Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 24: Ban ân tình



Nhậm Thư Thư hạ cho Cố Thành Ân không biết bao nhiêu loại thuốc, hai hôm nay y nghỉ ngơi trong hang động, dùng một ít linh dược nhằm khôi phục linh lực nhưng không chút hiệu quả. Thân thể y đã có sức không còn mềm nhũn đi đường còn cần Tạ Tước cõng nữa. Tình trạng của y và Bình Tứ không khác nhau mấy, có lẽ vì Khoá Linh Dược không thể tự giải.

Lộ trình vốn là một người cõng một người, người còn lại phụ trách lãi nhãi biến thành hai người sóng vai cùng đi, Bình Tứ phía sau vẫn lãi nhãi như cũ. Tên này nói chuyện không biết mệt, không ai nói chuyện cùng gã thì gã lẩm bẩm một mình.

Đôi khi Cố Thành Ân nghĩ Nhậm Thư Thư có lẽ vừa nhìn thấy dung mạo có chút tư sắc của gã mới vác về làm tiểu cô gia chứ với cái tính nói nhiều như vầy nàng ta chịu nỗi sao?!

"Có khát nước không?" Cố Thành Ân thật lòng hỏi.

Bình Tứ nhe răng cười cầm cái túi da chứa nước lắc lắc: "Cảm ơn đã quan tâm!"

Cố Thành Ân thấy gã vô tâm vô phế không biết y đang nhắc nhở gã nói nhiều đành thôi. Tạ Tước ngược lại hung dữ hơn y nhiều, mỗi lần Bình Tứ thao thao bất duyệt ồn ào bên tai hắn lại quát lên 'Câm miệng!'. Những lúc như vậy y mới nhận ra Bình Tứ rất sợ Tạ Tước.

Y rất tò mò vì sao Bình Tứ sợ Tạ Tước như vậy nhưng y biết tò mò hại chết mèo, huống hồ Tạ Tước là một vai ác, nhỡ biết được bí mật gì không thể tiết lộ khiến hắn điên lên nhân lúc không có linh lực giết y mất không?!

"Ê, bên kia có người kìa." Bình Tứ nhảy lên nhảy xuống như người rừng lần đầu thấy thành phố chỉ về phía cồn cát bên kia.

Cố Thành Ân nheo mắt nhìn, quả là có người, không, là một đoàn tầm hai mươi mấy ba mươi người. Bọn họ dắt theo lạc đà, trên lưng lạc đà gánh rất nhiều vật, có lẽ bọn họ dân di cư.

Bình Tứ lẩm bẩm: "Quái lạ, sao lại có người di cư đến Đại Mạc nhỉ?!"

Tuy mấy trăm năm nay Đại Mạc không còn nguy hiểm và phức tạp như trước nhưng có rất ít người muốn sinh sống ở đây lắm. Không nói đến nơi này toàn hoang mạc với sa mạc, cái khí hậu ngày nóng gắt đêm rét mướt kiểu này ai chịu cho nổi!

Đoàn người bên kia cũng nhìn thấy ba người bọn họ. Bên kia nhìn thấy hai nam một 'nữ' trông rất bình thường thì vẫy tay hỏi thăm: "Các vị đi đâu đấy?"

Bình Tứ hớn hở vẫy tay lại: "Đi Tương Bình thành, còn các vị?"

Dường như cảm thấy đứng xa như vậy hò hét không ổn lắm, đoàn người đi đến mấy bụi cây sống trên sa mạc dừng chân nghỉ nắng một chút, tiện thể gọi Bình Tứ.

"Trùng hợp thế, bọn ta cũng đang đến Tương Bình Thành." Người nói là một hán tử tầm bốn mươi tuổi dáng người cường tráng vẻ mặt phóng khoáng, khi hắn thấy rõ mặt ba người thì ánh mắt sáng ngời: "Các vị hẳn biết Tương Bình Thành đi hướng nào chứ? Mấy ngày trước bọn ta gặp phải bão cát phải tìm nơi tránh bão nên lệch khỏi tuyến đường ban đầu. La bàn cũng bị hỏng trong cơn bão nên chẳng phân biệt nổi phương hướng."

Bình Tứ ngó nghiêng nhìn phía sau hán tử, thấy đoàn người đa phần đều một bộ dạng như hắn, còn một phần khác là nữ quyến và con nít thì hỏi: "Các vị là người Phủ Dung à?"

Hán tử hơi ngạc nhiên: "Vị công tử này cũng là người Phủ Dung?"

