Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 3: Đại hội Thanh Vân



Sau khi Từ Khúc Ninh trở về từ Kiếm Phong liền túm cổ Cố Thành Ân đi đến động phủ của hắn ở Thanh Vũ Đường bế quan. Y cứ ngơ ngơ ngác ngác vậy bị kéo đi, đợi phản ứng lại đã ở trong động phủ.

"Ngươi… ngươi đây là vi phạm quyền bất khả xâm phạm thân thể của công dân!"

Từ Khúc Ninh làm lơ y kêu gào những lời vô nghĩa, ngồi xuống một tảng đá lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi muốn chết thì có thể không tu luyện."

"!"

"Ý gì?"

Từ Khúc Ninh chậm rãi nói "Vết thương trên vai ngươi là do vũ khí ma tộc gây ra, ma khí đã lẻn sâu vào da thịt, vết thương không có cách nào khép lại. Hoặc là ngươi tập luyện cách khống chế linh lực chống lại ma khí, cưỡng ép khép lại vết thương. Việc này có thể không thể làm vết thương hoàn toàn lành lại nhưng sẽ không mất máu nữa. Còn… nếu ngươi cảm thấy sống quá nhạt nhẽo vậy thì để vết thương rút hết máu hoặc lở loét mà chết đi."

"!"

Tàn nhẫn như vậy?

Rốt cuộc là con chó điên nào đâm ông?!

Cố Thành Ân ngồi xuống bên cạnh Từ Khúc Ninh, giả vờ giả vịt xếp bằng, thẳng lưng tu luyện "Vậy giờ ta làm gì đây? Làm sao mà tu luyện?"

Từ Khúc Ninh lẳng lặng nhìn y.

Cố Thành Ân chột dạ cười.

Dù sao hắn cũng là người hiện đại, tu luyện? Tu cái quỷ gì ai mà biết chớ?

Từ Khúc Ninh bất đắc dĩ nhìn y thầm niệm trong đầu 'kẻ mất trí nhớ không có tội' thêm vài lần rồi bắt đầu chỉ dạy Cố Thành Ân từ những công pháp đơn giản nhất đến những kiếm pháp, chú quyết tu vi hoá thần cảnh có thể sử dụng.

Ban đầu Cố Thành Ân còn lóng ngóng tay chân, có hôm điều khiển nội lực không đúng làm vết thương trên vai toét ra máu chảy ào ào khiến y vừa sợ vừa đau tái mặt.

Suy cho cùng cũng là vấn đề liên quan tới tính mạng, Cố Thành Ân xem như đã chết qua một lần càng không muốn nếm trải cảm giác chết lần thứ hai nên nghiêm chỉnh theo đuôi Từ Khúc Ninh tu luyện.

Một lần bế quan này kéo dài đến mấy năm, việc thời gian đã trôi qua bao lâu thì Cố Thành Ân chả rõ. Động phủ ở Thanh Vũ Đường kín mít, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, y chẳng thể biết bây giờ bên ngoài là ngày hay đêm, mùa này là mùa nào.

Cố Thành Ân bế quan bao nhiêu lâu thì Từ Khúc Ninh bồi y bấy nhiêu thời gian, trừ những lúc Thiên tông cần người đứng ra chủ trì những việc quan trọng Từ Khúc Ninh phải rời đi thì hầu nhưng đều ở trong động. Đại khái sợ rằng kẻ ngốc mất trí nhớ nào đó tự hại chết mình không ai kịp cứu.

Cố Thành y cảm giác đã bế quan thật lâu ơi là lâu thì một hôm sau khi Từ Khúc Ninh đi giải quyết sự vụ tông môn trở về bảo y xuất quan.

Lúc đầu y còn tưởng bản thân nghe nhầm nhưng Từ Khúc Ninh không nói thêm gì cả, túm cổ y như cái ngày bị ném vào động ném y về tĩnh xá Mạch Phong.

Y nhìn trăng tròn vành vạch treo cao.

Mặc kệ! Ngủ trước rồi tính sau!

"Sư tôn."

Cố Thành Ân mơ màng nghe thấy ai đó gọi mình, y cau mày vùi đầu vào gối cố tình lơ đi người kia.

