Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 96: Trúng Đạn



Màn đêm tối đen như mực bao phủ xung quanh, biển gần lúc dâng lên cao so với buổi sáng thì những cơn gió càng lúc làm cho cảm thấy ớn lạnh rất nhiều.

Dung Âm bị hai người đàn ông áp trụ dẫn ra ngoài, trên người cô còn mặc bộ váy cưới trắng tinh.

Vũ Hoàng Long thật sự đã xuất hiện,anh đứng bên ngoài chờ cô.Vừa nhìn thấy cô, thật tình trong lòng chỉ muốn lao đến ôm lấy cô,dỗ dành trao cho cô một lời hứa hẹn sẽ cứu cô thoát khỏi đây.

Đi cùng với cô không chỉ có hai người mà còn vài người vẫn đang đứng đằng sau lưng, trên tay họ đều có vũ khí.

Nét mặt Vũ Hoàng Long bao phủ một màn sương đầy giá lạnh,ánh mắt như muốn giết người nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang lôi kéo tay cô.

Anh nghiến răng ra lệnh.

“Thả vợ của tao ra?”

Người đàn ông đó nghe xong, liền bật lên nụ cười lớn.Trong lòng hắn ta từ nãy giờ đã gạt đi lời ra lệnh của Trương Nam lúc nãy,bộ dạng hóng hách nhìn vào Vũ Hoàng Long cất tiếng.

“Tiền đâu… Chẳng phải tao đã dặn mày phải mang tiền đến sao?”

Người đàn ông này làm việc cho Trương Nam cũng là vì tiền.Nhưng sau khi anh điều tra người mà anh ta bắt, thì ra chính là vợ của người đàn ông giàu có đang đứng trước mặt anh ta, thì đương nhiên anh ta đã nảy sinh lòng tham liền lén nhắn tin với Vũ Hoàng Long đòi tiền chuộc.

Dung Âm từ nãy giờ cứ giả vờ bất tỉnh, nhưng khi cô nhìn thấy Vũ Hoàng Long.Trái tim cô lúc này không ngừng đập mạnh lên.Lần này anh không lừa gạt cô,anh không ngại ở đây nguy hiểm mà bất chấp đến đây cứu cô.

Khi nãy cô còn nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đây, có lẽ cô đã suy nghĩ đến việc anh sẽ bỏ rơi cô.

Giờ đây khi nhìn thấy anh,cô mới chợt nhận ra những điều mình nghĩ trước đó về anh, quả thật là không công bằng với anh

Anh tin tưởng cô đến mức như vậy mà cô đến giờ vẫn hoài nghi về anh.Sau này nhất định khi thoát ra khỏi đây,cô phải thật sự bù đắp cho người đàn ông này.

Dung Âm mở mắt ra nhìn anh, lúc này bước chân cô thật sự muốn chạy lại.Cô nhìn anh khẽ gọi tên anh trong lòng.

Vũ Hoàng Long cũng nhìn cô,khung cảnh hai người đàn ông đang nắm lấy tay cô khiến trong đầu anh bỗng chốc nhớ lại chuyện năm xưa.Cô cũng từng bị hại người cảnh sát áp giải như vậy.

“Âm Nhi! Em không sao chứ?” Anh dùng lời nói chất chứa tình cảm nói với cô.

Dung Âm nghe được và cũng thấy được tình yêu mà anh dành cho cô.

Lúc này hai gã đàn ông cũng đã kịp thời cảm nhận được cô đã tỉnh.Nét mặt thoáng chốc sững sốt, một trong hai tên nghiến răng nói.

“Cô tỉnh rồi sao?”

Vũ Hoàng Long nhíu chặt mày nhìn cô,bàn tay từ từ luồn vào bên trong áo của anh.Một chiếc khẩu súng với từng những viên đạn đã được anh chuẩn bị.

Nếu bọn chúng đụng vào một sợi tóc của cô,anh cũng không ngại bàn tay mình rướm máu giết hết từng người một.

Gã đàn ông liếc mắt đằng sau nhìn người của mình, một ám hiệu ngay sau đó được thực hiện.Nhưng có lẽ hành động của gã ta đã không nhanh bằng Dung Âm.

