Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 6: Nhịp tim



Lăng Ca ăn không ngồi rồi riết cũng thấy chán. Y bèn nài nỉ Tang Hoa đưa y đi dạo quanh Long cung một vòng. Tang Hoa cật lực phản đối. Thử nghĩ xem hắn còn mặt mũi nào mà làm phiền lão Long Vương trong khi Lăng Ca đã đánh bị thương một dàn tử tôn của ông như vậy?

“Loài giao long thân phận hèn kém, không có lãnh thổ riêng của mình, còn loài rồng mỗi biển có một vị vương, cung điện nguy nga hoành tráng. Đồ nhi chỉ là ngưỡng mộ, muốn đi xem một chút thôi cũng là ước mơ quá đáng sao?” Lăng Ca gục mặt xuống bàn, hờn mác nói.

Tang Hoa thật khốn khổ hết mức với người đệ tử này.

“Một cung điện thôi mà. Vi sư sẽ xây cung điện riêng cho ngươi, ngươi muốn xây ở nơi nào thì xây ở nơi đó. Không cần đi ngưỡng mộ kẻ khác.”

Lăng Ca hơi nhấc đầu đặt lên tay, mắt sáng rực không khác chú thỏ con chờ cà rốt: “Sư tôn, người giàu lắm sao? Không lẽ trong Triều Hải Cư chúng ta có bảo tàng?”

Tang Hoa bật cười, đập tay xuống mặt bàn, khẳng định: “Không! Một xu cũng không có.”

“Vậy người lấy tiền đâu mà xây cho đồ nhi?”

“Tử Khưu! Tên đó có rất nhiều vàng, là kẻ giàu nhất trong tam giới này.”

Lăng Ca ngạc nhiên: “Tử Khưu Đế Quân sao lại có nhiều vàng?”

Tang Hoa vuốt thẳng tay áo, uống xong ngụm trà nói: “Ngọn núi Thiên Trụ mà hắn sinh ra là một kho vàng. Chưa kể, đồ đệ của hắn là phượng hoàng. Ngươi biết cánh phượng hoàng làm từ gì không? Là vàng đấy!”

Lăng Ca bĩu môi: “Cùng là đế quân, sao Tử Khưu đế quân giàu có vậy mà sư tôn một xu cũng không có?”

Tang Hoa co tay thành hình nắm đấm, cốc mạnh lên đầu Lăng Ca: “Nghiệt đồ! Ngươi đang có ý nghĩ khi sư đó hả? Lẽ nào ngươi cũng muốn bái Tử Khưu làm sư tôn?”

Lăng Ca chép chép miệng, cố tình chọc ghẹo Tang Hoa: “Đồ nhi có được tự do chọn lựa đâu? Nếu được thì đương nhiên đồ nhi phải bỏ tối về sáng.”

Tang Hoa cốc thêm cái nữa. Trên đầu Lăng Ca u lên hai cục tròn trĩnh dễ thương. Tang Hoa làm mặt giận rót trà, thổi trà, quay sang hướng khác nhấp môi mà không thèm nhìn đến Lăng Ca. Lăng Ca cười to: “Sư tôn, đồ nhi chỉ đùa thôi, người là tốt nhất. Cho dù người không có tiền xây cung điện cho đồ nhi, đồ nhi cũng ở mãi bên cạnh người không rời đi.”

Lăng Ca bỏ chiếc ghế đang ngồi, nhích sang chiếc ghế gần với Tang Hoa nhất. Tang Hoa bị hành động và lời nói đáng yêu của y làm cho nguôi giận, đặt ly trà xuống nói rất tự nhiên: “Trộm vàng của Tử Khưu là có thôi, dù gì hắn cũng bỏ nhà đi hoang nhiều năm rồi.”

“Tại sao vậy?”

“Chuyện này phải giữ bí mật với Cửu Trùng Thiên, nhưng do ngươi không phải người của nơi đó, vi sư nói với ngươi cũng không sợ ngươi học lại cho người khác nghe. Có một ngày, Tử Khưu tình cờ nhặt được một cái trứng. Hắn nuôi đến khi nở mới biết là một con phượng hoàng cái, lại nuôi đến khi trưởng thành mới biết là một thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn, suốt ngày bám hắn như keo dính chọc thê tử hắn nổi ghen bỏ đi. Hắn rời nhà đi tìm thê tử, sau đó con phượng hoàng đồ đệ kia cũng đuổi theo đi tìm hắn. Đúng là chuyện khôi hài nhất tam giới.” Nói đến đây, Tang Hoa đập bàn cười hả hê, quên cả việc giữ phong độ trước mặt đệ tử.

“Sư tôn!” Lăng Ca tối sầm mặt lại. “Nếu một mai người kết hôn thì cũng sẽ bỏ đồ nhi qua một bên giống như Tử Khưu Đế Quân sao?”

Tang Hoa cắn răng. Câu hỏi này hơi khó trả lời.

