Sư Tôn Xinh Đẹp Muốn Giết Ta

Chương 32: Tai Bay Họa Gió



Tiêu Thừa Kính vừa rời đi Mạc Lý Anh đã rất nhanh rón rén lén lúc bước vào, vừa nhìn thấy thân thể Trịnh Hiểu thê thảm y liền sợ đến toàn thân phát run bước đến gần hắn.

"Ngươi.. Ngươi có sao không? Tại sao lại hành hạ ngươi ra nông nổi này chứ?"

Cho dù hắn là kẻ đoạt xá nhưng cũng không thể lạm dụng tư hình nhốt người tra tấn, huống chi y đã từng tiếp xúc qua với Trịnh Hiểu biết được hắn không đến nổi xấu xa, tính tình hòa nhã lại nấu ăn rất ngon. Trịnh Hiểu nhìn thấy người đến là Mạc Lý Anh trong lòng thầm cười khổ, y tại sao lại mò vào đây, nếu để người nhìn thấy có khi nào lại bị bắt nhốt luôn, một lần lại một lần tự nhủ trong lòng, cố gắng chống đỡ ý thức càng lúc càng mơ hồ của bản thân, cùng với thân thể vì đau đớn mà càng trở nên vô lực. Hắn cho dù phải cắn răng tới chết cũng quyết không để bản thân bất tỉnh, ngẩng mặt lên nhìn Mạc Lý Anh cố mỉm cười.

"Lý Anh, sao đệ lại vào đây, mau trở về đi, nếu để người khác nhìn thấy sẽ liên lụy đệ."

"Ngươi dù sao cũng là người tốt, không nên hành hạ mạnh tay như vậy, để ta về nói với sư tôn cứu ngươi ra."

Trịnh Hiểu định lắc đầu với y thì tầm mắt vừa nhìn qua phía sau Mạc Lý Anh, một thân ảnh lập tức đọng lại, hắn không thể tin được mà trợn to mắt trừng Mạc Lý Anh, miệng rất nhanh nói với y.

"Lý Anh mau chạy, chạy đi."

Mạc Lý Anh không hiểu gì liền nương theo ánh mắt hắn mà quay đầu nhưng chưa kịp đã bị đánh một đoàn bất tỉnh. Trịnh Hiểu chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi đang bao trùm toàn thân, giọng khàn khàn cố kén xuống.

"Ngươi.. Ngươi tha cho y, ta không nói gì với y hết, Lý Anh căn bản không biết gì cả."

Cùng với sự chật vật sợ hãi của hắn, thì nam nhân cao lớn kia lại cười giống như nhìn thấy thứ gì đó có thể mang ra mà uy hiếp, ánh đuốc sáng chiếu rọi cả gương mặt lạnh lùng đang bừng bừng sát khí chói mắt. Một trận lạnh sống lưng nổi lên trên người Trịnh Hiểu, nụ cười nam nhân dần dần thu lại, ngưng đọng trên đôi môi một cái nhếch miệng nhưng lạnh lùng mà tàn nhẫn.

"Nếu không muốn y chết thì mau nói, Âm Dương Sát được dấu ở đâu?"

Tiêu Thừa Kính túm lấy tóc Mạc Lý Anh đang hôn mê kéo đầu y lên trước mặt Trịnh Hiểu. Thanh âm lạnh như băng hàm chứa sự trào phúng cùng đe dọa, ánh mắt lợi hại như chim ưng của nam nhân nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, khiến cho đôi mắt đen sâu thẳm luôn quật cường của Trịnh Hiểu hiện lên sự hoảng sợ. Như đoán trước được điều này Tiêu Thừa Kính vừa lòng mà nhếch môi cười. Trịnh Hiểu nhỏ giọng:

"Ngươi.. Thả y đi, ta thật sự không biết Âm Dương Sát đang ở đâu."

Hắn không thể nói, không thể để Bạch Vô Ảnh gặp nguy hiểm. Tiêu Thừa Kính trào phúng cười.

"Ngươi không biết vậy ai mới biết đây? Xem ra nên để Lý Anh chịu khổ rồi."

