Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 5: Tâm địa bất chính



Đại hội Thanh Vân trùng với tết đoàn viên, chưa đến ngày rằm mà trăng treo trên cao đã tròn vành vạch, trên phố người đến người đi, giăng đèn kết hoa phi thường náo nhiệt.

Dù đám đệ tử các tông môn đã bước vào cảnh tiên mấy mươi năm nhưng dáng vẻ bề ngoài chỉ dừng lại ở độ tuổi thanh thiếu niên, nhìn thấy tết đoàn viên náo nhiệt như vậy cũng muốn ra phố vui chơi như bao phàm nhân khác.

Đại trạch Lăng thị nằm ở giao lộ phồn hoa vùng Di Lăng dưới chân núi Thanh Vân, Cố Thành Ân ở trong phòng ốc cũng nghe thấy tiếng pháo hoa náo nhiệt ngoài đường phố. Y ngẩng đầu nhìn Lâm Dương vẫn đang ngồi một bên châm trà cho mình: "Ngươi không đi chơi à?"

Lâm Dương lắc đầu: "Đệ tử ở lại bồi sư tôn."

"Ngày mai sẽ khởi hành lên Thiên điện trên núi Thanh Vân nhắm chừng cũng phải ở trên đấy mấy ngày, đợi trở về thì hết lễ hội rồi. Thật sự không đi à?"

Lâm Dương ngẩng đầu hỏi: "Vậy sư tôn có muốn ra ngoài dạo không?"

Cố Thành Ân cào cào ống tay áo, vẻ mặt điềm tĩnh: "Đã bao tuổi rồi còn chen lấn chơi hội với đám con nít các ngươi chứ."

Không! Ta muốn đi chơi lắm!

Nhưng mặt mũi tông chủ một tông không thể ném đi được!

Cố Thành Ân dằn lòng xuống, điềm nhiên uống trà.

Lâm Dương cười trộn, vẻ mặt kia rõ ràng là muốn đi chơi mà! Chắc sư tôn da mặt mỏng ngại người ta trêu chọc đây!

Hắn đứng dậy bảo: "Vậy sư tôn nghỉ ngơi sớm, vừa vặn Lý sư đệ gọi bọn con ra ngoài con đi đây."

Ơ? Đi thật à?

Cố Thành Ân mím môi không cam lòng đuổi người: "Đi đi, nhớ về sớm ngày mai khởi hành."

Lâm Dương nén cười vẫy tay: "Đệ tử đi đây!"

Đợi Lâm Dương đi rồi Cố Thành Ân mất hết hình tượng nằm dài lên bàn chán nản lầm bầm: "Ta còn trẻ ta còn muốn đi chơi..."

Linh hồn chưa qua hai lăm tuổi nhưng thể xác đã gần trăm tuổi...

Thôi đừng nhắc lại! Muốn khóc quá!

"Vệ Hằng sư huynh!"

Lâm Dương vừa ra khỏi đại trạch đã có người vẫy tay gọi hắn.

"Ta còn tưởng huynh không đi, ở lại bồi tông chủ chứ?!"

Lâm Dương cười đáp lễ chứ không tỏ ra nồng nhiệt lắm: "Sư tôn nghỉ ngơi rồi, người cho phép ta ra ngoài dạo."

Đám người tụ họp đa số đều là đệ tử Thiên Tông tham gia đại hội Thanh Vân lần này, Lâm Dương phát hiện ấy thế mà Tạ Tước cũng đi.

"Sư huynh, chúng ta đi thuyền hoa đi?"

"Đúng vậy, hôm nay Di Linh vẫn còn cho phép thuyền hoa đi lại trên sông, chúng ta mau đi thôi."

Trong đám đệ tử có một vị sư đệ người gốc ở Di Linh, sớm đã quen biết mọi ngóc ngách ở đây, xung phong đi thuê thuyền hoa.

Con sông Lạc Thủy bắt qua vùng Di Linh lúc này đã sớm có thuyền hoa qua lại, âm thanh trầm bổng phát ra từ các nhạc linh ca kỹ đàn hát trên thuyền hoa cùng tiếng pháo đốt trên bờ náo nhiệt.

