Sự Trả Thù Hoàn Hảo Từ Chồng Cũ

Chương 2



3.

Dạo gần đây, có thể là do tâm trạng của tôi không được tốt lắm, thành tích ở công ty tụt xuống, bị đối thủ nắm lấy cơ hội âm thầm ngáng chân, hơn nữa, mấy năm gần đây công ty phát triển ngày càng kém, biến động bất ngờ, sự nghiệp phát triển của tôi cũng đang bế tắc.

Tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi.

Tôi vẫn cân nhắc mãi, dưới sự ủng hộ của vợ mình, tôi ra một quyết định mạo hiểm - từ chức!

Ở tuổi hơn ba mươi, trên có già dưới có trẻ, tôi từ chức!

May mà thành tích làm việc mấy năm nay ưu tú, tôi tích góp được mấy trăm ngàn mới dám làm như vậy.

Tôi mở một công ty nhỏ cho riêng mình, lúc làm ở công ty cũ cũng tích lũy được một vài mối quan hệ, tôi đến thăm hỏi từng người một, cuối cùng trời không phụ người có lòng, một tháng nhận được ba đơn hàng, tôi tràn đầy hăng hái!

Để bày tỏ thành ý, tôi chỉ thu một nửa tiền cọc, cho nên giai đoạn đầu cần đầu tư khá nhiều tiền, nếu như không phải mấy năm nay tích góp được mấy trăm ngàn thì thật sự không thể quay vòng nổi.

Hôm đó, tôi vui vẻ đi ngân hàng rút tiền, lại bị tiếp tân thông báo cho biết tôi không có tiền trong thẻ.

Không có tiền, một đồng cũng không có.

Tôi chạy về nhà, không nhịn được cơn tức giận lớn tiếng chất vấn vợ. Đa Đa điên cuồng sủa tôi ý trách tôi hù dọa vợ.

Vợ khóc lóc kể cho tôi, cô ấy cầm tất cả số tiền bốn trăm ngàn mà chúng tôi đã tích cóp đưa hết cho em vợ, cô ấy vốn không muốn cho nhưng cha mẹ dọa nạt nên cô ấy buộc phải đưa tiền tiết kiệm cho họ.

Cô ấy còn nói em vợ nói cho mình là hắn có một hạng mục đầu tư kiếm được rất nhiều tiền, cực kỳ đáng tin, trong vòng một tháng là có thể lấy lại vốn, đến lúc đó sẽ trả lại tiền cho chúng tôi, vợ tôi suy nghĩ chỉ là mượn tạm thời trong vòng một tháng mà thôi, chỉ là không nghĩ tới chưa đến một tháng đã bị tôi phát hiện…

Công ty đối tác liên tục gọi điện nhưng tôi không dám nghe máy.

Tôi đành chạy tới chỗ em vợ đang làm do tôi tìm giúp tìm hắn.

Hai chúng tôi ngồi trong quán cà phê, em vợ ngồi đối diện cứ úp úp mở mở, qua loa lấy lệ, không nói cho tôi biết hiện tại tiền đang ở đâu.

Cuối cùng dưới sự tra hỏi của tôi, hắn bực mình, mắng: “Con m.ẹ nó, không phải chỉ là bốn trăm ngàn thôi sao?! Cứ cố tình hỏi khiến người khác phiền ch.ế.t đi được! Được thôi, ông đây nói cho mày, tất cả đã bị tao đầu tư vào p2p*! Giờ một cắc cũng không còn, lỗ sạch rồi!”

(*Mô hình P2P (Peer to Peer) Lending (hay còn gọi là mô hình cho vay ngang hàng) là hình thức kết nối trực tiếp giữa người vay và người cho vay (nhà đầu tư) trên nền tảng trực tuyến mà không thông qua các bên trung gian tài chính.)

Cả người tôi phát run, không dám tin, em vợ dứt khoát cầm điện thoại mở app cho tôi nhìn. Hắn thật sự ngu ngốc, dám vứt vào trong đấy bốn trăm ngàn..

Tích góp nửa đời của tôi mất sạch…

Tôi ngất xỉu.



Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, vợ ghé vào giường bệnh tôi khóc lóc, không thấy bóng dáng cha mẹ vợ và em vợ đâu.

