Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 87: Tôi Chỉ Muốn Gặp Cô Ấy Một Chút



Khung cảnh bên trời Tây của Dung Âm lãng mạn nhưng cũng không khá là căng thẳng.Vậy mà ở nhà, người em trai duy nhất của cô là Đường Minh Vũ đã cãi lại lời cha mẹ của mình, mà bất chấp theo đuổi người con gái mình thích, nhưng lại không môn đăng hộ đối với gia đình của anh.

Ngay tại căn hộ chung cư của toà nhà khá bình thường, không thuộc địa phận nằm ngay trung tâm thành phố.

Phía dưới nhà là một chiếc xế hộp mang hiệu Mercedes-benz màu trắng ngày nào cũng được đậu cách toà nhà vài mét vào buổi tối.

Nhưng hôm nay khi chiếc xe này vừa đến đã bị một xế hộp cũng mang hiệu Mercedes-benz nhưng là màu đen, đã đến trước và chiếm lấy vị trí chỗ đậu xe.

Nhìn vào bản số xe quen thuộc.Người chủ nhân của chiếc xe màu trắng lập tức mở cửa xe đi ra.Anh bước đến gõ vào cửa xe màu đen.

Ngay lập tức chủ nhân bên trong liền hạ cánh cửa kính xuống.

“Đường Minh Vũ…!”

“Trịnh Nhược Thiên…!”

Vô tình cả hai đồng thanh lên tiếng khi nhìn thấy đối phương.

Đường Minh Vũ vẫn còn ôm chuyện cũ, tỏ ra chán ghét Trịnh Nhược Thiên.

“Anh đến đây làm gì? Thiếu gia như anh tại sao không ở nhà đi…”

Trịnh Nhược Thiên mím môi cười, đưa tay ra mời gọi.

“Cậu lên xe đi, để Tổng Giám Đốc đứng bên ngoài nói chuyện như vậy, tôi thấy không tiện lắm!”

Nghe vậy, Đường Minh Vũ không có vấn đề gì mà từ chối.Anh vừa ngồi vào trong, đã nhìn Trịnh Nhược Thiên lên tiếng hỏi lại lần nữa.

“Anh đến đây có chuyện gì?”

Trịnh Nhược Thiên bật cười, cảm thấy dáng vẻ của Đường Minh Vũ khiến anh có cảm giác cậu ta đang có chút lo lắng về anh.

"Đến gặp người thương được không…"Anh không ngại mà nói thẳng.

Đường Minh Vũ nhíu mày.

“Người thương…Anh thương ai?” Anh vẫn còn nhớ Trịnh Nhược Thiên rất yêu chị gái của mình, nhưng tại sao mới mấy ngày tên đàn ông đã thay đổi, có người thương nhanh đến như vậy sao?

Là ai?

Ai trong tòa nhà này?

Đừng nói là…

Trịnh Nhược Thiên ung dung cầm một điếu xì gà, đưa lên môi rít một hơi nhẹ nhàng thở ra, rồi anh quay đầu đưa cho Đường Minh Vũ một điếu xì gà.

“Cậu dùng thử không? Giúp chúng ta thư giãn rất nhiều”.

Nhưng trong lòng Đường Minh Vũ lo lắng đến nỗi đã hiện rõ lên trên mặt.Không chỉ vậy anh còn sợ người mà Trịnh Nhược Thiên thích lại chính là người mà anh thầm yêu bấy lâu nay.

Đường Minh Vũ gạt tay Trịnh Nhược Thiên, trừng mắt cảnh cáo.

“Anh đừng vòng vo, nói mau… Người anh thương là ai? Đừng có mà bày trò…”

“Cậu sợ tôi sao? Làm gì mà căng thẳng thế…” Trịnh Nhược Thiên tỏ vẻ suy tư nhìn vào tòa nhà phía trên " Để tôi đoán xem… Người cậu yêu cũng đang ở trên tòa nhà này đúng không?"

Nét mặt Đường Minh Vũ chợt thiếu tự nhiên, ánh mắt chớp chớp biểu hiện cho sự né tránh.

“Ai nói chứ?”

“Vậy sao?” Trịnh Nhược Thiên quan sát sự thay đổi trên gương mặt của cậu ta, một người mà anh cũng xem như là em trai của mình.

