Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 193: Rầm rộ, nội tình ở Việt Nam (2)



Bên trong phủ đệ của đại trưởng lão, Long Chiến Quốc sốt ruột chạy tới, tam trưởng lão và nhị trưởng lão đang ngồi cùng đại trưởng lão trong một căn phòng bí mật để trao đổi. Sắc mặt của tất cả bốn vị trưởng lão lớn của Việt Nam lúc này đều vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ đều biết một số chính sách được đặt ra trong quá khứ sẽ được thay đổi, nhưng họ không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Sắc mặt Long Chiến Quốc cực kỳ lo lắng nói: “Đại trưởng lão, hiện tại Thiên Thanh đã dẫn theo tướng sĩ của bộ quốc phòng đến chỗ nhà tài phiệt phương Đông rồi. Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc anh ta sẽ đi đe doạ các môn phiệt này giao người ra. Mà anh ta làm như vậy, thì hiệp định năm đó coi như hoàn toàn bị hủy. Những tông môn lánh đời này, rất có thể sẽ ra tay..."

Tam trưởng lão cũng nghiêm túc mà gật đầu và trưởng lão cũng nhìn đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, ông quyết định như thế nào. Nhưng nếu chúng ta không quan tâm, bên Thiên Thanh rất có thể sẽ không có bất kỳ kết quả gì, còn giống như trước thì của tâm các tướng sĩ tiền tuyến cũng sẽ rét lạnh.”

Đại trưởng lão trầm mặc không nói, ngón tay của đại trưởng lão chầm chậm mà gõ lên mặt bàn. Ông ta không nói lời nào, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng Long Chiến Quốc trong căn phòng bí mật cũng không dám mở miệng nữa. Vì họ rất sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của đại trưởng lão. Mà bây giờ thời gian đang trôi qua từng chút một, Vòng Thiên Thanh đang dẫn đầu đại quân của bộ quốc phòng, cách nhà tài phiệt phương Đông cũng càng ngày càng gần.

Đại trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, rồi hít một hơi thật sâu, đứng lên nói: “Hừ... Quyết định như thế nào? Dễ thôi! Cũng không khó khăn như vậy! Việt Nam không trông cậy vào mấy lão già này. Chúng ta đều là những người sắp xuống lỗ nên bây giờ thứ đất nước này cần dựa vào là thế hệ sau của chúng ta! Mà Thiên Thanh cũng coi như là thế hệ sau! Nếu hiện nay nhiệt huyết của thế hệ sau đã trỗi dậy, thì mấy lão già chúng ta đây còn sợ gì!"

Đại trưởng lão nói xong, ông ta dừng một chút rồi mở miệng nói tiếp: “Lão Nhị, ông đi theo tôi đến linh động thư viện, Lão Tam và Lão Tứ đến tu viện Chống Trời! Hai nơi này là thế lực ẩn dấu lớn nhất của Việt Nam ta, cường giả ở trong đó là nhiều nhất. Hiện tại chúng ta có ít cường giả, nên chỉ có thể ngăn chặn hai nơi lớn nhất này, nhưng cũng chỉ cần ngăn chặn hai nơi lớn nhất này, thì những nơi còn lại cũng không dám ra tay bừa! Bây giờ đi thôi!"

Sắc mặt nhị trưởng lão khẽ biến, cũng nhanh chóng nói: "Đại trưởng lão, nếu chúng ta lấp kín sơn môn bên ngoài của bọn họ thì rất có thể hôm nay sẽ xảy ra xung đột! Ông... Thật sự đưa ra quyết định kỹ càng rồi chứ? Nghĩ lại..."

Đại trưởng lão tức giận hừ một tiếng nói: "Hừ! Không sao cả! Giống như Thiên Thanh cùng đứa bé Hạo Thiên kia nói. Dựa vào cái gì mà tướng sĩ của chúng ta ở chiến trường ở vực ngoại đổ máu hy sinh, còn bọn họ ở trong biên giới được an hưởng thái bình? Nắm trong tay thế lực lớn, mà không chỉ không giúp một tay, lại còn cản trở chúng ta? Thậm chí còn quá đáng hơn, có vẻ như có liên hệ với người của vực ngoại! Bọn họ không đưa lực lượng ra thì nhìn tướng sĩ của chúng ta chết trận ở bên ngoài à? Lẽ nào tướng sĩ của chúng ta không phải là người sao? Hả? Đừng nói nhiều nữa! Xuất phát! Ngày hôm nay bọn họ dám ra đây quấy rối, thì chúng ta sẽ xé rách sơn môn của bọn họ!"