Cô ấy khóc tôi cũng khó chịu, khàn giọng nói với cô ấy: “Đừng khóc, Hân Di, chúng ta bàn chuyện ly hôn đi.”

Tôi không thể sống một cuộc sống ngột ngạt như vậy nữa.

Vợ tôi không dám tin, tôi yêu cô ấy sâu đậm như vậy mà lại đề nghị ly hôn.

Mặc kệ cô ấy cầu xin thế nào đi nữa, tôi vẫn ngậm miệng im lặng không nói lời nào.

Cha mẹ vợ biết được chuyện này, bấy giờ mới chạy đến nói vài câu nhẹ nhàng.

Vợ tôi khóc đến ngất xỉu, may là đang ở bệnh viện, y tá kịp thời chăm sóc, nhắc tôi bây giờ vợ tôi sắp sinh không thể chịu kích thích lớn nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Em vợ bị cha mẹ vợ gọi tới, hắn không tình nguyện viết thêm cho tôi một tờ giấy nợ nữa.

Nhìn gương mặt tái nhợt lúc ngủ của cô ấy, lại nghĩ đến việc cô ấy sinh cho tôi một đứa con trai, giờ lại mang bầu tám tháng, còn cả thời gian tốt đẹp mà hai cũng tôi cùng nhau vượt qua trong suốt mười năm qua, tim tôi nhói lên.

Cầm tờ giấy trên tay, tôi ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ đành đi vay ngân hàng bốn trăm ngàn mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Chẳng qua, càng ngày tôi càng thấy vợ tôi quá mức mềm yếu, bị một nhà họ Trần điên cuồng hút máu, nếu như tương lai vẫn còn như vậy thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng phải đi đến bờ vực.

Giống như chỉ thiếu một chân bước vào cánh cửa kia, tình cảm vợ chồng mười năm qua sẽ đoạn tuyệt từ đây…

Nửa tháng sau, công ty gập ghềnh phát triển.

Lúc này, vợ tôi đã sinh, may mắn mẹ con bình an. Ôm con trai nhỏ trong tay tôi dở khóc dở cười. Vốn nghĩ rằng không lâu nữa là chúng tôi sẽ đón chào một cô con gái, không ngờ tới lại là một cậu nhóc kháu khỉnh.

Tôi đặt cái tên nghe rất kêu cho con, tên là Tần An, đối xứng với tên anh cả là Tần Bình, ngụ ý bình an.

Đứa bé chào đời chính là niềm hạnh phúc đã xoa dịu đi nguy cơ đổ vỡ trước đó của vợ chồng tôi.

….

Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, hai đứa nhỏ vây quanh, vợ dựa vai tôi, công ty đang trên đà khởi sắc bắt đầu có lãi, bình minh ngay trước mắt.

Đời người tốt đẹp, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Hôm làm cơm trăm ngày cho bé tôi uống say.

Đêm đó, họ hàng ai cũng vui vẻ chúc mừng rót cho tôi rất nhiều rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, trên sàn lả tả mảnh giấy, đó là giấy nợ em vợ viết cho tôi.

4.

Hôm đó, công ty tôi nhận được một hạng mục ở ngoại thành, tôi trực tiếp đi gặp mặt đàm phán.

Đang nói dở, tôi nhận được cuộc điện thoại từ con trai lớn. Thằng bé chỉ khóc, không nói rõ lời nào. Tôi gọi điện cho vợ nhưng cô ấy cũng không bắt máy.

Tôi không còn cách nào khác chỉ đành giao hạng mục cho đồng nghiệp, bản thân quay về nhà trước.

Vừa về đến nhà, mùi thịt xông thẳng vào mũi tôi, trong nhà, một đống họ hàng thân thích nhà vợ đang ngồi quanh trước bàn ăn, miệng nhồm nhoàm ăn thịt, uống rượu, nói chuyện rầm trời.

Thấy tôi trở về, em vợ còn ra đón tiếp tôi: “Ô, anh rể, anh trở về thật đúng lúc, nào nào lại đây, chúng ta cùng nhau ăn chung nào.”

Tất cả mọi người nhìn tôi, tôi gượng cười: “Sao hôm nay mọi người đều tới đây? Vũ Thịnh, chị em với mấy đứa bé ra ngoài chơi hả?”

