Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 34: Sàn đấu giá



Cố Lâm Thanh và Vương Hoài Âm tìm dược liệu trong thành hai ngày cùng với lão dược sư truyền thư về La Mạn nhờ đệ tử lão mang những dược liệu lão có sang, gộp lại cũng hơn phân nửa thứ cần trong đơn thuốc.

Còn lại năm vị thuốc bọn họ chưa tìm ra, lần lượt là Hạ Sâm Ô, Kỳ Anh Thảo, Tuyết Liên hoa, Linh Chi trên trăm tuổi và Thanh Tâm quả.

Linh Chi và Thanh Tâm quả ở Thiên Tông đều có, Cố Thành Ân đang suy xét xem có nên truyền âm về Thiên Tông nhờ họ mang đến hay không. Như vậy thì phiền quá, với lại Từ Khúc Ninh mà biết y ở Đại Mạc bị hạ dược chắc trở về nhốt y không cho xuống núi nữa quá.

Đang rối rắm thì Cố Lâm Thanh đã nói: "Hai hôm trước ta đã truyền âm cho Châu Bằng nhờ nó mang Linh Chi và Thanh Tâm đến rồi."

Nói đoạn hắn lại bồi thêm: "Nửa tháng trước Châu Bằng đi cùng Vệ Hằng truy tìm tung tích tên đạo sư nọ vừa vặn đang ở Phủ Dung. Mấy hôm nữa sẽ đến đây."

"Trì ca chu đáo ghê." Cố Thành Ân cười híp mắt.

Cố Lâm Thanh lườm y.

"Sư tôn." Tạ Tước cầm theo giấy thông hành của Vương Sơ Thanh vào cửa. Hai hôm nay bọn họ đã bàn bạc kĩ, những vị thuốc đang thiếu toàn dùng cho tu sĩ, các toà thành nhỏ như Tương Bình hiếm khi buôn bán những vị thuốc này. Vậy nên họ quyết định xin Vương Sơ Thanh giấy thông hành đến những toàn thành lớn tìm thuốc.

"Khi nãy lão dược sư nhận được thư mời từ sàn đấu giá bên Lang Sa thành, nghe nói trong danh sách đấu giá ba ngày sau có một nhánh Tuyết Liên năm trăm tuổi. Lão hỏi ta có muốn đi không lão nhượng lại thư mời."

Mắt Cố Thành Ân sáng lên: "Trùng hợp thế à?"

"Lão nói chủ sàn đấu giá kia là bằng hữu lão, mỗi khi đấu giá dược vật gì quý đều đưa thư nói lão trước một tiếng. Lần này trùng hợp có một đơn đấu giá Tuyết Liên." Tạ Tước cũng thấy trùng hợp, ban đầu còn nghĩ lão dược sư giở trò nhưng sau khi dò hỏi lão cuối cùng chỉ có thể kết luận bọn họ may mắn.

"Đi chứ, Lang Sa thành tụ tập nhiều đạo tu, chúng ta đến đó xem có thể may mắn tìm được Hạ Sâm Ô và Kỳ Anh Thảo không."

"Được, đệ tử sẽ đi sắp xếp."

Sau khi lấy được giấy thông hành và thư mời, ba người Cố Thành Ân, Tạ Tước và Cố Lâm Thanh lên đường đến Lang Sa thành ngay trong đêm đó. Bọn họ chọn khởi hành vào ban đêm vì sợ có người nhận ra hai tên báo thủ nào đó đang bị truy nã toàn Đại Mạc. Sau khi ra khỏi thành Cố Lâm Thanh phóng lớn Tinh Mộc kiếm xách theo hai người ngự kiếm phi hành.

Lần này không biết có phải không đi cùng Bình Tứ miệng mồn xui xẻo hay không mà lộ trình của bọn họ vô cùng thuận lợi, bọn họ ngự kiếm chỉ hai ngày một đêm đã đến địa phận Lang Sa thành.