Đại trưởng lão nói xong, không có do dự nữa mà đứng dậy đi ra ngoài, ở sân sau có một sân bay bí mật. Sau khi đại trưởng lão ra cửa, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng với Long Chiến Quốc đều liếc nhau, sắc mặt họ đều tối đi, rồi gật đầu với nhau. Sau đó lập tức xuất phát.

Mà Vòng Thiên Thanh không biết ông ta suy tính vẫn còn quá non. Ông ta vốn không biết, vì hôm nay ông ta dẫn đại quân đi ép buộc các môn phiệt này, nên bốn trưởng lão lớn ở Việt Nam phía sau ông ta đã đi ngăn chặn biên giới Việt Nam cho ông ta, hai sơn môn lớn mạnh nhất.

Mà cũng trong lúc đó, Tiêu Hạo Thiên đã đi tới cửa nơi đóng quân của môn phiệt Tư Đồ, cũng nhận được tin tức Vòng Thiên Thanh dẫn theo đại quân đi cưỡng chế bảy môn phiệt lớn. Hình Lão đi theo bên người Tiêu Hạo Thiên trở nên trầm mặc. Hình Lão cũng là người Việt Nam, chỉ có điều mấy chục năm trước ông ta đã đến bên kia chiến trường ở vực ngoại rồi. Mà hôm nay ông ta cũng cảm giác được, trời Việt Nam sắp thay đổi rồi. Ngày hôm nay, Vòng Thiên Thanh rất có thể sẽ hoàn toàn xé bỏ vài hiệp định của mấy chục năm trước!

"Điện chủ, Vòng Thiên Thanh này lại là một người hung ác, ông ta thật sự không giống với Long Chiến Quốc. Nhưng việc ngày hôm nay rất có thể sẽ gây nên phiền toái lớn, dù sao trong biên giới Việt Nam... Ai..."

Ánh mắt Hình Lão vô cùng phức tạp, vừa có khẳng định vừa lo lắng với Vòng Thiên Thanh. "Ha ha..." Tiêu Hạo Thiên cười cười rồi nói: "Hình Lão, ông muốn nói cách làm của Vòng Thiên Thanh rất có thể sẽ khiến này tông môn giấu mình sẽ phản công sao?"

Hình Lão gật gật đầu nói: “Ừm, không sai, dù sao tông môn không xuất thế, vậy tài nguyên của bọn họ từ đâu tới? Đương nhiên là đặt ở trong những môn phiệt ngoài sáng này rồi. Vòng Thiên Thanh động vào những môn phiệt này, thì tương đương với việc động vào một ít vốn liếng của những tông môn kia"

Tiêu Hạo Thiên đang đi về phía trước, nghe vậy thì cước bộ đột nhiên dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Hình Lão và nói: “Ha ha... Hình Lão, ông rất hiểu rõ những tông môn lánh đời trong biên giới Việt Nam này nhỉ. Tôi đây có thể hỏi ông một chút là trước đây ông đến chiến trường ở vực ngoại, ông cũng là người thuộc những tông môn lánh đời trong biên giới Việt Nam này sao?"

Hình Lão nở nụ cười, nghe Tiêu Hạo Thiên hỏi ông ta như vậy, ông ta nở nụ cười. Giờ phút này Hình Lão cũng dừng lại và nhìn Tiêu Hạo Thiên, ông ta nói: "Ha ha, điện chủ, cuối cùng ngài cũng hỏi rồi. Tôi nghĩ ngài vẫn sẽ luôn không hỏi đấy. Điện chủ đối tò mò với xuất thân của tôi thật sao?"

Tiêu Hạo Thiên vừa cười vừa nói: “Ừ, có một chút, dù sao ở hiện tại, cường giả ở ngoài sáng ở Việt Nam cũng không nhiều. Bốn trưởng lão lớn của Việt Nam, cộng thêm tổng cục trưởng của ba ty. Mà thực lực bây giờ của Hình Lão ông đã khôi phục lại cấp thiên hoàng hậu kỳ rồi. Vậy thì ông đã mạnh đến mức nào trong thời kỳ hoàng kim của mình? Đến bước kia rồi sao?"

Hình Lão cười nhìn Tiêu Hạo Thiên rồi nói: “Điện chủ ngài đã đến bước kia rồi sao? Nói thật, điện chủ ngài là thiên tài mạnh nhất tôi từng thấy, năm năm, chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà tăng cấp từ cấp chiến sĩ năm sao cho tới giờ, mà đây còn là trong tình huống ngài đã dành hơn nửa sức lực để xây dựng điện Thiên Thần..."