Em vợ trả lời: “Chị ta đưa An An đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Bình Bình đang ở trong phòng làm bài tập.”

Nghe vậy, tôi thoáng yên tâm, định đi vào phòng xem con trai xảy ra chuyện gì. Truyện Sắc

“Mọi người ăn trước đi, con đi thu dọn đồ chút đã.”

Tôi chào hỏi họ hàng thì một người em họ trong nhóm người này hét lên: “Anh rể, anh phải nhanh lên nhá, ăn thịt chó thì phải ăn nóng mới ngon, để lạnh thì không còn ngon nữa đâu!”

Tôi ngẩn người.

“Mọi người ăn thịt chó?”

Trong phòng từ từ yên lặng.

Tôi run rẩy gọi một tiếng: “Đa Đa?”

Thường ngày khi Đa Đa nghe được tiếng gọi của tôi sẽ vui vẻ xông tới nhào vào ngực tôi, còn bây giờ, dù tôi có gọi như nào cũng không thấy nó ra.

Tôi lớn tiếng gọi Đa Đa, chạy về phía phòng sách. Ngoài chiếc ổ chó trống trơn mà thường ngày Đa Đa ngủ thì không có gì cả.

Con trai lớn của tôi từ trong phòng lao ra, mặt giàn giụa nước mắt, chỉ tay vào em vợ tố cáo: “Ba! Cậu... Cậu ăn Đa Đa… ”

Tôi vác đôi chân run rẩy đi tới cửa phòng bếp, thấy một miếng da chó màu vàng treo trên lò sưởi nhà bếp, máu tươi chảy do theo miếng da chó, tí tách rơi xuống chậu dưới đất.

“Đa Đa…”

Tôi sờ tấm da chó đang treo, nước mắt rơi xuống.

“Bình Bình, con đi vào phòng.” Tôi khàn giọng, bảo con trai quay về phòng.

“Trần Vũ Thịnh, ông gi.ết mày!”

Chờ Bình Bình quay về phòng, tôi nắm con dao chặt xương dính máu bước ra ngoài.

Tôi nghĩ lúc đó mắt tôi đã đỏ bừng.

Em vợ bối rối sợ hãi: “Anh rể… anh làm sao vậy?”

Tôi không nói lời nào, giơ tay cầm con dao đâm về phía hắn.

Em vợ thấy tình hình không ổn, đứng dậy vô thức lùi về phía sau: “Con m.ẹ nó! Tần Kiến Văn, chỉ vì một con chó có gì ghê gớm mà mày làm vậy, thích thì ông đây mua trả mày một con! Mày đừng có mà làm liều.”

Hắn già mồm mắng tôi gay gắt.

“Lấy mạng của mày để trả nhé!”

Tôi tăng tốc độ vọt chân lao tới. Đáng tiếc họ hàng thân thích ai cũng to khỏe, liều chết kéo tôi lại, em vợ tôi chốn ở góc tường chưa hoàn hồn lại.

“Buông tôi ra! Ông đây làm thịt mày để ăn!”

Tôi nghẹn lời, hai mắt đỏ hoe, đám người phía sau giữ chặt làm tôi không thể thoát ra.

“Kiến Văn, Kiến Văn bình tĩnh chút, không phải chỉ là một con chó thôi sao?”

“Đúng vậy, cậu nghĩ thoáng lên, anh cả kiếm cho em mấy con tốt hơn, em thích kiểu gì cũng sẽ tìm được cho em, vậy có được không?”

“Vì một con súc sinh mà muốn giết em vợ, truyền ra ngoài không sợ người ta chê cười sao?”



“Mấy người câm mẹ mồm vào…”

Tôi quát lớn, đem con dao trong tay ném ra ngoài.

Không đập vào em vợ nhưng đập trúng cánh cửa, cha mẹ vợ tôi vừa vặn đẩy cửa đi vào, con dao chặt thịt sượt qua khóa cửa rơi xuống, tất cả mọi người sợ đến ngây người.

“Tần Kiến Văn, chỉ một con chó hôi hám mà mày tỏ thái độ ầm ĩ vậy hả? ”

Mẹ vợ chặn tôi lại, hét lớn: “Chính tao kêu Vũ Thịnh thịt con chó ngu ngốc kia, thế nào hả, có phải mày cũng muốn giết tao luôn không? Hả? Tao thấy mày coi mạng chó đắt hơn cả mạng người rồi, đúng là đồ điên!”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, lười phản ứng.