Vốn dĩ ban đầu Bình Tứ còn muốn theo bọn họ, miệng thì bảo muốn cùng huynh đệ bọn họ vượt qua hoạn nạn nhưng ai cũng biết gã muốn thừa cơ chạy khỏi thành Tương Bình. Nhưng Vương Sơ Thanh không đồng ý, Bình Tứ đang giải Khoá Tiên, phải qua một ngày nữa tu vi mới khôi phục hoàn toàn, bà nói đợi khi gã khôi phục thì muốn đi đâu bà cũng không cản. Vương Sơ Thanh đã nói đến vậy gã cũng không ngang bướng muốn rời thành nữa.

Ngược lại là Vương Hoài Âm, đêm đó chạy theo tiễn bọn họ cứ dùng đôi mắt ướt sũng lưu luyến nói nào là đừng quên cô nhóc, sau này có dịp phải đến Tương Bình thăm cô nhóc. Rồi còn ôm lấy mẫu thân ô ô nói bản thân lại thất tình rồi, phải nói là khóc vô cùng thảm thiết.

Có giấy thông hành vào thành cũng thuận lợi hơn, Tạ Tước đã đổi sang một thân nam trang, Cố Thành Ân thì được Cố Lâm Thanh thi pháp trên mặt, bọn họ không sợ bị người khác nhận ra nữa.

Cố Lâm Thanh thuê hai phòng trong một khách điếm gần sàn đấu giá. Lang Sa thành quả nhiên là toà thành lớn nhất nhì Liêu Quốc, so với Tương Bình và Phí Duyệt thì phồn hoa hơn nhiều. Không biết có phải vì buổi đấu giá hôm sau hay không mà trong thành khá nhiều nhiều đạo tu đến. Nơi càng lớn càng nhiều người thì lại càng thị phi.

Cố Lâm Thanh cau mày nhìn hai tu sĩ xảy ra mâu thuẫn dưới phố, hắn đóng cửa sổ lại tạo kết giới cách âm rồi mới nói: "Ngươi có thấy Đại Mạc dạo này rất kì lạ không?"

Cố Thành Ân rũ mắt: "Đại Mạc có bình thường bao giờ?!"

Hắn than nhẹ: "Các toà thành lớn đang chiêu mộ tu sĩ ma đạo, e rằng đại lục sắp không yên ổn."

Cố Thành Ân sững sốt chút, phải rồi, đã sắp đến tình tiết cao trào kết thúc phần đầu tiên [Cửu Lộ Tiên Môn], đại lục lâm vào loạn lạc.

[Cửu Lộ Tiên Môn] có hai phần chính tổng cộng mấy trăm chương, phần đầu là quá trình trưởng thành của nam chủ Lâm Vệ Hằng, kết thúc phần đầu là kiếp nạn 6 năm tại nhân giới. Phần thứ hai cũng là phần cuối kể tiếp quá trình tu luyện + thu nạp hậu cung và phi thăng thành thần của nam chủ. Tạ Tước hắc hoá và 'Cố Thành Ân' chết đều ở những tập đầu phần thứ hai.

Theo tuyến thời gian bây giờ hẳn là đang ở gần cuối phần một, không bao lâu nữa kiếp nạn nhân giới sẽ xảy ra. Mà 'kiếp nạn' này không phải trời giáng mà có kẻ triệu hồi Tà Nguyệt giáng tai ách. Kẻ ấy chính là ma quân Trần Ngạo Lang.

Trần Ngạo Lang tu Sát Lộ đạo, trong trăm đường chết tìm một đường sống. Nay hắn đã Hoá Thần cảnh đỉnh cao nếu muốn tấn chức ắt phải khiến trời giáng tai ách để tìm cơ duyên bước lên Đại Thừa.

Nhớ đến tình tiết trong nguyên tác khiến y suy ngẫm về những chuyện gần đây bản thân gặp. Nếu đúng như những gì y suy đoá thì xâu chuỗi tất cả mọi chuyện việc Trần Ngạo Lang muốn tấn chức đã có điềm báo trước, như cái chết của vợ chồng Phong thị và Văn gia, nhưng chẳng ai ngờ đến hắn điên rồ đến mức muốn triệu hồi Tà Nguyệt giáng tai ách. Tai Ách giáng xuống nếu khống chế tốt, sau đại nạn nhân giới sẽ thêm phồn thịnh nhưng nếu không thể kiểm soát e rằng mất nhiều hơn được, hậu quả để lại trăm năm.