Chẳng biết sức lực Dung Âm khỏe như thế nào, mà chỉ trong chớp nhoáng cô đã vùng vẫy đẩy hai tên đàn ông đó ra, chưa dừng lại cô còn dùng chân đạp vào bụng hai tên đàn ông bên cạnh cô.Lực rất mạnh khiến hai tên đó liền ôm bụng ngồi xuống đất,ngay sau đó cô cứ nhắm thẳng vào Vũ Hoàng Long mà sải bước chạy nhanh về phía anh.

Vũ Hoàng Long chết điếng nhìn cô lao với anh với mức độ nguy hiểm như vậy.Một luồn khí lạnh bỗng chốc bao vây anh và cả cô,ánh mắt anh lúc này chợt nhìn thấy gã đàn ông đó đang từ từ đưa cây súng chĩa vào sau lưng cô.

Cả người anh run rẩy,ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ.Không kịp lên tiếng,anh đã chạy đến, vương tay ra kéo mạnh cô về phía mình.Rồi anh bỗng chốc xoay lưng lại.

Đùng …

Một âm thanh vang lên rất chói tai.Dung Âm từng ở tù nên cô biết âm thanh đó rất quen thuộc với cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.Bàn tay vô thức chạm vào gương mặt của anh,run rẩy hỏi.

“Hoàng Long…! Anh… không sao đúng không? Anh không có trúng đạn phải không?”

Nét mặt Vũ Hoàng Long không thay đổi,anh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, cố gắng bình tĩnh lắc đầu.

“Không…! Anh không sao?”

Trái tim Dung Âm vô thức nhẹ nhõm vui mừng, cô lập tức ôm lấy anh.

Nhưng chỉ một giây sau, cô cảm nhận cơ thể anh gần như nặng trĩu, ngã nghiên vào cô.Còn định hỏi anh, thì lúc này cô bất chợt nhìn thấy hai bàn tay cô ướt ướt, cô liền đưa tay ra xem.

Nét mặt Dung Âm kinh hoàng,bàn tay của cô đã dính đã đầy máu.

Dung Âm sững sốt.

Cô vội đưa tay chạm vào lưng anh.

Là máu… Là máu của anh đã nhuộm hết trên tay của cô.

"Anh đã trúng đạn…Anh trúng đạn rồi!"Miệng cô lẩm bẩm nhưng đã vô tác dụng với anh.

Vũ Hoàng Long mệt mỏi cùng ôm cô ngã nhào xuống đất.Mặc dù trúng đạn nhưng anh vẫn nhất quyết muốn bảo vệ cô vẫn ôm chặt lấy cô, lấy bờ vai che chở cho người phụ nữ anh yêu.

Anh khẽ thở một hơi nặng nề, khẽ nói.

“Đừng sợ…Anh sẽ bảo vệ em”.

Dung Âm sợ hãi,máu của anh càng lúc càng tuông ra.Cô cảm nhận được sự sống và cái chết như rất gần với nhau.

“Vũ Hoàng Long! Anh không được có chuyện gì…Mau cố lên…”

Những tên bắt cóc nhìn thấy cả hai người đều ngã xuống đất thì cái gã đã chĩa súng vào cô cười rất hả hê. Còn định bước đến cho một phát súng vào người Dung Âm theo lệnh của Trương Nam với lại muốn trả thù giúp hai anh em đã bị cô đá ra nông nỗi như thế này, nhưng hắn ta còn chưa ra tay đã bị một số người mặc âu phục đen vừa xuất hiện đã chạy thẳng vào đây bao vây, trên tay các người đó còn cầm những khẩu súng với mức độ khá nguy hiểm.

Bên tai Dung Âm còn nghe được những người họ là đang đến cứu vợ chồng cô.Họ là người của Mặc Vĩ Bắc đưa đến.

Nhưng hiện tại bây giờ Dung Âm đã không còn quan tâm đến chuyện đó, mà cô chỉ nghĩ đến mạng sống của anh.

Vũ Hoàng Long không thiết tha mạng sống mà đỡ đạn giùm cô.