“Tránh ra.”

“Tao cũng không để mày đi, tao chống mắt lên trời xem hôm nay mày muốn làm như nào? Có phải chỉ vì một con súc vật mà mày làm loạn nhà này lên không?”

Họ hàng xung quanh phụ họa lời mẹ vợ tôi, lòng tôi đau như cắt.

Đa Đa là chú chó già đã sống hơn mười năm, tôi nhặt được nó ở cống nước năm tôi sinh nhật mười tám tuổi, bên tôi từ khi tôi chỉ là một rễ cây cọng cỏ đến khi trở thành nhân viên một công ty và đến bây giờ là ông chủ của một doanh nghiệp, suốt mười năm lận đận, nó đồng hành và làm bạn với tôi.

Sau khi tôi kết hôn, Đa Đa và vợ sống chung hòa hợp với nhau, chỉ cần gọi tên thì sẽ vẫy đuôi chạy tới ôm lấy đùi tôi làm nũng như một đứa bé, dáng vẻ ngây thơ của nó đã mang tới bao nhiêu là hạnh phúc cho vợ chồng tôi, làm bạn với con trai lớn của chúng tôi.

Tôi có nghĩ đến cảnh tượng nó sẽ chết đi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nó sẽ phải chết trong đau đớn như vậy.

Nó hẳn nên chết già trong vòng tay tôi, ra đi thanh thản, chứ không phải là bị người ta lột da rút gân bê lên bàn ăn như vậy!

Tôi rất muốn nổi khùng, nhưng cả cơ thể như bị rút hết sức lực, không muốn nói câu gì, khoảnh khắc này tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ để tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.

Tôi hồn xiêu phách lạc* đi vào phòng bếp, dỡ miếng da của Đa Đa xuống ôm vào trong ngực, dọn dẹp số thịt chó ở trên bàn, thu gọn xương để chung một chỗ thật ngay ngắn.

(*Hồn xiêu phách lạc: Mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi.)

Tôi muốn đi chôn Đa Đa, không thể để thiếu dù một cái xương nếu không sẽ cản đường nó đi đầu thai mất.

Lúc này, vợ tôi ôm con trai út An An trở lại. Em ấy mở cửa thấy tôi đang ôm miếng da chó dầm dề máu tươi, nhìn cảnh nhà cửa hỗn loạn thiếu chút đã ngã quỵ.

“Chồng ơi đã xảy ra chuyện gì vậy…”

Thật ra cô ấy hiểu nhưng có lẽ muốn tôi trả lời để cho cô ấy thêm chút hi vọng.

“Em trai em ăn thịt Đa Đa rồi.” Tôi nhếch mép: “Hân Di, chúng ta đi chôn Đa Đa thôi.”

Vợ òa khóc cùng tôi mang Đa Đa đi chôn ở nơi lần đầu tiên chúng tôi nhặt được nó.

Mười năm trôi qua, cống nước ban đầu đã thay đổi rất nhiều, giờ đây nơi này đã được chuyển đổi thành một công viên, phong cảnh rất đẹp không còn giống trước nữa.

“Em xin lỗi anh à, Đa Đa, mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi con… Em cũng không biết Vũ Thịnh sẽ làm như vậy…”

Cô ấy ngồi xổm xuống ôm tôi khóc, tôi biết tình cảm của em ấy dành cho Đa Đa không hề kém so với tôi.

“Đừng khóc, Hân Di.” Tôi lau nước mắt cho em ấy: “Nhưng anh rất xin lỗi, lần này thật sự xin lỗi.”

Tôi vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho người một nhà họ. Tôi nghĩ đây là lúc nên chấm dứt tất cả mọi chuyện rồi.

Vợ giống như biết những lời tôi định nói, cô ấy rơi nước mắt, che miệng tôi: “Không, chồng, là em, là em sai, anh đừng nói xin lỗi nữa.”

“Em hiểu, Đa Đa không còn, em không có cách nào có thể bù đắp cho anh... Ly hôn đi.”

“Chồng à, chúng ta ly hôn đi.”