lưu Phong cô đã dành cho sư tôn của cô sao???

Không đùa đấy chứ aaaaaaaaa?

1 lúc sau, Xuyên Giang mới chịu buông ra, thở hồng hộc. Như đã ý thức được việc làm vô thức của bản thân, nàng ta vội xuống người Lưu Phong, rồi nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.

Lưu Phong cô vô cùng hoang mang, vội giơ tay ra tính níu kéo nàng ta lại.

- Ơ… sư tôn, xin ngài hãy chờ ta chút!

Rõ ràng do nàng chủ động trước, sao giờ nàng ta lại chạy trước như mình là nạn nhân thế kia nga?