"Ha ha, Hình Lão ông không nói thì quên đi. Tôi cũng không hỏi. Còn tôi, tôi đã nói với ông rồi, tôi thật sự chưa tới bước kia đâu, sao ông lại không tin chứ?" Tiêu Hạo Thiên bày ra bộ dạng không nói gì mà nhìn Hình Lão.

Hình Lão hơi nheo mắt lại, nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu rồi nói: “Điện chủ, tôi có đọc được vài ghi chép trong điển tịch cổ xưa, đã thấy một ít gì đó. Và cái một ít đó không quá giống với phân chia đẳng cấp như bây giờ. Ví dụ như bây giờ cường giả ở cấp thiên hoàng là cường giả cấp đế, hay ví dụ như đại trưởng lão Việt Nam, và viện trưởng của linh động thư viện có thực lực hùng mạnh nhất trong biên giới Việt Nam, cả hai bọn họ đều đang ở cấp bậc đó."

“Ô? Trong biên giới Việt Nam còn có một linh động thư viện à? Rất mạnh sao? Chẳng lẽ, Hình Lão ông đi ra từ nơi đó?" Tiêu Hạo Thiên cau mày lại, anh hỏi Hình Lão.

Hình Lão hơi híp mắt, không trả lời Tiêu Hạo Thiên, mà nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, rồi tiếp tục nói: “Điện chủ, tôi vừa mới nói, đó là đẳng cấp bị phân chia hiện nay. Mà trước đây thì không phân chia như vậy. Trước đây, ở cấp thiên hoàng và cấp đế còn có một cấp ẩn. Cấp ẩn kia trước đây gọi là cấp thiên hoàng..."

"Ồ? Cấp thiên hoàng trong miệng Hình Lão ông kia lại phân chia như thế nào?" Tiêu Hạo Thiên tiếp tục cười nhạt nhìn Hình Lão. Anh vẫn tỏ vẻ mình không biết gì.

Mà ánh mắt Hình Lão vô cùng nghiêm trọng, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Tiêu Hạo Thiên, ông ta chậm rãi nói: "Hiện nay cường giả cấp thiên hoàng có chín cấp nhỏ, nhưng sau khi đến cấp thứ chín, người có thể đến gần hơn một bước, trở thành cấp đế mà mọi người đang nói, thành sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới này. Nhưng!"

Giọng nói của Hình Lão đột nhiên vô cùng nghiêm trọng: "Nhưng, theo ghi chép của điển tịch cổ xưa, một vài người tài ngút trời thực sự trên cái thế giới này sẽ không trực tiếp đột phá lên cấp đế, mà đang ở cấp thiên hoàng cửu giai thì tiếp tục xông lên! Đó chính là cấp thiên hoàng đích thực trong điển tịch cổ xưa, chỉ là con đường kia rất khó đi, nếu đi con đường kia, thì sau này muốn đột phá lên cấp đế lại càng khó hơn. Nhưng tương tự, có là cấp thiên hoàng nhất cấp thật cũng kém hơn cấp đế phổ thông nhất cấp, mà cũng chỉ kém hơn một tí tẹo thôi. Nhưng tiềm lực của người trước lại càng mạnh."

"Theo ghi chép của điển tịch cổ xưa, cấp đế phổ thông có thành tựu tốt, nhưng thật Hoàng khó! Không phải người có vận may lớn, nghị lực lớn, quyết tâm lớn, dũng khí lớn, thì tuyệt đối không dám đi con đường kia"

Sau khi Hình Lão nói xong, ông ta nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Vậy điện chủ đại nhân, có phải ngài đi con đường trong truyền thuyết kia không?" Hình Lão hỏi xong thì nhìn chòng chọc vào Tiêu Hạo Thiên, không buông tha một chút biểu tình nào trên mặt Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên nở nụ cười, cười vô cùng sâu xa, anh nhìn Hình Lão và chậm rãi nói: “Ha ha... Ông đoán xem? Ông đoán xem có phải tôi thế không?"

"Tất cả điều ông nói, đều là những thứ theo ghi chép trong điển tịch cổ xưa, hiện tại thì không có. Cái cảnh giới ông nói kia, tôi cũng chưa từng nghe nói qua, nên tôi không biết... Ha ha..." Giờ phút này, ánh mắt Tiêu Hạo Thiên vô cùng thâm thúy. Hình Lão nhìn chòng chọc vào anh. Mà anh cũng nhìn chăm chú vào vị Hình Lão cực kỳ thần bí này...