Một lúc sau, Trịnh Nhược Thiên tỏ vẻ mặt buồn bã, thở dài chợt nói.

“Cậu cũng biết là…Tôi và chị của cậu sẽ không bao giờ đến được với nhau.Bây giờ cô ấy đã là vợ của người khác, tôi còn hi vọng nào nữa đâu?”

“Chuyện lần trước anh bắt cóc chị ấy là kế hoạch sao?” Sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, Đường Minh Vũ mới được chuyện bắt cóc chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch trả đũa của chị với Vũ Hoàng Long.

Trịnh Nhược Thiên không trả lời chỉ gật đầu như ngầm thừa nhận.

“Vậy còn cảnh sát bắt anh…? Đây cũng là kế hoạch đúng không?”

Còn chuyện cảnh sát bắt Trịnh Nhược Thiên thì sao? Chẳng lẽ là kế hoạch của chị…

Lúc này Trịnh Nhược Thiên đưa mắt nhìn qua Đường Minh Vũ, ngầm cảm thán một câu.

“Năm đó cậu không vào tù, cũng là một sự may mắn.Đường Cố Phong ra thương trường bao nhiêu năm,hiềm khích với rất nhiều người.Nhưng cậu cũng có thể có một cuộc sống tốt, cũng là sự may mắn của cậu”.

“Ý anh là sao?”

Trịnh Nhược Thiên lại thở dài thêm một nữa, khẽ nói.

“Đúng là tôi có bị cảnh sát bắt, cũng là một kế hoạch…Nhưng kế hoạch lần này lại là của Vũ Hoàng Long,anh ta đã sắp đặt mọi chuyện kể từ sau khi Dung Âm có ý định nhảy lầu”.

“Vậy là anh ta thật sự là người đứng sau…?” Đường Minh Vũ cũng đã từng nghi ngờ là chính Vũ Hoàng Long sắp xếp hết tất cả, cũng chính vì anh đã thấy giấy kết hôn vào năm trước của hai người mà anh mới bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng quả thật lần này anh thật sự rất khâm phục người anh rể này của mình.Anh không biết lý do gì mà anh ta phải hao tâm tổn sức lấy một người phụ nữ từng giết chết em gái của mình.Nhưng với những việc Vũ Hoàng Long đã làm,anh không nghĩ mình sẽ làm được.

Với lại anh biết chị gái mình cũng chẳng hề buông tay Vũ Hoàng Long, nói về cả hai,ai cũng có kế hoạch để trừng trị đối phương.Nhưng bây giờ lại ở cùng một chỗ với nhau, đó cũng là định mệnh ông trời sắp đặt.Cho dù ba hay gia đình anh có cấm cản thì cả hai cuối cùng cũng đã là vợ chồng rồi.

Là anh…Anh có hành động như vậy không?

Vì yêu…Mà anh bất chấp tất cả kết hôn mà không nói một ai biết trước.

Chắc chắn anh không thể nào có một cái gan lớn như vậy!

Vũ Hoàng Long! Quả thật anh là một người khiến tôi rất nể trọng.

Trịnh Nhược Thiên im lặng nhìn Đường Minh Vũ rất lâu,sau đó anh vỗ nhẹ vai anh ta rồi nói.

“Cậu yên tâm… Lần này Vũ Hoàng Long sẽ không tổn thương chị cậu đâu.“Nói được phân nữa,anh bỗng dừng lại, rồi lại nói tiếp” E rằng tôi sợ người tổn thương chính là anh ta…Dung Âm vẫn còn ghét tên đó nhiều lắm!”.

“Anh bây giờ đứng về phe của anh ta rồi sao? Không ở trước mặt chị tôi nói xấu anh ta nữa à?” Đường Minh Vũ lườm liếc nói.

Trịnh Nhược Thiên gượng cười, đưa tay sờ mũi.

“Thì Vũ Hoàng Long không chỉ là bạn,mà cậu ta còn là người anh em thân nhất của tôi.Với lại hiện tại Vũ Hoàng Tinh đang ở đây, nếu như Dung Âm cứ căm ghét Vũ Hoàng Long như thế thì em trai cậu ta sẽ gây khó dễ với cô ấy”.