"Sư tôn, sư thúc gọi người đến phòng nghị sự Thanh Vũ Đường, người nên dậy rồi!"

Cố Thành Ân che tai, trong lòng buồn bực thầm đem cả dòng họ 18 đời nhà Từ Khúc Ninh thăm hỏi một lần.

Lâm Dương bất đắc dĩ vén màn lên, ngồi bên mép giường kéo chăn người nọ ra "Sư tôn."

Cố Thành Ân bị Lâm Dương làm phiền không dứt, bực bội ngồi dậy cau mày "Có phiền không chứ?"

Lâm Dương cười khẽ "Sư tôn, người bế quan hơn hai năm rồi, trong tông môn nhiều người nhiều việc, người là tông chủ vẫn nên mau chóng tiếp quản thôi."

Bế quan lâu như vậy mà chỉ mới hơn hai năm?

Chẳng phải trong tiểu thuyết tu tiên đều nói thời gian trong mắt tiên giả chỉ như nước chảy mây trôi chớp mắt đã qua mấy mươi năm sao?

Đều là lừa người!

Cố Thành Ân hừ hừ hai tiếng không đáp.

"Sư tôn, vết thương của người đã ổn chưa?"

"Tạm thời không còn nghiêm trọng nữa."

Lâm Dương ít nhiều biết vết thương trên vai Cố Thành Ân là do cái gì gây ra, cũng biết vết thương không dễ dàng gì khép lại "Vậy ta chuẩn bị y phục cho người tắm rửa nhé?"

Nghe Lâm Dương nhắc Cố Thành Ân mới phát giác bản thân đã hai năm không tắm rửa. Tuy có chú quyết làm sạch nhưng không thể bác bỏ y đã lâu rồi chưa tắm, cái thói quen sạch sẽ lúc còn là phàm phu của y bốc lên, cảm thấy trên dưới đều ngứa ngáy.

"Được! A Dương, phiền ngươi rồi."

Lâm Dương ngẩn ngơ nhìn Cố Thành Ân một lát rồi cuối đầu "Không… không có gì."

Cố Thành Ân cũng không có tâm nhìn xem Lâm Dương có chuyện gì mà trở nên kì lạ, tung tăng xuống giường đi đến ôn tuyền dành riêng cho tông chủ phía sau tĩnh xá.

Lâm Dương chuẩn bị y phục, phát quan và đai lưng cho Cố Thành Ân mang đến ôn tuyền, do dự hồi lâu mới dè dặt hỏi "Sư tôn, trí nhớ của người…"

"Vẫn còn có chút mơ hồ."

Lâm Dương cuối đầu, một tiếng A Dương kia làm y cứ ngỡ Cố Thành Ân đã nhớ lại hết tất cả.

Trước đây Cố Thành Ân cũng luôn gọi hắn như vậy, chưa bao giờ gọi Vệ Hằng.

Cố Thành Ân nhìn thiếu niên u sầu trên bờ, thở dài một hơi "A Dương, có thể ta cả đời này cũng không thể nhớ lại được nữa, nhưng bản năng vẫn còn, chỉ cần chuyện trước kia lặp đi lặp lại nhiều lần ta tự khắc sẽ biết."

Lời này y không phải nói điêu, tuy nguyên thân không để lại kí ức cho y nhưng cỗ thân thể này có rất nhiều thói quen và bản năng đã ăn sâu vào cốt tủy, dù cho linh hồn đã khác nhưng những thứ đó vẫn còn. Lợi thế của phần cứng kết hợp với y đã từng đọc qua nguyên tác, nắm rõ một số chuyện thì sẽ không còn đáng lo ngại nữa.

Lâm Dương gật đầu "Đệ tử đã biết."

"Trong thời gian ta bế quan Thiên Tông đã xảy ra những chuyện gì, ngươi kể ta nghe."

"Hai năm trước…" Lâm Dương ngồi bên ôn tuyền nhỏ giọng kể lại cho y nghe những chuyện đã xảy ra trong tông môn hơn hai năm qua.