Cố Thành Ân thở dài, tuy bản thân biết trước một số việc nhưng không có cách nào thay đổi được. Dù cho đây chỉ là một cuốn sách nhưng khi y xuyên qua, xuyên vào 'Cố Thành Ân'' thì cuốn sách này đã biến thành một cuộc đời, một thế giới thực sự. Nếu vì sự xuất hiện của y gây ra hiệu ứng bươm bướm*, không biết thế giới này sẽ trở nên như thế nào nữa.

(*Hiệu ứng bươm bướm: hồ điệp vẩy cánh có thể gây ra gió lốc ở một nơi nào đó. Ý chỉ vì một chút thay đổi nhỏ có thể thay đổi nhiều thứ về sau.)

Điều y có thể làm là tận dụng mọi cách giảm thiệt hại từ tai ách do Tà Nguyệt mang lại.

Cố Lâm Thanh trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: "Trí nhớ của ngươi thế nào rồi?"

"Khá tốt, nhớ thêm một chút chuyện." Nghĩ đến Tạ Tước và Lương Trạch Vân y thoáng do dự: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

Hắn im lặng nhìn y.

"Là về thân phận của Tạ Tước."

Cố Lâm Thanh sửng sốt, hắn cứ tưởng y sẽ hỏi về Trạch Vân: "Ta không biết.bNăm đó ngươi đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện thì đã xách nó về Thiên Tông."

Hắn thở dài, đôi mày đang nhăn lại cũng dãn ra: "Tuy không biết nó rốt cuộc là ai nhưng khuôn mặt kia lại rất giống một người. Hẳn Từ Khúc Ninh cũng đã đoán ra thân phận Tạ Tước."

Dung mạo quá giống, nói không chút liên quan ai mà tin?!

Cố Lâm Thanh hỏi y: "Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"

"Cuộc phản chinh phạt ba mươi năm trước." Y nói: "Sau đó ta gặp Vương Sơ Thanh, nghe bà kể lại chuyện xưa nên cũng nắm được phần nào chuyện năm đó, và cả thân phận Tạ Tước."

Hắn thở dài: "Vậy ngươi thấy sao rồi?"

"Ban đầu hơi mất kiểm soát một chút…" Đột nhiên y nhớ đến một chuyện: "Có phải vì không đợi được Dưỡng Hồn Đăng nên sư tôn mới tạ thế hay không?"

Cố Lâm Thanh lắc đầu, hiếm khi y thấy khuôn mặt lạnh như tiền của hắn xuất hiện một tia buồn bã lẫn đau lòng: "Dù có Dưỡng Hồn Đăng sư tôn cũng sẽ không qua khỏi."

Cố Thành Ân trầm mặc.

"Đừng tự trách nữa, âu cũng là số mệnh định sẵn."

Y đột nhiên nhớ đến lời hứa của Vân Hải tiên tôn trước khi người xuống núi tham gia phản chinh phạt: "Cố Trì, ngươi có biết giao long ở đâu không?"

Từ thuở sơ khai nhân giới, tam giới tách biệt, long tộc ở Đông hải cũng bị tách đến địa phận tiên giới. Thiên-Nhân có kết giới ngăn cách, muốn nhìn thấy rồng cũng không thể thấy nữa. Cho đến mấy trăm năm trước, tộc Đằng Xà có một con tu luyện thành rồng, trở thành con giao long duy nhất tồn tại ở nhân giới.

Nghe đâu Vân Hải tiên tôn có giao tình với giao long kia, mỗi mười năm sẽ đến thăm nó một lần. Từ khi Vân Hải tiên tôn mất đã ba mươi năm người không đến tìm giao long, cũng không biết giao long nọ đã biết tin tử trận của người hay chưa.

Cố Lâm Thanh hơi kinh ngạc: "Ta nghe sư tôn bảo ở Nam hải, còn vị trí cụ thể thì không biết."

Hắn hơi do dự hỏi: "Ngươi hỏi làm gì? Nam hải nhiều năm nay không yên ổn, ngươi muốn đến thì cẩn trọng chút."

"Ta biết rồi." Cố Thành Ân mỉm cười nhìn hắn như muốn bảo bản thân đang rất bình thường, sẽ không vọng động: "Chỉ hỏi vậy thôi."