Bình Tứ cười chỉ Cố Thành Ân và tạ Tước phía sau: "Ba chúng ta đều là người Phủ Dung cả, không nghĩ đến tới Đại Mạc gặp được đồng hương!"

Hán tử cười tít cả mắt vỗ vai gã: "Đúng là duyên phận mà! Phủ Dung bây giờ khó sống quá, phải kiếm đường đi sớm thôi chứ để vài ba năm nữa thật sự loạn lạc thì chả ai đi được."

Bình Tứ chớp mắt cười phụ hoạ: "Đúng vậy!"

Bình Tứ và hán tử nói với nhau đôi ba câu thì tựa như đã quen lâu, trong miệng hán tử gã cũng moi ra được vài tin tức.

Đoàn người bọn họ là thương nhân họ Hạ ở Phủ Dung quốc. Mấy năm nay Phủ Dung quốc không ổn định, các vị hoàng tử thái tử tranh đoạt ngai vàng đến ngươi sống ta chết, quan lại trong triều dã tâm bừng bừng. Trong có nội loạn, ngoại có các thành trì và quốc gia nhỏ muốn thôn tính và xẻ năm xẻ ba lãnh thổ Phủ Dung.

Phủ Dung quốc một thời huy hoàng đang dần bên bờ vực sụp đổ.

Đây là điều hiển nhiên thôi, Phủ Dung đã có niên đại gần nghìn năm, lãnh thổ rộng lớn, những thế lực bên ngoài lăm le đã lâu. Nay triều chính không ổn, việc Phủ Dung sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.

Bình Tứ lừa bọn họ nói gã là đệ đệ của Cố Thành Ân, Tạ Tước lúc này còn chưa kịp thay nữ trang ra đương nhiên đảm nhận vị trí chị dâu của gã. Nhà bọn họ ở một thành trì khá loạn, cha mẹ vừa mới mất, sản nghiệp cũng theo đó suy sụp. Huynh trưởng của gã là Cố Thành Ân thấy thiên hạ Phủ Dung loạn như vậy thì quyết định mang theo gã cùng thê tử đến Liêu Quốc sinh sống.

Hán tử tên Thái Hãn nghe câu chuyện của bọn họ, không biết có tin hay không nhưng thoải mái vỗ vai gã: "Hoá ra là vậy, các vị tính định cư trong thành Tương Bình luôn sao?"

Bình Tứ gãi đầu: "Chắc là vậy, nhưng ta không có giấy thông hành, không biết phải làm sao vào thành đây."

Bình Tứ làm như lơ đãng hỏi: "Các người có giấy thông hành chứ? Ta nghe nói phải có giấy mới vào thành cư ngụ được á."

Thái Hãn chớp mắt cười: "Bọn ta có người quen trong thành, có thể qua được kiểm tra ở cổng. Còn việc lưu lại sinh sống thì khi vào được thành bọn ta sẽ đến phủ thành chủ đệ đơn cư trú."

"Từ khi Vương thị lên làm thành chủ Tương Bình thành cũng bớt khó khăn hơn trong việc lữ khách đến và đi trong thành." Một người trong đoàn nói: "Chỉ cần đến phủ thành chủ nộp phí định cư, kí bản cam đoan không gây hại và làm thêm một số thủ tục linh tinh thì sẽ được ở lại thôi."

"Mấy năm nay cũng có nhiều người từ Phủ Dung đến Tương Bình sống lắm."

"Đại Mạc tuy khó sống nhưng còn hơn Phủ Dung đang loạn lạc, không khéo còn bị bắt đi tòng quân!"

Bình Tứ cười nói phụ hoạ nhưng trong lòng có chút không thoải mái. Người kia ấy vậy mà vì một câu vu vơ của gã chấp nhận ngoại nhân vào thành sinh sống?!

"Cố Bình công tử?"

Nghe tiếng gọi Bình Tứ hoàn hồn: "Sao vậy?"

"Chi bằng các vị đi cùng đoàn chúng ta đi? Các vị chỉ đường giúp bọn ta đến Tương Bình Thành, bọn ta sẽ mang các vị vào thành."

Cuối cùng cũng được như ý nguyện, Bình Tứ cười khách sáo: "Vậy phải cảm tạ các vị rồi. Bọn ta còn đang rầu vì không thể vào thành đây!"

"Có qua có lại thôi mà!"