“Vũ Hoàng Tinh”

Đường Min Vũ chưa từng gặp em trai của Vũ Hoàng Long, nhưng cũng đã được nghe qua.

Trịnh Nhược Thiên gật đầu.

“Ừm… Là cậu ta, Vũ Hoàng Tinh có mối quan hệ rất tốt với Vũ Khả Ninh và cho rằng Dung Âm là người giết chị của mình,nghe nói khi biết tin Vũ Hoàng Long cưới Dung Âm,cậu ta vừa gặp cô ấy đã sỉ nhục rất nhiều từ ngữ khó nghe”.

“Có chuyện như vậy sao?” Đường Minh Vũ trở nên tức giận,hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Anh đã nói người nào đụng với chị hoặc em gái của anh, đều cũng phải trả giá rất đắc.Thằng nhóc đó dám đối xử với chị của anh như vậy sao?

Trịnh Nhược Thiên đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa trả lời.

“Nghe con bé giúp việc Kỳ Hân kể lại là như vậy…Hôm trước tôi có ghé qua nhà Vũ Hoàng Long lấy một chút đồ trước khi hai người họ đi hưởng tuần trăng mật, rồi có nghe ngóng con bé đó kể lại.Chứ bản tính Vũ Hoàng Long làm gì chịu nói những chuyện đó cho tôi nghe,huống hồ bây giờ cậu ta còn đang đứng giữa vợ và em trai…Cũng rất khó chọn,ai cũng là người quan trọng đối với cậu ta”.

Đường Minh Vũ chợt ngẫm nghĩ, từ trước đến giờ anh luôn được chị Dung Âm bảo vệ che chở,lần này anh sẽ nhất định vì cô mà đứng ra dạy tên nhóc đó một trận.Ngay cả anh còn chẳng dám hỗn láo với cô, vậy mà cái tên nhóc đó dám sỉ nhục chị của anh sao…Cứ chờ đó.

Đúng lúc này bỗng nhiên sự chú ý của hai người đều va vào một người con gái đang cầm túi lớn túi nhỏ đang đi vào trong tòa nhà.

Ngay lập tức cả hai không hẹn liền mở cửa xe ra, sải bước chân nhanh chóng đến gần phía cô gái, gọi lớn tên cô.

“Phạm Gia Tuệ…!”

“Phạm Gia Tuệ…!”

Cả Đường Minh Vũ và Trịnh Nhược Thiên đều nhìn nhau bằng anh mắt rất ngạc nhiên.

Đường Minh Vũ bất chợt nghĩ rất nhiều cốt truyện sẽ sắp ra trong đầu của anh.Nét mặt trở nên không vui,anh là người nhanh chân trước tiến lại về phía Phạm Gia Tuệ.

Anh trực tiếp ôm lấy cô trước mặt Trịnh Nhược Thiên, giọng điệu ra dáng như một người bạn trai.

“Em đi đâu mà giờ mới về vậy?Anh rất lo lắng cho em…”

Phạm Gia Tuệ có chút ngạc nhiên, cô đưa tay kéo anh ra, nhìn anh với dáng vẻ khó hiểu.

“Minh Vũ! Anh làm sao vậy? Tự nhiên lại ôm tôi”.

Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Đường Minh Vũ ôm cô, trước giờ quan hệ của hai người chỉ là bạn bè với nhau.Ôm nhau như thế,người ngoài nhìn cô lại hiểu lầm thì không hay cho lắm.

Đường Minh Vũ trầm mặc.

"Em nói nhăng nói cuội gì vậy? Anh lo lắng cho em không được sao?"Anh khó chịu có chút to tiếng với cô.

“Ơ…” Thái độ của anh khiến Phạm Gia Tuệ không hiểu người đàn ông này đang gặp vấn đề gì nữa, tại sao lại nổi nóng với cô.

Nhìn khung cảnh của hai người họ, Trịnh Nhược Thiên chỉ biết nở một nụ cười bất đắc dĩ và anh hiểu được câu hỏi mà Đường Minh Vũ đã nôn nóng hỏi anh khi nãy.

Chắc chắn cậu ta đang nghĩ Phạm Gia Tuệ chính là người thương của anh.Mà đâu hề biết mục đích anh đến đây, thật chất là gặp người bạn cùng phòng của Phạm Gia Tuệ.