Ngày hôm sau ba người Cố Thành Ân đến sàn đấu giá, sau khi đưa thư mời cho người canh cửa xem thì bọn họ được một thị tỳ mặc sa y mỏng tanh đeo mặt nạ dẫn vào phòng riêng bọn họ đã nhờ lão dược sư dặn chủ sàn đấu giá để lại cho bọn họ. Thị tỳ đưa cho mỗi người một cái mặt nạ và một quyển sổ nhỏ bọc da cỡ lòng bàn tay người trưởng thành: "Đây là sổ ghi nội quy, thể lệ đấu giá và danh sách vật phẩm đấu giá của ngày hôm nay."

Sàn đấu giá được thiết kế theo hình bầu dục, gồm hai tầng, ở tầng một ghế ngồi được xây dựng bán bao bọc đài đấu giá, tầng hai là phòng riêng dựng bằng chất liệu riêng biệt có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào trong phòng. Trong nỗi phòng riêng có một thị tỳ trông coi và phụ trách hô giá.

Thị tỳ dẫn bọn họ vào một phòng riêng ở tầng hai, bên trong đã có một thị tỳ khác đợi bọn họ: "Các vị có việc gì cứ sai bảo thị tỳ, chúc các vị có một buổi đấu giá vui vẻ."

Nói đoạn nàng ta cũng lui ra ngoài.

Cố Thành Ân lật cuốn sổ nhỏ trong tay, trang thứ nhất là nội quy, trang thứ hai là thể lệ đấu giá. Nơi này sử dụng một loại tiền tệ đấu giá duy nhất là linh thạch thượng phẩm.

Linh thạch là tiền tệ phổ thông ở tu chân giới, bởi linh thạch càng thuần khiết chứa linh khí càng nhiều và có lợi cho tu luyện. Linh thạch chia làm làm bốn loại lần lượt là hạ, trung, thượng và cực phẩm. Tỉ lệ hoán đổi linh thạch là 1000:1, tức 1000 khối linh thạch hạ phẩm bằng một khối trung phẩm.

Sàn đấu giá không quy định thời gian và mức giá tăng nhất định của mỗi loại vật phẩm, nói cách khác sàn đấu giá sẽ mắc kệ kẻ cố ý tăng giá vật phẩm. Ngoài ra người tham gia đấu giá có thể liên hệ bên sàn đấu giá bán ra vật phẩm, chỉ cần thông qua giám định đều có thể ủy quyền cho bên bọn họ mang lên sàn.

Cố Thành Ân lại lật tiếp những trang sau, hôm nay đấu giá tổng cộng mười loại vật phẩm, Tuyết Liên hoa năm trăm tuổi nằm ở mục thứ tư. Ở trang cuối cùng của cuốn sổ để trống không ghi bất cứ thông tin gì về vật phẩm thứ 10. Y đoán có lẽ đây là con át chủ bài của buổi đấu giá hôm nay.

Sàn đấu giá lục đục nghênh đón khách vào, tầng một và tầng hai dần đông người lên.

Tạ Tước tựa vào tường nhìn xuống bên dưới: "Chỗ các ngươi lúc nào cũng đông vậy sao?"

Thị tỳ nghe vậy cười: "Không ạ, hôm nay đông như vậy vì lần đấu giá này có nhiều vật phẩm trân quý thôi." Nàng ta thần thần bí bí nói: "Những đa phần họ đều đến vì vật phẩm cuối cùng."

Cố Thành Ân nhướng mày: "Là cái gì thế?"

"Chốc lát các vị sẽ biết thôi, đảm bảo là vật tốt."

Y cũng không hỏi nữa.

Lại thêm một khắc* qua đi cuối cùng bên dưới cũng đã được sắp xếp ổn thoả, đài đấu giá cũng được vén màn lên.

(*Một khắc = 15')

Mở màn là một đoàn vũ nữ mặc sa y mỏng manh chân trần nhảy múa làm nóng bầu không khí. Sau đó một nữ nhân xinh đẹp bước ra, nàng ta không mang mặt nạ, khuôn mặt yêu mị, đôi chân trần mang lục lạc giẫm lên sàn gỗ vang lên tiếng đinh đinh đang đang vui tai.