Đám đệ tử ngồi trên thuyền hoa vừa uống rượu vừa ngắm cảnh sắc hai bên bờ.

Lâm Dương thấy bọn họ vui đùa quá trớn, rượu uống hết vò này đến vò khác kiềm không được nhắc nhở: "Các đệ đừng uống nhiều quá, ngày mai còn phải lên núi."

"Ôi giời! Lo gì ngày mai! Không phải ngày thứ hai đại hội mới tỷ thí giao lưu giữ các tông môn hay sao?"

Đệ tử khác cười trêu: "Vệ Hằng sư huynh nghiêm khắc quá rồi đấy! Hiếm khi mới ra ngoài chơi được thì cứ vui chơi cho đã thôi! Nào! Sư huynh đệ kính huynh một ly!"

"Hôm nay chơi vui như vậy phải nhờ phúc Lý sư huynh!"

"Đúng! Nhờ phúc Lý sư huynh..."

Lý Nhân chính là đệ tử xuất thân từ Di Lăng, gã ngồi ở cuối hàng lúc này được nhắc đến chậm rãi khoát tay khiêm tốn nói: "Cái gì mà nhờ phúc?! Đồng môn với nhau giúp nhau là điều tất nhiên thôi!"

Lâm Dương cau mày, vị Lý Nhân sư đệ này trong kí ức của hắn cũng không phải người tốt lành gì. Không biết hôm nay gã gọi mọi người đi dự hội rốt cuộc muốn làm gì.

Quả nhiên Lâm Dương đoán không sai, Lý Nhân phô bày như vậy quả là có ý riêng. Gã tuy là đệ tử nội môn ở Liệt Hỏa đường nhưng gia cảnh giàu có, chút linh thạch dẫn mọi người đi chơi này không đáng là bao, quan trọng chính là gã muốn móc nối quan hệ tốt với đám đệ tử có chút xuất sắc trong tông môn.

Gã đã sớm nhận được tin Sâm Lâm bí cảnh sắp mở ra, quan hệ tốt với nhiều người vào bí cảnh sẽ có lợi hơn!

"Các sư huynh sư đệ cứ vui chơi thỏa thích nhé, chi phí cứ tính vào cho ta."

"Như vậy sao được..." Miệng thì từ chối nhưng vừa quay qua đã gọi linh tửu thượng hạng, nhạc linh đầu bảng đến mua vui. Dù sao cũng có kẻ ngốc muốn tiêu tiền bọn họ không ngại giúp người ta tiêu.

Lý Nhân mặt thì cười nhưng tâm sâu không lường được, không biết nghĩ cái gì mang rượu đến kính Tạ Tước nãy giờ vẫn ngồi trong góc thuyền vờ làm không khí: "Tạ sư đệ, ta kính đệ một ly, chuyện trước đây là ta không đúng đệ thứ lỗi cho ta nhé!"

Lời vừa dứt gã thân sĩ uống cạn rượu trước, bộ dạng rất chân thành hối lỗi.

Tạ Tước nâng mắt nhìn Lý Nhân không nói gì.

Hối lỗi?

Chỉ bằng một ly rượu một lời nói có thể bỏ qua mấy năm bị bắt nạt, đánh đập và chửi rủa?

Há chẳng phải đơn giản quá sao?!

Lý Nhân thấy hắn không động cũng không tức giận, tựa như một sư huynh tốt hàn huyên: "Trước đây chúng ta có chút hiểu lầm gây gổ với nhau, ta hành xử cũng có chút quá đáng... thôi hiểu lầm giải bỏ, chúng ta..."

Tạ Tước cau mày muốn cắt đứt lời gã đã nghe một người nói trước: "Lý sư đệ."

Lâm Dương mỉm cười hoà ái: "Sư tôn truyền âm bảo ta và Tạ Tước trở về rồi. Các đệ cứ vui chơi đi nhé, ta và đệ ấy đi trước."