Cố Thành Ân cuối cùng cũng biết tại sao khi gặp đoàn người này Bình Tứ lại hớn hở như vậy rồi! Một lát sau Bình Tứ tự hào ghé vào tai Cố Thành Ân nói nhỏ: "Có phải ta rất thông minh không? Chúng ta trốn trong đoàn người không cần sợ bên Phí Duyệt tìm ra!"

Cố Thành Ân không biết nói gì chỉ nhìn gã cười, cái miệng liếm loát của gã hoá ra cũng có lúc kết hợp với vận dụng não. Cũng rất gì vag này nọ đó chứ!

Bên này Thái Hãn đang cùng Bình Tứ tám chuyện trên trời dưới đất, bỗng nhiên đoàn người ồn ào lên, phía sau hình như xảy ra cãi vã.

Cố Thành có vừa ngó đầu qua hóng chuyện đã nghe loáng thoáng thấy bà lão tính tình cay nghiệt, âm dương quái khí quát lớn: "Đúng là mấy đời bánh đúc có xương*, Phiên Nhi có phải con ngươi đâu mà đau lòng chứ?!"

"Con trai đã nhìn rõ mặt nàng ta chưa hả con! Con cứ nhất quyết cưới nàng ta vào nàng để rồi nó bắt nạt Phiên Nhi này!" Lão phu nhân giận đỏ mặt chỉ vào nữ nhân còn khá trẻ tuổi ngồi bệch dưới đất, rồi bà lão lại thương tiếc ôm cô bé tầm mấy tuổi đang nóng đến vã mồ hôi.

Một nam nhân xem chừng là con trai của bà lão đứng chắn trước nữ nhân, hắn khó xử nhìn mẫu thân rồi lại nhìn thê tử: "Mẫu thân…"

"Con còn kêu ta làm gì?! Con có xem bà lão này là mẹ đâu!" Lão phu nhân thở phì phò chỉ vào nữ nhân ngồi dưới đất: "Đuổi nàng ta đi ngay! Thứ ác độc này phải đuổi đi ngay!"

Thái Hãn thấy bên kia ồn ào đã sớm chạy qua. Bình Tứ đứng dựa vào thân cây hóng chuyện, ba người ỷ vào tai thính hơn người phàm, ngồi xa như vậy vẫn nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Cố Thành Ân tinh mắt nhìn thấy nữ nhân còn ôm một đứa trẻ, khoảng chừng hai tuổi gì đó, toàn thân đứa trẻ đỏ bừng hình như là bị cảm nắng.

Nữ nhân khóc lóc giải thích: "Không phải con không cho Phiên Nhi, Thu Nhi cũng đang bệnh, con không còn viên thuốc nào khác!"

Lão phu nhân hừ lạnh: "Trong lòng cô chỉ xem đứa con hoang đó là con thôi, Phiến Nhi đâu phải con cô?! Ai mà biết tạp chủng này phải con cháu nhà họ Hạ hay không?!"

Hạ thiếu gia lúc này cũng giận điên lên rồi: "Mẫu thân! Người nói cái gì vậy?!"

Nữ nhân sững sờ trong chốc lát, không ngờ mẹ chồng mình lại cay nghiệt như vậy: "Mẫu thân, dù người không thích con nhưng Thu Nhi là cháu gái người…"

Hạ thiếu gia đỡ nữ nhân lên, hắn xem xét đứa nhỏ trong lòng nàng ta: "Thu Nhi bệnh còn chưa khỏi, nàng vào trong chỗ mát chiếu cố nó đi."

Lão phu nhân quát lên: "Hiên Nhi! Phiên Nhi cũng là con trai của con đấy!"

Hạ thiếu gia nhìn Phiên Nhi chỉ bị nắng chiếu đến nóng người, không nghiêm trọng bằng đứa bé trong ngực nữ nhân thì nói: "Mẫu thân, Thu Nhi đang bệnh, người bảo thê tử con mang thuốc của Thu Nhi cho Phiên Nhi dùng thì con bé chết mất!"

Nét mặt lão phu nhân cay nghiệt, lời nói ra khỏi miệng cũng không kém phần độc ác: "Cũng không biết có phải con của con không, nó sao quan trọng bằng Phiên Nhi!"

"Mẫu thân!"

Bình Tứ đã nhanh nhẹn chạy đi hỏi thăm một vòng lúc này trở về thán trách: "Chời ơi, tận mắt nhìn cảnh mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thật kích thích mà!"