Đợi Cố Thành Ân y phục đoan trang, thanh phong ngạo cốt đứng trước điện nghị sự Thanh Vũ Đường thì đã là một canh giờ sau.

Bấy giờ trong điện đã có mặt đầy đủ các vị trưởng lão, bọn họ cũng đợi Cố Thành Ân gần một canh giờ.

Từ Khúc Ninh liếc y một cái không nói gì.

Phương Ứng Trường hừ hừ bảo "Tông chủ cũng thật biết để người ta chờ đợi."

Cố Thành Ân không thèm để ý, đi đến ghế cao nhất ngồi xuống "Có chuyện gì sao?"

Từ Khúc Ninh nói "Hôm nay đã là cuối tháng bảy, ngươi có nhớ tháng sau phải đi đâu không?"

Cố Thành Ân chớp mắt "Tháng sau?" Vậy không phải là tháng tám à? Y nghĩ một chút rồi nói "Đi lễ trung thu sao?"

Từ Vũ Hạo lườm nguýt y một cái "Tông chủ, người ngoài ăn chơi còn biết cái gì?"

Cố Thành Ân chớp chớp mắt, vận dụng triệt để skill mất trí nhớ "Ta mất trí nhớ mà, làm sao biết tháng sau có cái gì?!"

Từ Vũ Hạo bị cái giọng điệu này của y doạ cho ngẩn ra, vô thức chà xát tay "Lại dở chứng gì thế không biết."

Từ Khúc Ninh không chịu nổi y lại dở cái giọng điệu vô tội vạ này nói "Tháng sau là đại hội Thanh Vân trùng với trăng trằm. Ngươi xuống núi dẫn các đệ tử tham gia đại hội đi."

Cố Thành Ân trợn tròn mắt "Ta á? Ngươi bảo một kẻ trí nhớ không trọn vẹn như ta đi tham gia đại hội gì đó á?"

"Chứ còn ai?" Từ Khúc Ninh đau đầu nói "Đại hội lần trước ngươi có đi đâu? Ngươi thân là Tông chủ lại ru rú trong tông môn, chuyện gì cũng đùn đẩy bọn ta xuống núi tốt sao?"

Cố Thành Ân bĩu môi "Ta không, các ngươi đi đi."

Tống Minh Lư vỗ ngực "Sư huynh đừng sợ, ta đi theo bảo vệ huynh."

Phương Ứng Trường hừ một tiếng "Tông chủ so với ai khác còn ác hơn, cần ai bảo vệ?!"

Cố Thành Ân lầm bầm "Người ta còn bị thương đây này."

Từ Khúc Ninh không tha nói "Yên Linh và Ứng Trường sẽ cùng ngươi xuống núi, chuyện này quyết vậy đi."

Cố Thành Ân còn muốn phản bác đã bị Từ Khúc Ninh lườm một cái, lời nói nghẹn lại trong họng.

"Được rồi, đi thì đi."

Dù sao trong nguyên tác lần này Cố Thành Ân cũng đi, y sớm biết đã không tránh khỏi.

Cố Thành Ân hiếm khi tỉnh không nhờ Lâm Dương kêu gào kéo dậy. Y có chút ngơ ngác nhìn tĩnh xá tĩnh lặng như gà đột nhiên nhớ ra hôm nay là này hắn dẫn dắt đệ tử xuất môn đến núi Thanh Vân.

Cố Thành Ân vội vàng bật dậy, quen cửa quen nẻo gọi "A Dương, chuẩn bị y phục cho ta."

Cố Thành Ân hắn sai bảo nam chủ đã quen, chẳng bao giờ nhớ chính bản thân y là một vai ác nhỏ. Có điều nam chủ thường ngày y gọi một tiếng liền xuất hiện hôm nay y gọi hai ba tiếng cũng chẳng thấy người đâu.

Cố Thành Ân bĩu môi, tự mình đến tủ y phục chọn đồ.

Dù sao y phục của nguyên chủ toàn là một màu trắng, chọn thế nào chả giống nhau.

Nhưng mà có một thứ khiến Cố Thành Ân rất phiền muộn, mái tóc dài 'đầy tiên khí' này phải làm thế nào đây?