Là một mị ma.

"Đã để các vị đợi lâu rồi." Nữ mị ma là chủ trì của buổi đấu giá hôm nay, nàng ta nói vài điều thú vị rồi giới thiệu vật phẩm đầu tiên.

Mấy vật phẩm đầu không mấy thú vị, người đấu giá cũng đa số là ở tầng thứ nhất. Đến khi Tuyết Liên hoa được mang lên, sau khi được chủ trì giới thiệu được năm trăm tuổi thì sàn đấu mới bắt đầu náo nhiệt lên, tầng hai cũng có mấy phòng báo giá.

Giá khởi điểm của Tuyết Liên là 500 khối linh thạch thượng phẩm.

Giá khởi điểm khá thấp nhưng hiện tại đã bị đẩy cao lên gấp sáu lần.

"3000 khối linh thạch thượng phẩm, lần thứ nhất!"

Cố Thành Ân không chút biến sắc nói: "Thêm 1000 khối."

Sau khi thị tỳ báo giá bên dưới chủ trì ngay lập tức hô lên: "Phòng số năm 4000 khối linh thạch thượng phẩm!"

"4000 khối lần thứ nhất!"

Bấy giờ Tuyết Liên hoa đã không còn nhiều người theo, kiên trì hô giá chỉ có phòng số 1 và phòng số 5 tầng hai đấu giá. Phòng số 5 là Cố Thành Ân.

"Phòng số 1, 4500 khối linh thạch thượng phẩm!"

"4500 khối lần thứ nhất!"

Cũng ngay lúc này cửa phòng của Cố Thành Ân bị gõ vang.

Thị tì được bọn họ cho phép mới ra mở cửa, người ngoài cửa chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: "Chủ nhân nhà ta muốn Tuyết Liên hoa, mong các hạ nhường cho."

Tuy nói là mong bọn họ nhường nhưng giọng điệu vô cùng phách lối, cứ như y không nhường bọn họ sẽ gây chuyện vậy.

Và đương nhiên Cố tiểu thiếu gia không sợ chút nào ra bảo thị tỳ tăng giá.

"Phòng số 5, 5000 khối linh thạch!"

Cố Thành Ân nhìn cũng không nhìn người ngoài cửa một lần mà bảo: "Đóng cửa."

Thị tỳ không nói một lời đưa tay đóng cửa lại bỏ mặc người truyền lời tức giận giơ tay giơ chân bên ngoài.

"5000 khối linh thạch lần thứ hai!"

"5000 khối linh thạch lần thứ ba!"

"Chúc mừng vị khách phòng số năm có được Tuyết Liên hoa năm trăm tuổi!"

Chủ trì vừa hô xong có không ít người quay đầu nhìn phòng của bọn họ. Tuyết Liên hoa năm trăm tuổi ở Phủ Dung giá cao nhất chỉ có 3000 khối linh thạch, sau khi vượt qua số tiền kia thì không còn nhiều người theo nữa, bọn họ cho rằng không đáng. Y thì hay rồi, dùng tận 5000 linh thạch mua một đoá Tuyết Liên như kẻ ngốc vậy!

Cố Thành Ân cũng không còn biện pháp nào khác, y cần Tuyết Liên gấp mà!

Vị khách ở phòng số 1 không lấy được Tuyết Liên chắc cũng tức điên rồi.

Quả thật người trong phòng số 1 lúc này đang tức giận, nàng ta đạp đổ bàn trà tức giận mắng: "Mẹ kiếp!"

Nếu không phải nàng ta còn cần dùng linh thạch đấu giá những vật phẩm sau thì Tuyết Liên có thể rơi vào tay bọn họ chắc?!

"A Kiều."

Nữ nhân nghe nam nhân ngồi bên cạnh lên tiếng thì thở phì phò nén giận bảo với thuộc hạ phía sau: "Đi tra xem là kẻ nào mua Tuyết Liên."

___________________

(*Toàn bộ tên thảo dược, công hiệu và giá trị quy đổi sang linh thạch trong truyện đều là giả, không nên xem là thật hay giả! Thân ái~)