"Nghe nói Hạ thiếu gia trước kia lấy một nữ nhân rất được lão phu nhân yêu thích về làm vợ. Không được mấy năm thì Hạ thiếu phu nhân qua đời để lại trưởng tử, chính là Phiên Nhi trong lời bà lão ấy. Sau này Hạ thiếu gia cưới thêm người khác, là nữ nhân đang bị lão phu nhân mắng đấy. Nữ nhân này gia cảnh bần hàm, lão phu nhân cho rằng nàng ta trèo cao nên rất ghét nàng."

Bình Tứ nhỏ giọng nói: "Còn có một nguyên nhân đó chính là khi xưa Hạ lão gia cũng lăng nhăng lắm, nữ nhân bên ngoài vô số kể chỉ là vướng bận lão phu nhân nên không thể nạp thiếp. Nay con trai mình nạp thiếp bà lại cho rằng nữ nhân kia giống mấy nữ nhân bên cạnh phu quân mình, quyến rũ con trai bà để vào cửa."

Nói xong gã còn chốt hạ một câu: "Ôi gia đình phú hào thật là loạn!"

Cố Thành Ân chỉ biết công phu 'hóng drama' của Bình Tứ tốt nhưng không ngờ tới mức trong chốc lát đã đào được thông tin hai đời nhà người ta.

Bên kia vẫn còn đang hỗn loạn, hình như nữ nhân kia có thuốc gì đó trị cảm nắng nhưng không còn nhiều. Thu Nhi-con gái của nàng mắc bệnh đã mấy hôm cần dùng thuốc, mà Phiên Nhi-con trai của phu quân đang khó chịu muốn thuốc kia của nàng.

Lão phu nhân nhất quyết muốn nữ nhân giao thuốc ra.

Thái Hãn đang ở bên cạnh khuyên bảo, hắn nói với lão phu nhân bên này còn mấy người ngoài đừng để bọn họ chê cười. Lão phu nhân sỉ diện không quát tháo nữa, bà bảo chỉ cần nữ nhân giao thuốc liền xong chuyện.

Nữ nhân đưa thuốc cũng không xong mà không đưa cũng không được, đưa thì con nàng còn nhỏ tuổi không chịu được sẽ chết mà không đưa thì nàng và con nàng sẽ bị bỏ lại nơi hoang vắng này.

Cố Thành Ân nhìn không nỗi nữa, y lấy trong túi càn khôn ra hai bình thuốc ném cho Bình Tứ: "Mang cái này đến đó đi."

Bình Tứ sững ra chốc lát rồi cười: "Cố đại ca thật lương thiện!"

Nói rồi gã hớn hở chạy sang bên đó, không biết gã nói gì mà đám người ai cũng đơ ra nhìn gã. Bình Tứ lấy một bình thuốc đưa cho lão phu nhân rồi đưa bình còn lại cho nữ nhân.

Nữ nhân sau khi phục hồi tinh thần liền rối rích cảm ơn.

Bình Tứ nhe răng cười lộ ra hai cái răng khểnh: "Vừa vặn ca ca ta có mang thuốc bên người thôi, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn huynh trưởng của ta ấy."

Nữ nhân theo hướng Bình Tứ chỉ nhìn về hai người Cố Thành Ân và Tạ Tước, nàng quỳ xuống cúi thấp đầu hành đại lễ để cảm ơn ân nhân cứu con nàng.

Cố Thành Ân phất tay, Bình Tứ hiểu ý bảo với nữ nhân: "Huynh trưởng nhận rồi, ngươi đứng lên đi."

Bình Tứ nhìn thoáng qua mấy người xung quanh, gã thấy lão phu nhân đang ngượng ngùng không dám nhìn gã thì thầm khịt mũi khinh thường lăn tăn chạy về phía Cố Thành Ân.

Tạ Tước liếc nhìn y nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn vẫn luôn lương thiện như vậy sao?"

Năm đó y cũng đã cứu hắn từ trong vũng bùn dơ bẩn. Bất kể là ai, thân phận gì đang gặp khó khăn y cũng nguyện ý vươn tay giúp bọn họ. Chỉ là… Vì sao y đã cứu rỗi hắn rồi lại dùng tất cả sự tàn ác nhất nhấn chìm hắn?

Hắn vẫn luôn không nghĩ ra vì sao y ghét hắn như vậy, đã ghét như thế vì sao còn cứu hắn?

"Ngươi nói gì?" Cố Thành Ân nghe không rõ hắn lẩm bẩm cái gì thì quay lại hỏi.