“Ngươi đúng là ngốc. Sư tôn ngươi nếu muốn kết hôn thì đâu ở độc thân đến giờ? Ta nhìn thấy Tử Khưu đứng giữa thê tử và đồ đệ của hắn đã đủ thảm rồi, chả lẽ còn chưa rút được bài học cho bản thân?”

Lăng Ca không yên tâm lắm với câu trả lời này, lòng y có chút buồn rầu và lo lắng.

Mùa xuân đến. Tuyết từ những đỉnh núi chắn quanh biển tan chảy, đem nước ào ào trút xuống Triều Hải Cư như thác lũ. Tang Hoa rất thích dòng nước này. Nó mang dư vị cuối đông đầu xuân, cực kỳ thanh khiết ấm áp. Hắn thường sẽ tích trữ lại trong những vại to dùng để ủ rượu hoa lê. Một ngày, trước cửa Tịnh Hải Cư có khách viếng thăm. Đó là một tuyệt thế giai nhân mặc váy hồng, tóc cài kim bộ dao lung linh tinh xảo, nhìn qua ai nấy đều tưởng là người của hoàng tộc giá lâm. Nàng vừa trông thấy Tang Hoa đã cười rộ, lao đến định ôm. Tang Hoa cầm chiếc ghế tròn lên giơ ngang, giọng gay gắt: “Tố Cần, ta không phải lão sư tôn nhà ngươi. Đừng có mà ôm bậy ôm bạ.”

“Đế quân, người ta lâu rồi không gặp ngài, rất nhớ ngài a! Ôm một cái thì có gì to tát, ngài cứ luôn keo kiệt thế với ta.”

Lăng Ca ở cạnh giật giật mí mắt. Cô gái này là ai mà trông có vẻ thân thiết với Tang Hoa đến thế? Khiến y thập phần khó chịu.

“Sư tôn ngươi đâu? Sao ngươi lại đến chỗ ta?”

Tố Cần mím môi, ra vẻ khó nói. Nàng dâng cho hắn một bức thư. Tang Hoa mở vội ra xem, bên trong là nét bút của Tử Khưu: “Ta đã tìm thấy Thục Oanh, không dễ gì mới thuyết phục được nàng ấy về nhà, vậy nên Tố Cần ta tạm thời gửi lại chỗ ngươi. Đợi ta tìm được mối tốt gả Tố Cần đi thì sẽ đến chỗ ngươi đón Tố Cần về. Tố Cần cái gì cũng đều tốt, chỉ mỗi tội hơi bám người. Nhưng ngươi không thê tử không người yêu, chút bám người này chả khiến cho ai ghen. Từ từ mà tận hưởng.”

Tang Hoa vò bức thư ném xuống đất, giẫm giẫm. Tử Khưu đúng là tên khốn, ngang nhiên đem cục nợ này gán lên người hắn. Y không đích thân đến là do sợ bị hắn từ chối đây mà, chơi trò tiền trảm hậu tấu thế này thì hắn chẳng thể hó hé được gì nữa. Tang Hoa nhìn đến Tố Cần, dù sao cũng chỉ là một nha đầu, chả lẽ hắn lại đi tính toán thiệt hơn với nàng?

Tang Hoa hướng mắt đến Lăng Ca nói: “Kia là đệ tử ta mới nhận. Ngươi gọi y một tiếng sư huynh đi.”

Tố Cần nhanh nhảu nói: “Lúc trước sư tôn từng nói qua, nếu mai này đế quân thu đệ tử, Tố Cần sẽ là sư tỷ của y mới đúng.”

“Gì mà sư tỷ? Ta sinh ra trước sư tôn nhà ngươi, đệ tử của ta đương nhiên phải có vai vế lớn hơn.” Tang Hoa đột nhiên cảm thấy việc giáo dục tư tưởng với đệ tử là rất quan trọng. Giáo dục tư tưởng sai thì cái gì cũng lầm đường lạc lối.

“Tố Cần không thể cãi lại lời sư tôn.”

Lăng Ca mang máng đã hiểu ra mối quan hệ giữa Tố Cần và Tang Hoa. Y bèn chen vào: “Tố Cần, muội là nữ nhi, nếu làm sư muội sẽ luôn được yêu chiều và bảo bọc, ngược lại nếu để ta gọi muội sư tỷ, người khác nghe lầm tưởng là muội nhiều tuổi hơn, thế thì không hay.”

Tố Cần gãi má, cười cười: “Vậy thì sư huynh tên gì?” Tang Hoa nghe xong muốn gục xỉu tại chỗ. Ra là nha đầu này thích được dỗ dành hơn là lấy uy thế trấn áp.

“Tên ta là do sư tôn ban, gọi là Hắc Phong.”

Tố Cần nhìn y, trìu mến chớp chớp mắt: “Phong ca ca thật đẹp! Giọng nói cũng thật hay. Ta ôm huynh một cái được không?”

Tang Hoa đau đầu với Tố Cần. Hễ gặp ai cũng đòi ôm là sao? Nha đầu này thậm chí không phân biệt được nam nữ khác biệt chỗ nào sao?