Ngồi trên chiếc xe cấp cứu,chiếc váy cưới trắng tinh của Dung Âm giờ đây đã thấm hết máu của anh, mùi máu tanh xông thẳng lên mũi cô.Nhưng Dung Âm không hề có sự kinh sợ, ngược lại cô ôm thân thể của người đàn ông của cô, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Hành động nông nỗi của cô đã khiến anh trúng đạn.

Đáng lý người bị bắn là cô, nhưng anh đã dùng tấm thân đỡ phát súng cho cô.

Nếu Vũ Hoàng Long có chuyện gì, cô có cảm thấy có lỗi với anh không?

Vũ Hoàng Long được đưa vào phòng cấp cứu,Dung Âm với trên người toàn đầy máu đứng chờ bên ngoài.Bộ dạng cô thảm hại còn hơn là lúc cô ở trong tù.Nỗi đau chất chứa khiến trái tim cô lúc này như bị ai đó làm cho rỉ máu.

Cô không thể mất anh được… Không thể được…

Hạnh phúc cả hai chỉ mới bắt đầu thôi! Cô còn phải sinh con cho anh nữa mà.

Vũ Hoàng Long! Anh không được bỏ em lại…Anh đã bỏ em một lần rồi,anh đã hứa sẽ bù đắp cho em …Anh không được chết… không được chết.

Người của Mặc Vĩ Bắc nhìn gương mặt của Dung Âm,anh ta cũng rất ngạc nhiên.

Quả thật cả hai chị em này đều có khuôn mặt rất giống nhau.Anh nghĩ nếu như bây giờ thiếu phu nhân có ở đây, anh cũng không thể nào phân biệt được.

Vừa mới nhắc đến,anh đã thấy một bóng dáng chạy ngang qua người anh.Nhìn lại thì anh đã thấy thiếu phu nhân đã thật sự xuất hiện.

“Mọi chuyện là như thế nào?”

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Vĩ Bắc từ phía sau vang lên.Quả nhiên cả hai người cùng nhau đến đây.

Anh ngước mắt lên nhìn Mặc Vĩ Bắc,nhanh chóng trả lời.

“Chủ tịch Vũ bị trúng đạn, những người bắt cóc cũng đã bị bắt giao cho cảnh sát”

Mặc Vĩ Bắc hỏi tiếp.

“Vậy ai là chủ mưu”.

“Cái này tôi thật sự không biết”.

Nghe xong, Mặc Vĩ Bắc còn đang định bước đến chỗ Dung Âm thì anh đã bị thuộc hạ của mình ngăn lại.

Anh nhíu mày nhìn anh ta.

“Cố Hạ Dương! Cậu muốn gì?”

Mặc Vĩ Bắc và Cố Hạ Dương bằng tuổi nhau, cùng lớn lên với nhau nên tình cảm hai người rất thân thiết.Khi ở ngoài cả hai không hề có sự câu nể với nhau.

Nét mặt Cố Hạ Dương trầm tư, vài giây sau anh ngước mắt lên nhìn Mặc Vĩ Bắc cất tiếng lên hỏi thẳng.

“Vĩ Bắc! Cậu thật sự muốn ở bên cạnh Hướng Vãn sao?”

Mặc Vĩ Bắc mím môi cười,trong đầu bỗng nhớ lại khung cảnh hạnh phúc khi anh và cô ở trong phòng của Vũ Hoàng Long khi nãy.Nỗi nhớ bao năm xa cách, bây giờ anh đã thật sự thỏa mãn.

“Muốn chứ, cậu cũng biết tôi rất yêu cô ấy rồi mà!” Mặc Vĩ Bắc không hề có ý giấu giếm, chuyện anh yêu cô người người trong nhà ai ai mà không biết.

Cố Hạ Dương lo lắng,cố ý nhắc nhở.

“Nhưng… Phạm Hạ Y đã ở bên cạnh cậu mấy năm qua”

Gương mặt Mặc Vĩ Bắc lúc này đột nhiên trở nên lạnh lẽo khi Cố Hạ Dương nhắc tên Phạm Hạ Y trước mặt anh.

“Tôi không quan tâm,huống hồ cậu cũng biết tôi không yêu cô ta.”