Một thanh chuỷ thuỷ sắt bén từ trong tay áo được xuất ra, Tiêu Thừa Kính chém một nhát lên vai Mạc Lý Anh, y từ trong hôn mê đau đến thức tỉnh la lên một tiếng đau đớn, máu tươi tức thì túa ra, nhuộm đỏ một phần y phục.

"Khốn kiếp.. Ngươi thân là chưởng môn của danh môn chính phái lại vì một quyển bí tịch dùng thủ đoạn hạ lưu với sư điệt của mình.. Ta có chết đi cũng không tha cho ngươi."

Trịnh hiểu oán hận gầm lên, nước mắt tràn ra nhìn Mạc Lý Anh đang khốn khổ ôm lấy vai đầy máu. Mạc Lý Anh đau đến run rẩy nhìn Tiêu Thừa Kính.

"Chưởng.. Chưởng môn sư bá, người sao lại làm vậy với ta?"

"Là do ngươi tự chuốc lấy, dám theo dõi ta đến chỗ này, còn muốn về nói lại cho sư tôn ngươi sao?"

Tiêu Thừa Kính quay sang nhìn Trịnh Hiểu.

"Sao hả? Chịu nói chưa, hay là muốn ta mạnh tay hơn?"

Trịnh Hiểu mặt đầy nước vừa khóc vừa lắc đầu.

"Ta không biết, ta thật không biết, ngươi có ép ta cũng vô dụng thôi, làm ơn tha cho Lý Anh, muốn chém muốn giết hãy làm trên người ta đừng hại đến người vô tội."

Tiêu Thừa Kính ánh mắt tối sầm tay cầm chuỷ thuỷ rất nhanh đâm xuyên qua cổ chân Mạc Lý Anh, nhanh gọn cắt đứt gân chân y. Y chỉ kịp "A" một tiếng đau đớn sau đó ngất lịm nằm ngay đơ ra đất, không thấy động đậy nữa.

Tiêu Thừa Kính lấy khăn tay từ trong ngực ra lau đi vết máu trên chủy thủ, gọi người vào kéo Mạc Lý Anh ra ngoài. Trịnh Hiểu nhìn mà lòng đau như cắt, chỉ hận người bị thương tại sao không phải là mình, là hắn liên luỵ y. Không biết y có chết không? Lý Anh làm ơn đừng chết, mà nếu y không chết thì cũng tàn phế xuống đời. Tại sao những ai dính tới hắn đều gặp xui xẻo đến khốn khổ, Trịnh Hiểu hắn sao không chết cho rồi.

Tiêu Thừa Kính tay cầm chuỷ thuỷ vỗ vỗ lên mặt Trịnh Hiểu.

"Ta đem Lý Anh giam lại, cho ngươi một ngày suy nghĩ, nếu vẫn cứng đầu, ta lại đem y tới trước mặt ngươi mà hành hạ, nghĩ cho kỹ đi."

Nói xong Tiêu Thừa Kính sải từng bước thong thả rời khỏi phòng giam.

Còn lại một mình, tiếng khóc nức nở mà Trịnh Hiểu cố cắn chặt răng để không thốt ra cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức không ngừng được mà chảy xuống, mơ hồ che đi tầm mắt của hắn chỉ còn lại một mảnh mờ ảo, thanh âm khốn khổ phát ra, kêu gào đến toàn thân run rẩy. Hắn khóc đến tê tâm liệt khế, tất cả là lỗi của hắn, hắn đã hại Mạc Lý Anh, hắn không muốn hại đến bất kỳ ai nữa, hắn muốn chết đi. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đã bao lâu? Trịnh Hiểu cũng không nhớ rõ, hắn vô lực ánh mắt rủ xuống thầm nghĩ, cứ như vậy mà chết đi, không bao giờ.. Muốn tỉnh lại nữa. Hắn kiệt sức rồi ngất lịm.

Mạc Lý Anh hôn mê suốt một canh giờ chưa tỉnh, thấy y vì mất nhiều máu chỉ e không thể tỉnh lại được nữa, đệ tử của Tiêu Thừa Kính vội vàng đến báo cho hắn biết, một người chết không thể mang ra uy hiếp, để tránh phiền phức hắn sai đệ tử mang Mạc Lý Anh nén xuống vách núi.