Lúc này Phạm Gia Tuệ mới kịp nhìn đến Trịnh Nhược Thiên, cô cũng biết chuyện của Lưu Ly, biết Trịnh Nhược Thiên là ông chủ ác ma của chị ấy.Thế nên việc đầu tiên bây giờ cô gặp anh,chính là sự chán ghét dành cho người đàn ông này.

“Anh về đi… Ở đây chúng tôi không hoan nghênh anh”.

Đường Minh Vũ nhìn cô, chỉ tay về Trịnh Nhược Thiên khẽ hỏi.

“Hai người biết nhau sao?”

“Biết chứ…Em biết rất rõ về người đàn ông này” Phạm Gia Tuệ nói thẳng.

Nói xong, cô mặc kệ hai người liền đi lên nhà.

“Cô ấy ở trên đó đúng không? Tôi rất … rất muốn gặp cô ấy, cô cho tôi gặp cô ấy một chút thôi!”

Phạm Gia Tuệ chỉ mới đi vài bước, Trịnh Nhược Thiên đã cất tiếng nói như là một lời thỉnh cầu.

Phạm Gia Tuệ chợt quay người lại, nhìn Trịnh Nhược Thiên.

“Anh còn gặp chị ấy để làm gì? Gia đình anh còn muốn tổn thương chị ấy nữa sao…Anh về nhà nói với mẹ của anh, chúng tôi nghèo…Nhưng không cần những đồng tiền dơ bẩn của gia đình anh”

Câu nói cuối cùng, cô gần như muốn hét lên thật lớn.Cô câm ghét người giàu, đặc biệt là những người như gia đình của Trịnh Nhược Thiên.

Đường Minh Vũ cũng là thiếu gia nhà giàu, nhưng anh không hề phân biệt đối xử với cô.Thậm chí anh còn giúp đỡ rất nhiều, nhiều lúc tiền học phí của cô cũng là do anh chi trả.Đã bao nhiêu lần cô trả tiền cho anh, thì chỉ sau vài hôm anh lại tìm cách tạo điều kiện cho cô đến những nơi có thể giúp được việc học của mình.Mặc dù vẫn chưa ra trường, nhưng cô cũng đã có cơ hội phỏng vấn những doanh nhân có tiếng nói trong xã hội.Nó khiến cho những bài luận văn luôn đạt thứ hạng cao trong trường.

Còn Trịnh Nhược Thiên,anh đã làm được gì cho Lưu Ly.Cũng chẳng phải vì anh ta mà chị ấy đã thi lại mất cơ hội rất nhiều lần sao?

Trịnh Nhược Thiên nghe Phạm Gia Tuệ nhắc đến mẹ của anh,trong lòng liền bán tính bán nghi.

“Mẹ tôi đến đây sao?”

“Phải…!”

Phạm Gia Tuệ gật đầu, hít sâu một hơi nói hết tất cả mọi chuyện ra.

“Bà ta đang có ý định gả Lưu Ly cho một người đàn ông đáng tuổi cha của chị ấy”.

“Cái gì?” Trịnh Nhược Thiên kinh hãi trợn mắt lên dữ dội.

“Nhưng bà ta có quyền gì chứ? Bà ta là ai mà có thể muốn gả ai là gả” Phạm Gia Tuệ nhếch mép cười khẩy. “Chắc có lẽ bà ta đang sợ con trai của mình yêu một cô gái nhà nghèo, nên tìm mọi cách ngăn chặn…Nhưng anh đừng quên, Lưu Ly là một hoa khôi trong trường, không có anh cũng có rất nhiều người theo đuổi chị ấy.Một người đàn ông hôm trước vẫn còn đau lòng vì chị Dung Âm, hôm sau lại lên giường cùng với người con gái khác.Thiết nghĩ anh cũng đừng suy nghĩ mơ mộng với Lưu Ly làm gì…”

Dứt lời, cô bước đến khoát lấy tay Đường Minh Vũ.

“Anh đến tìm em là có chuyện phải không? Chúng ta lên nhà đi anh”.

Phạm Gia Tuệ mặc kệ Trịnh Nhược Thiên liền kéo tay Đường Minh Vũ lên nhà.