Lâm Dương không đợi Lý Nhân phản ứng đã kéo Tạ Tước đứng lên: "Đi thôi."

"Ấy! Vệ Hằng sư huynh sao về sớm thế?"

"Ở lại chơi thêm chút đi!"

Lâm Dương không quay đầu: "Xin lỗi, các đệ cũng biết tính tình của Tông chủ, ta vẫn nên về thì hơn."

Dứt lời hắn đã kéo Tạ Tước hai ba bước nhảy lên bờ.

Hồi lâu sau Tạ Tước mới hiểu Lâm Dương đã giải vây cho mình: "Đa tạ sư huynh..."

Hắn xoắn xuýt: "Sư tôn... thật sự gọi huynh và ta về hả?"

Lâm Dương bật cười: "Lừa họ thôi. Nhưng mà cũng đã trễ rồi nên về sớm ngày mai còn phải lên núi Thanh Vân."

Tạ Tước rũ mắt ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Vị sư huynh này của hắn không biết phải nói như thế nào đây... nói Lâm Dương tốt thì đôi lúc vì sự hiện diện của hắn khiến Tạ Tước ăn không biết bao nhiêu là khổ. Nhưng nếu nói hắn xấu thì có đôi ba lần Tạ Tước bị bắt nạt hắn đúng lúc gặp phải sẽ giải vây. Nếu kiếp trước không phải vì họ Cố kia thì có lẽ hai người họ sẽ không đối đầu gay gắt như vậy.

Lâm Dương không biết Tạ Tước đang nghĩ gì, thấy hắn cúi đầu tưởng rằng hắn còn muốn đi chơi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tạ Tước xuống núi sau khi nhập môn: "Ta còn muốn đi mua một số thứ, đi chung đi?"

Tạ Tước không mặn không nhạt "Vâng" một tiếng.

Lâm Dương dẫn hắn đi dọc con phố náo nhiệt bên bờ sông Lạc Thủy, cũng không xác định bản thân mua gì chỉ nhìn thấy cái gì hay hay thì mua một cái.

Tạ Tước lấy làm lạ, mấy thứ đồ chơi kia giống như vật lấy lòng nữ nhân... theo hắn nhớ hình như khoảng thời gian này Lâm Dương chưa có nữ nhân nào bên cạnh mà?

"Sư huynh mua những thứ này làm gì vậy?"

Lâm Dương đang đứng trước một tiệm hoa đăng, nghe Tạ Tước hỏi thì dừng lại một chút: "Mua cho một người..."

Lâm Dương nghĩ lại nếu để người khác biết những thứ này mua cho sư tôn chơi sợ rằng sẽ bị cười chết mất, có khi sư tôn điêm lên hắn còn bị đuổi khỏi sư môn.

Lâm Dương khụ khụ hai tiếng lấp liếm cho qua: "Có mấy sư đệ muội nhờ ta mua đồ giúp."

Tạ Tước nhướng mày nhìn, đương nhiên là không tin rồi. Tuy vị sư huynh này ôn nhu dịu dàng nhưng cũng không phải kẻ rảnh hơi đi giúp người khác làm mấy trò mèo này.

Lâm Dương không để ý đến Tạ Tước nữa, hắn lấy cái hoa đăng màu đỏ, nghĩ nghĩ gì đó lại lấy thêm một cái. Mua một đôi thì có thể cùng sư tôn thả hoa đăng rồi.

Tạ Tước đứng một bên nhìn mỗ nam nhân nào đó cười tủm tỉm cầm hoa đăng thì càng thêm chắc vị này đã có hồng nhan tri kỷ rồi.

"Tạ Tước, đệ có mua gì không?"

Tạ Tước nhún vai: "Không muốn cái gì cả."

Lâm Dương mua xong gói điểm tâm cuối cùng nhét vào túi càn khôn nghe vậy thì bảo: "Vậy thì trở về thôi."

Tạ Tước gật đầu.