Cố Hạ Dương còn định nói thêm gì nữa, thì đã thấy Mặc Vĩ Bắc đã giơ tay nhìn vào đồng hồ lẩm bẩm một câu.

“Tôi phải đi mua chút gì đó cho cô ấy, sức khỏe Hướng Vãn yếu lắm, tôi cần phải chăm sóc thật tốt”.

Dứt lời, Mặc Vĩ Bắc liền lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngon cho cô.

Khóe mắt Dung Âm vẫn đỏ hoe, cô cứ dán chặt mắt nhìn vào phòng cấp cứu với dáng vẻ đau lòng.Trong thâm tâm vẫn luôn tự trách vì cô mà anh mới ra nông nỗi như vậy.

“Chị…!”

Hướng Vãn bước đến, cô vừa ngồi xuống ghế đã ôm chầm lấy Dung Âm.

“Chị! Không sao…anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

Khi cô vừa nghe Vũ Hoàng Long đã trúng đạn.Trong lòng chỉ nghĩ đến người chị của mình, sợ rằng Dung Âm cũng sẽ xảy ra chuyện.Nhưng khi nhìn chị ấy vào lúc này, trong lòng cô thầm cảm ơn trời đất rất nhiều.Bây giờ cô chỉ có mình chị, cô không muốn chị lại bỏ rơi cô thêm lần nào nữa.

Dung Âm ôm lấy Hướng Vãn, khóc nấc trên vai của em gái,nghẹn ngào nói.

“Cũng là lỗi của chị, nếu anh ấy không đến cứu chị thì anh ấy cũng sẽ không bị bắn, cũng sẽ không gặp nguy hiểm”

Hướng Vãn hiểu tâm trạng của Dung Âm lúc này, mặc dù cô vẫn chưa cảm giác được người khác trân trọng là như thế nào.Nhưng kể từ lần thoát chết, cô cũng rất sợ cái chết lại đến gần.

Cảm giác trải qua sinh tử nó đau đớn vô cùng.

"Anh Hoàng Long sẽ không sao… Chị đừng tự trách mình"Cô xoa lưng Dung Âm cố gắng an ủi.

Trải qua một tiếng đồng hồ,cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã được mở ra.

Dung Âm nhanh chóng đứng lên tiến về phía bác sĩ,run rẩy hỏi.

“Bác sĩ…! Chồng tôi như thế nào rồi?”

Bác sĩ tháo chiếc khẩu trang ra,ánh mắt ôn nhu nhìn cô trả lời.

“Không sao rồi! Tôi đã lấy viên đạn ra, nhưng có điều…”

“Điều gì…? Bác sĩ mau nói đi…” Dung Âm tinh thần không được bình tĩnh, có chút lớn tiếng.

Bác sĩ thở dài.

“Do mất máu quá nhiều, cộng thêm vị trí bị bắn gần chỗ xương chậu.Trong thời gian này hạn chế hoạt động nhiều, nếu không về sau sẽ ảnh hưởng đến đường con cái…”

Nói xong, bác sĩ liền nhanh chóng rời khỏi.

Dung Âm không cảm nhận câu nói của vị bác sĩ đó có chút vấn đề, cô chỉ biết giờ đây người đàn ông của cô đã an toàn rồi.

Cô còn đang định vào thăm anh, nhưng lúc này ánh mắt của cô đã kịp thời nhìn thấy một người đàn ông đang bước đến bên cạnh Hướng Vãn.

Là Mặc Vĩ Bắc.

Gạt bỏ nước mắt,Dung Âm mới bắt đầu sâu chuỗi lại mọi việc.

Cô còn nhớ khi Vũ Hoàng Long ngã xuống, tưởng chừng cô và anh sẽ chết dưới tay những người đó.Mặc dù lúc đó có hỗn loạn nhưng cô cũng nghe được những người đến cứu cả anh và cô chính là người của Mặc Vĩ Bắc.

Tại sao anh ta biết cô bị bắt cóc.Còn nữa tại sao anh ta lại đứng bên cạnh Hướng Vãn.

Việc này có phải là cái bẫy của anh ta không.