Không ít hơn một lần y muốn cắt phăng tóc đi.

Cố Thành Ân bất đắc dĩ để một đầu bù xù đi tìm Lâm Dương.

Mỗi một vị đệ tử thân truyền đều có một miếng ngọc bội do sư phụ ban cho, sư phụ có thể từ miếng ngọc bội này cảm ứng ra vị trí đệ tử của mình.

Cố Thành Ân lặng lẽ niệm pháp quyết, cảm ứng được Lâm Dương vẫn còn ở trong Mạch Phong liền đi qua.

Từ phía xa Cố Thành Ân đã thấy Lâm Dương đứng cùng một thiếu niên, người kia thấp hơn Lâm Dương một chút, mặt mũi đoan chính, thậm chí có phần xinh đẹp không nên có của nam tử, dáng người thẳng tấp có chút gầy, thuộc kiểu người trong đám đông có thể khiến người khác nhìn qua liền chú ý.

"A Dương."

Lâm Dương đang nói gì đó với thiếu niên vội quay đầu "Sư tôn?"

Thiếu niên kia giật mình một cái, lén nhìn y một cái rồi cụp mắt xuống dường như rất sợ y, nhìn qua có chút đáng thương.

Cố Thành Ân liếc mắt nhìn thiếu niên, xem ra đã biết thân phận người này.

Tạ Tước, vai ác lớn nhất của [Cửu Lộ Tiên Môn].

"A Dương, ngươi đi theo ta."

Cố Thành Ân thu hồi mâu quang, không hỏi han Tạ Tước một câu quay người đi thẳng.

Lâm Dương vội nói mấy câu với Tạ Tước rồi đuổi theo "Tạ Tước, đệ đến đại môn chờ trước, ta và sư tôn chốc lát sẽ xuống."

Tạ Tước cười nhạt "Vâng."

Hắn nhìn theo bóng dáng hai vị tiên nhân đi xa, tàn tay xuôi bên hông xiết chặt.

Dù cho có sống lại bao nhiêu đời đi nữa thì đệ tử của tông chủ chỉ có mình Lâm Vệ Hằng mà thôi!

Tạ Tước thu hồi ánh mắt, điều chỉnh lại cảm xúc thong dong đến đại môn đợi.

"Sư tôn, có chuyện gì sao?"

Cố Thành Ân mặt mũi nghiêm chỉnh ngồi trước gương "Ngươi vấn tóc cho ta.".

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Lâm Dương dở khóc dở cười, sư tôn vì chuyện này mà chạy khắp núi đi tìm hắn?

Cố Thành Ân hối "Mau đi, chúng đệ tử đang chờ ngoài đại môn kìa!"

Lâm Dương nén cười cầm lấy lược chải đầu giúp y "Sư tôn, lần sau người có gì dặn dò thì truyền âm cho ta là được rồi, không cần phải đích thân đi tìm."

Cố Thành Ân quên mất còn có thể truyền âm, chỉ có thể ngượng ngùng "À" một tiếng.

Lâm Dương vấn tóc giúp Cố Thành Ân đã quen, chỉ vào ba thao tác đã đem đầu tóc bù xù của y trở nên gọn gàng. Hắn lấy phát quan bằng ngọc của chưởng môn cài lên tóc y, dùng trâm ngọc điêu khắc bạch hạt cố định tóc "Sư tôn, xong rồi."

Cố Thành Ân nghiêng đầu nhìn Lâm Dương qua gương "Ngươi đã chuẩn bị hành trang giúp ta chưa?"

"Rồi ạ, chỉ cần xuất phát thôi."

Cố•Tiểu thiếu gia hài lòng khen "A Dương thật tốt."

Lâm Dương ban đầu còn bị mấy lời khen kiểu này của y làm cho ngượng ngùng chứ bây giờ đã sớm chai mặt "Được rồi, sư tôn đi thôi."

Khi Cố Thành Ân và Lâm Dương đến thì tất cả những đệ tử tham gia đại hội Thanh Vân đều đã có mặt đầy đủ. Lần này xuất môn ngoài Tông chủ trấn toạ còn có trưởng lão Mộc Quan đường Diệp Yên Linh và Liệt Hoả đường Phương Ứng Trường đi cùng.