An Lạc Cư.

Cả một ngày một đêm không thấy đệ tử trở về, Liễu Ngọc Phong trong lòng có điểm nôn nóng liền muốn đi tìm. Vừa bước ra khỏi tiểu viện y liền sửng sốt nhìn thấy Khả Nham cõng trên vai một người toàn thân đầm đìa máu. Y chạy nhanh đến liền thấy người đang ngất lịm thương tích đầy mình là đồ đệ Mạc Lý Anh. Liễu Ngọc Phong rất nhanh mở cửa cho Khả Nham đi vào. Để người trọng thương nằm lên giường nhanh chóng kiểm tra mạch tượng xác định y vẫn còn mạch đập nhưng hơi thở rất yếu. Một bên Liễu Ngọc Phong lau vết máu rồi băng bó vết thương, còn Khả Nham vận công truyền linh lực giúp Mạc Lý Anh bảo tồn mạng sống. Một canh giờ gian nan trôi qua, Khả Nham để người nằm xuống, Liễu Ngọc Phong cũng cầm máu cùng băng lại vết thương xong xui, hai người yên lặng ra khỏi phòng.

Đi vào trong sân Liễu Ngọc Phong lên tiếng hỏi:

"Lý Anh vì sao lại thành ra như vậy?"

"Ta sáng nay theo lời ngươi lên núi hái dược, đến khi trở về ngang qua vách núi nhìn thấy hai đệ tử của Thanh Vân phái đang ôm cái bao lớn quẩn xuống hẻm núi, cũng may bọn họ chỉ đá lăn cái bao chứ không đợi nó lăn xuống đã nhanh chóng bỏ đi, ta liền chạy đến ôm được rồi kéo lên, khi mở ra thì nhìn thấy Mạc huynh đệ đã sắp tắc thở nên truyền chân khí cho y rồi nhanh mang về đây."

Nam nhân gương mặt đã lạnh xuống từ lâu, với đôi mắt phượng hẹp dài ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cạnh gốc đào giữa sân, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa phòng nơi đồ đệ đang hôn mê, một lúc sau quay đi không chút dao động nào mà mở miệng.

"Ai trong Thanh Vân phái lại hạ thủ với đệ tử của ta? Ngươi có nhìn thấy rõ mặt của hai người đó không?"

Liễu Ngọc Phong ánh mắt thâm trầm nổi lên một tầng nước mỏng hỏi Khả Nham.

"Vì khá xa, ta nhìn không rõ, hiện tại chỉ có thể đợi Mạc huynh đệ tỉnh lại hỏi rõ sự tình."

"Một đao trên vai cứa sát động mạch cổ, gân chân bị cắt đứt, mất nhiều máu như vậy.. Chỉ e muốn tỉnh lại.."

Liễu Ngọc Phong mím môi, gương mặt vốn đã sắc sảo nay lại chau mày nên tạo cho người nhìn cảm giác không rét mà run, y lạnh giọng:

"Lý Anh.. Tâm tính hiền lành lại thiện lương, chưa từng gây thù chuốc oán với ai.. Nếu biết kẻ nào làm ra chuyện này, ta nhất định không tha cho hắn, chém một đao sau đó cắt đứt gân chân, trả mối hận này cho Lý Anh."

Khả Nham liếc mắt nhìn Liễu Ngọc Phong, vốn biết tên này bề ngoài thanh thanh đạm đạm không phải loại người thiếu kiên nhẫn, nhưng không nhờ khi nhìn thấy đệ tử bị người bức hại đã không thể bình tỉnh mà nói ra hạn ý trong lòng, còn muốn dùng cách ăn miếng trả miếng để báo thù. Người này thật giống ai đó nhỉ? À, không phải giống ai khác mà là giống giáo chủ ma giáo Khả Nham hắn chứ còn ai nữa. Khả Nham nhếch miệng cười nhẹ nhàng đi đến trước bàn nói một câu bâng quơ.

"Nếu cần, ta có thể giúp ngươi một tay."

Liễu Ngọc Phong ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật đầu một cái.

"Đa tạ."