“Không được ôm!” Tang Hoa gằn giọng. Nếu để Tố Cần dính lấy đệ tử hắn thì tiền đồ tương lai của y sẽ đen tối giống hệt Tử Khưu. Hắn gọi nữ nô đến dẫn Tố Cần đi chọn phòng, thực ra là không muốn nhìn thấy nàng nữa.

“Sư tôn, tại sao lại không cho Tố Cần ôm đồ nhi?” Lăng Ca kéo tay áo hắn, vành môi cong lên hỏi.

“Ngươi tránh xa con bé đó ra cho ta. Tử Khưu là người lợi hại thế nào, còn bị con bé đó làm cho khốn đốn đủ đường. Ngươi chỉ là một con giao long thôi, dính vào liền sẽ vạn kiếp bất phục cho xem.”

Tang Hoa nghĩ sao nói đó, không ngờ được lại đang chạm vào tự ái của Lăng Ca: “Trong mắt người, Tử Khưu Đế Quân hoàn mỹ vô khuyết đến thế sao? Còn đồ nhi thì vô dụng bất tài đến thế sao?”

Tang Hoa nghe mà lạnh cả sống lưng. Hắn muốn giải thích nhưng Lăng Ca lại ngang nhiên bỏ đi thẳng, nửa câu cũng không thèm nghe. Tang Hoa ngồi xuống ghế, đập đập tay mấy phát cho hả giận. Phải chăng hắn đã cưng chiều tên đệ tử này thái quá? Trên đời làm gì có đệ tử nào dám công khai giận dỗi sư phụ như thế?

Lăng Ca không nói chuyện với Tang Hoa suốt mấy ngày. Tang Hoa trong lòng ấm ức nhưng nếu hắn lên tiếng trước thì phải nhận sai, nhận sai sẽ rất mất mặt nên thôi. Hắn cầm mấy hủ rượu lê hoa đến Tâm Nguyệt Trì ngâm mình, đang ngâm thì Lăng Ca đến. Cảnh tượng này thật giống lần đầu tiên mà họ gặp gỡ, chỉ khác là lúc đó Lăng Ca trong hình hài giao long, còn hiện tại trong hình hài con người. Tang Hoa không rõ hình hài khác nhau thì sẽ ảnh hưởng gì? Nhưng lúc đó hắn không mảnh vải che thân đối diện với giao long dưới hồ vẫn rất bình thản, còn hiện tại thì mặt hơi đỏ gay vì lúng túng. Tang Hoa với tay định lấy ngoại bào, nào ngờ bị Lăng Ca bước đến giựt lại. Ánh mắt y có gì đó rất bá đạo, khóe miệng kéo cao lên:

“Sư tôn, để đồ nhi chà lưng cho người.”

Lăng Ca tháo giày, mặc nguyên y phục bước xuống nước. Tang Hoa thất kinh, vô thức lùi lại. Mặt nước sóng sánh mạnh vì một người cứ lấn tới, còn một người cứ lui ra.

“Phong nhi, ngươi muốn làm gì?”

“Đồ nhi nói rồi. Đồ nhi chỉ muốn giúp sư tôn chà lưng. Sư tôn còn muốn đồ nhi làm gì khác sao?” Lăng Ca thu hồi sự kích thích từ ánh mắt và chuyển sang vẻ ngây ngô nói.

Tâm tình Tang Hoa hơi dịu lại. Sao hắn lại phản ứng quá mức?

“Không cần! Vi sư…”

Tang Hoa chưa nói hết đã bị Lăng Ca kéo sát lại. Bàn tay Lăng Ca đặt lên vùng lưng của hắn như có mang theo sấm sét, mỗi nơi chạm qua đều khiến hắn muốn nhảy nhổm la lối. Hắn kìm nén sự xấu hổ, tự nhủ chuyện này có gì đâu mà phải làm ầm lên. Có lẽ là do xưa nay hắn không tiếp xúc với ai nên mới thấy rụt rè và chưng hửng.

“Sư tôn!” Lăng Ca cố tình phả hơi thở vào vành tai Tang Hoa: “Đừng xem thường đồ nhi, cũng đừng so sánh đồ nhi với ai khác, được không?”

Tang Hoa rùng mình. Hắn thật sự bệnh rồi, cứ thấy không thoải mái sao sao ấy. Hắn xoay người chặn lại bàn tay Lăng Ca: “Đủ rồi. Ta muốn ở một mình. Ngươi về thay y phục đi, ướt cả rồi.”

Lăng Ca thất vọng dừng lại và bước lên bờ.

Tang Hoa nói thêm: “Ngươi là ngươi. Vi sư chưa từng nghĩ cần phải so sánh ngươi với ai khác. Trong mắt vi sư, ngươi đã rất giỏi rồi.”

Lăng Ca mỉm cười, không quay lại mà đi thẳng về Triều Hải Cư. Tang Hoa đặt tay lên lồng ngực, phát hiện ra tim hắn đập rất mạnh.