Tạ Tước nói: "Ta đang nhớ đến năm đó người cũng vươn tay ra cứu ta giống như vậy. Đệ tử cảm thấy thiện tâm của người chưa từng thay đổi chút nào."

Thiện tâm của y… Chỉ dành cho hắn một lần duy nhất vào năm hắn ba tuổi sắp chết mà thôi.

Cố Thành Ân ngẩn ra, y mỉm cười xoa đầu Tạ Tước: "A Tước biết xót cho vi sư rồi."

Y cứ nghĩ hắn nhớ đến danh tiếng của mình lưu truyền trong tu chân giới mà đau lòng cho y.

Tạ Tước hơi ngẩn ra. Phải rồi… sư tôn của hắn không còn giống như kiếp trước, y cũng sẽ vì mình mà nổi giận phế đi một chân người bắt nạt mình, sẽ vì mình bị thương mà cõng hắn ra bí cảnh. Sư tôn của kiếp này dường như đã chấp nhận hắn…

Tạ Tước cười: "Sư tôn, người còn nhớ năm đó sao? Khi đó ta còn nhỏ tuổi, không nhớ được sư tôn cứu ta thế nào, chuyện năm đó chỉ nghe Lâm Dương sư huynh kể lại thôi."

Cố Thành Ân cứng đờ, thôi xong! Y có nhớ cái gì đâu?!

Tạ Tước tinh mắt nhìn thấy y thoáng qua không tự nhiên. Hắn hơi nhướng mày: "Sư tôn, người có thể kể ta nghe không?"

Cố Thành Ân cười gượng: "Nghe cái gì, chẳng phải A Dương đã kể cho ngươi rồi sao? Ta và hắn kể thì có gì khác nhau chứ."

"Khác nhau mà, dù sao Lâm Dương sư huynh cũng đâu có đi theo người lúc đó."

Năm đó Cố Thành Ân xuống núi một mình, Thiên Tông cũng vì y đột nhiên biến mất mà náo loạn cả lên. Y tìm thấy Tạ Tước khi đó mới ba tuổi trong một toà thành rất loạn. Tiểu Tạ Tước khi đó đã thoi thóp, y vừa nhìn thấy liền mang người về Thiên Tông.

Trí nhớ y không đầy đủ nên không rõ vì sao năm đó hàng nguyên bản lại xuống núi, cũng chẳng nhớ vì sao 'rũ lòng từ bi' cứu một đứa bé về nữa. Cố Thành Ân nói đơn giản qua một lần, y còn bồi thêm "Đã gần hai mươi hai năm rồi, vi sư không nhớ rõ lắm."

Tạ Tước nhướng mày, hắn suy nghĩ một lát rồi thăm dò: "Sư tôn còn nhớ khi nào người thu nhận Lâm Dương sư huynh làm đồ đệ sao?"

Cố Thành Ân đương nhiên nhớ, trong nguyên tác ghi thời gian rất rõ: "Năm thứ hai sau khi ta lên làm tông chủ, trong thử luyện đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn nhận A Dương làm đệ tử thân truyền."

Nhớ rõ như vậy?!

Tạ Tước cảm thấy khó chịu, vì sao Lâm Dương vào Thiên Tông còn sớm hơn hắn sáu năm mà y còn nhớ rõ như vậy?!

Cố Thành Ân thấy đại tiểu thư lại giận dỗi thì vươn móng vuốt chà đạp đầu tóc hắn: "Đại tiểu thư sao lại giận dỗi nữa rồi? Có phải mấy hôm nay ta dễ tính quá nên ngươi được sủng sinh kiêu không hả?"

Tạ Tước bĩu môi tránh thoát tay y: "Ta không phải đại tiểu thư! Ta là nam nhân!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng một chút, ngươi đang mặc nữ trang đóng giả làm thê tử của ta đấy!"

Tạ Tước trừng mắt nhìn y.

Cố Thành Ân bật cười: "Với cái tính tình này còn bảo không phải đại cô nương."

_____________

*Nguyên câu: 'mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng'.

P/s: đừng hỏi vì sao 'tiên nhân' như anh Cố lại có thuốc trị 'cảm nắng' cho người phàm. Đoạn này chủ yếu tớ viết để mẹ Thu Nhi mang ân anh Cố thôi, lười nghĩ quá, cứ xem như đoạn này bug đi.

Chúc các độc giả thân yêu đọc truyện vui vẻ! (•3•)