Lâm Dương và Tạ Tước là đệ tử của tông chủ Thiên Tông nên được sắp xếp một căn phòng bên cạnh viện tử của Cố Thành Ân.

Lâm Dương trở về không quay về phòng ngay mà đi về hướng viện tử: "Tạ Tước đệ về trước, ta đến xem sư tôn."

Tạ Tước đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn người nọ đi vào viện tử. Hắn có một suy nghĩ hoang đường, những thứ đồ chơi kia không phải mua cho hồng nhan nào đó mà mua cho vị trong viện tử này. Hắn nhanh chóng lắc đầu cười nhạt, làm sao có thể? Với tính cách sư tôn của hắn... Nhưng người đến là Lâm Dương...

Hắn không biết làm sao mà đột nhiên cảm thấy buồn bực, hắn trở về phòng đạp phăng cửa, cũng không thèm thắp nến cứ thế ném mình lên giường ngủ.

Tạ Tước không hề biết rằng ngay vừa khi rời đi, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện đứng tại nơi hắn đứng, chăm chú hướng mắt nhìn về phía cổng viện tử nơi Cố Thành Ân đương ở. Hắn đứng ở nơi đó rất lâu, đến khi phía xa vang lên tiếng bước chân và tiếng nói cười của chúng đệ tử, bóng đen mới lay động một chút rồi biến mất nhưng chưa từng xuất hiện.

"Sư tôn."

Lâm Dương vào viện tử liền thấy Cố Thành Ân vẫn ngồi chỗ cũ trước khi hắn rồi đi chỉ là nửa thân trên lười biếng dựa lên bàn, mắt khép hờ như con mèo nhỏ lười biếng.

Cố Thành Ân nghe thấy Lâm Dương gọi liền ngồi thẳng dậy, ra vẻ cầm tách trà, nâng mắt lạnh nhạt hỏi: "Về sớm vậy?"

Lâm Dương cười: "Sợ sư tôn buồn nên đệ tử trở về sớm bồi người đây."

Hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Ân, lấy tách trà đã sớm nguội đổ đi thay trà mới cho y: "Dù sao chuyến đi này cũng chẳng vui vẻ gì cho cam."

Cố•hóng hớt giả vờ tùy tiện hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Dương không nói, trước hết lấy từ túi càn khôn ra một gói điểm tâm đưa cho y: "Ta vừa mua ở ngoài phố, người thử xem."

Cố Thành Ân nếm thử một miếng, mùi vị ngọt ngây tan trong miệng, y thoang thoải ngửi thấy mùi đào, tuy rằng hơi ngọt nhưng rất ngon.

Lâm Dương để ý thấy y nhíu mày liền đổi đi, vừa đưa điểm tâm khác cho y vừa nói: "Người còn nhớ Lý Nhân sư đệ không?"

Cố Thành Ân thầm bình phẩm điểm tâm xong mới chú ý cái tên Lâm Dương nói.

Lý Nhân?

Cố Thành Ân cau mày: "Là người bên Liệt Hoả đường?"

"Vâng, chính là vị sư đệ từng muốn bài người làm thầy."

Là một vai ác nhỏ chuyên đi tìm đường chết thường thấy trong văn ngựa đực. Có điều người vai ác này không vừa mắt là vai ác lớn Tạ Tước chứ không phải nam chủ Lâm Dương. Về việc vì sao kết thù thì phải tính lên đầu Cố Thành Ân.

Lý Nhân là một trong những đệ tử xuất sắc ở Thiên Tông, thân ở Liệt Hỏa đường nhưng tâm lại hướng đến Mạch Phong. Với tư chất vượt trội về mặt dùng kiếm và gia thế giàu sang gã tự cảm thấy Tông chủ mới nên là sư tôn phù hợp với gã. Và đương nhiên gã cũng đã từng ngỏ lời với Cố Thành Ân, nhưng đáng tiếc khoảng thời gian kia y vừa nhận Tạ Tước vào Mạch Phong, không có tâm tư thu nhận đồ đề khác.