Thiên Tông có một loại pháp khi phi hành hình dạng giống chiếc thuyền bay hai tầng rất lớn chứa được hơn hai trăm người, bên trong chia làm nhiều phòng nghỉ ngơi. Tuy có lợi thế về sức chứa nhưng bất lợi ở chỗ tốc độ phi thuyền chậm hơn phi hành thú rất nhiều. Lúc này phi thuyền đã lơ lửng đậu bên ngoài đại môn Thiên Tông, chúng đệ tử đang lần lượt lên thuyền.

Cố Thành Ân lên phi thuyền, đi thẳng lên tầng hai lần nữa gặp Tạ Tước.

Lúc này y mới đệ ý y phục trên người Tạ Tước không phải là y phục của đệ tử thân truyền, áo bào màu trắng vạt áo thêu mây màu xanh lam càng giống đệ tử nội môn hơn.

Tạ Tước cũng nhìn thấy Cố Thành Ân, hắn nép qua một bên, cúi đầu nhỏ giọng quy củ gọi một tiếng "Sư Tôn."

Cố Thành Ân lướt qua hắn về phòng, hai lần gặp mặt đều không nói với nhau câu nào.

Không phải Cố Thành Ân ghét Tạ Tước mà là y cảm thấy người kia có vấn đề. Việc y bị thương cùng với những thay đổi của người nọ so với nguyên tác trùng hợp đến khiến người khác nghi hoặc. Y đoán vết thương trên vai mình không thoát khỏi liên hệ với Tạ Tước, phải đề phòng hắn.

"A Dương, Tạ Tước vì sao vẫn mặc y phục đệ tử nội môn?"

Lâm Dương đang pha trà cho y ngẩn ra "Sư tôn, năm đó người mang Tạ Tước về chưa từng nhắc đến việc thu sư đệ làm đệ tử thân truyền, vậy nên mấy năm nay sư đệ vẫn chưa thực hiện nghi thức bái sư."

Đệ tử Thiên Tông chia làm ba dạng, thấp nhất là đệ tử ngoại môn tư chất bình thường hoặc đệ tử nhập môn không quá một năm chờ thử luyện tiến vào nội môn. Những đệ tử ngoại môn thuộc sự quản lí của Quản Sinh và Định An đường, tu vi đa phần không lên nổi trúc cơ, chuyên chạy việc vặt trong tông môn.

Cao hơn là đệ tử nội môn được chọn lựa qua thử luyện Vụ Ẩn Sơn mỗi năm diễn ra một lần hoặc do các vị trưởng lão đích thân đưa vào. Các đên tử nội môn dựa theo tư chất và thiên phú được phân chia vào bảy đường còn lại, Mạch Phong và Kiếm Phong không nhận đệ tử nội môn.

Bậc cao nhất là đệ tử thân truyền do đích thân các vị trưởng lão, tông chủ chọn lựa và chỉ dạy, cũng chỉ có đệ tử thân truyền mới làm nghi lễ bái sư trước mặt các vị trưởng lão và tông chủ.

Tạ Tước do đích thân Cố Thành Ân mang về nhưng chưa từng làm nghi thức bái sư, là đệ tử nội môn ngoại lệ duy nhất ở Mạch Phong.

Cố Thành n lục lọi trong túi càn khôn, cầm một tấm ngọc bội ném cho Lâm Dương "Đưa cho Tạ Tước."

Lâm Dương nhận ra đây là ngọc bội dành cho đệ tử thân truyền của Mạch Phong "Sư tôn muốn nhận hắn làm đệ tử thân truyền?"

"Đợi trở về đã."

Cố Thành Ân nâng chén trà che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, nếu Tạ Tước vẫn giống trong nguyên tác thì có lẽ y sẽ thu nhận hắn ngăn hắn đi lên con đường không thể quay đầu, còn nếu... Vậy thì trừ khử đi thôi.

Y vẫn còn nhớ rõ kết cục của 'Cố Thành Ân' trong nguyên tác