Lý Nhân đương nhiên không cam lòng, day dưa mãi không buông. Cố Thành Ân mất kiên nhẫn mới độc mồm độc miệng bảo: "Mạch Phong vừa thu dưỡng Tạ Tước không còn chỗ cho ngươi."

Từ đó Lý Nhân luôn cho rằng vì Tạ Tước gã mới mất cơ hội tiến vào Mạch Phong, không dừng nghĩ cách chỉnh Tạ Tước. Thậm chí gã còn từng ghen ghét Lâm Dương là đại đệ tử Mạch Phong mà không ít lần trước mặt cười thân thiện đằng sau liền giơ chân chó cản đường.

Nghe là thấy nhức nhức cái đầu rồi đó! Cố Thành Ân day day trán hỏi: "Nó lại làm cái gì rồi?"

"Hôm nay Lý Nhân thuê thuyền hoa dẫn các đệ tử đi chơi, còn thân thiết nhận lỗi với Tạ Tước."

Cố Thành Ân hừ một tiếng: "Chẳng qua muốn lấy lòng các ngươi thôi, lần sau nó còn lượn lờ trước mặt ngươi và Tạ Tước kiếm chuyện thì cứ thẳng tay đánh nó, mọi chuyện trở về vi sư lo."

Lâm Dương kinh ngạc nhìn y một cái rồi phì cười.

"Cười cái gì?"

"Không có, lời này trước đây sư tôn cũng từng nói qua rồi." Lâm Dương nghiêm chỉnh nói: "Nhưng mà Thiên Tông có quy định đồng môn không được phép tương tàn."

"Ai bảo ngươi giết nó? Đánh vài cái còn có thể có chuyện gì? Phương Ứng Trường còn có thể vác đao đến Mạch Phong đánh ngươi chắc?"

Lâm Dương cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, nghe sư tôn hết."

"Sư tôn, chúng ta thả hoa đăng đi?"

Cố Thành Ân nâng mắt nhìn hắn.

Lâm Dương lấy hai ngọn hoa đăng mua ở trên phố ra: "Ngày mai lên Thanh Vân rồi, lúc về hội hoa đăng cũng đã tan vậy nên ta mua hoa đăng cho người. Cùng thả nhé?"

Cố Thành Ân thầm than nam chủ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện vừa vui vẻ cầm hoa đăng: "Chỉ có A Dương tốt nhất!"

Lâm Dương phì cười: "Sư tôn, người không còn lời khác để khen đệ tử sao?"

Cố Thành Ân không đáp, tung ta tung tăng mang hoa đăng đến hồ sen trong viện tử.

Lâm Dương và Cố Thành Ân ngồi xổm bên mép hồ cùng thả hoa đăng. Y nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện, hắn hơi kinh ngạc một xíu rồi cũng học theo y nhắm mắt cầu nguyện.

"A Dương, ngươi cầu cái gì?"

Lâm Dương không đáp mà hỏi lại: "Ta còn tưởng sư tôn đã sớm thành tiên không tin thần phật. Người cầu cái gì?"

Cố Thành Ân nhìn trăng tròn treo cao: "Có thể không tin thần ma nhưng không thể khinh nhờn. Huống hồ đây chỉ là nghi thức, nhiều người trên thế gian này trông chờ vào sự phù hộ của thần linh như vậy ai biết họ có nghe được tiếng lòng của ta hay không."

Y quay đầu hỏi: "Ngươi cầu cái gì?"

Cầu cho tâm nguyện của người thành sự thật. Lâm Dương cười ra vẻ thần bí: "Cầu nguyện mà nói ra sẽ mất linh đấy sư tôn."

Biết Lâm Dương không muốn cho mình biết, Cố Thành Ân cũng thôi không hỏi: "Được rồi, đa tạ hôm nay ngươi bồi vi sư. Mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ dậy sớm đến buộc tóc cho vi sư đấy!"

Người rốt cuộc lười cỡ nào mà đến tóc cũng không muốn tự buộc vậy? Lâm Dương dở khóc dở cười: "Vâng!"