Sự Trưởng Thành Của Quái Vật

Chương 8: Trưởng thành



Lại quay lại suy nghĩ vẩn vơ về những số phận của các bóng ma thầm lặng và vật vờ phòng thí nghiệm.

Nghe Mén bảo ở viện của nó, xung quanh còn có mấy phòng thí nghiệm khác, đi đâu cũng thấy lão làng, hỏi ra mới biết vẫn trong "giai đoạn tìm hiểu"! "Giai đoạn tìm hiểu" tôi nhắc đến ở đây chính là đang theo học chương trình tiến sĩ, nhưng mà ròng rã mấy năm trời, đến nỗi già chát khú đế, nhìn mà cứ tưởng giáo sư, thế mà vẫn chưa được báo cáo khóa luận.

Mén kể là có chị hơn năm năm rồi, có ông tầm sáu năm, còn có một anh khác học theo kiểu liên kết - chương trình kết hợp cả thạch sĩ và tiến sĩ, khi tốt nghiệp thì chỉ có bằng cấp cao nhất là tiến sĩ, nếu bỏ dỡ nữa chừng thì không được gì cả - đã tầm bảy năm rồi. Thấy mọi người chẳng còn hào hứng hay sôi sục tuổi trẻ gì. Đam mê hoàn toàn vụt tắt, ngày ngày dập dờn như những bóng ma phòng thí nghiệm!

Quay lại tình trạng của anh chàng nghiên cứu sinh chương trình tiến sĩ, mấy tuần hay tầm một tháng trước thì tình hình cũng thật căng thẳng về vấn đề báo cáo khóa luật tốt nghiệp. Lúc đó, Mén còn tưởng cậu ấy cũng bỏ ngang công trình học tập nghiên cứu cũng cả sáu năm trời vì xung đột với người hướng dẫn.

Hai tuần trước thì Mén có kể sau vụ đó, cậu ấy im lặng hẳn, cứ cắm đầu làm từ sáng sớm đến tận khuya, có lúc 2 đến 3 giờ khuya, có lúc đến phòng thí nghiệm từ hừng đông.

Khác với những thành viên khác, có người chọn cách dừng lại thật sớm, chuyển hướng nghiên cứu, đi nơi khác, có người bỏ cuộc, rời khỏi, nghỉ ngơi.

Nhưng nếu trong lòng có một sự kiên cường, quyết không lùi bước, vượt lên mọi rào cản khó khăn để đạt đến khát vọng tương lai tươi sáng hơn, thì những con người đó có đam mê thật sự cháy bỏng, khát vọng vươn lên, vượt qua giông bão cuộc đời.

Dù rằng lựa chọn này sẽ gian nan lắm, chông gai lắm, với vô vàng khó khăn trầm uất, nhưng đổi lại họ sẽ đạt được khát vọng, không uổng phí những tháng năm dài lăn xả cống hiến, hao mòn thể chất lẫn tinh thần. Quan trọng hơn là, một khi họ đã vùng lên chiến đấu, vượt qua sóng gió, nghịch cảnh, đạt được thành tựu, thì những khó khăn hay rào cản sau này cũng sẽ không là gì cả, vì họ cũng sẽ vẫn với tinh thần đó xông lên và vượt qua.

Tối nay, đến hẹn lại lên, tôi và Mén lại sẽ trò chuyện với nhau.

"A lô! Mày đâu rồi? Có đó không đấy?" Nút xanh facebook sáng đèn và cuộc gọi đến từ Mén.

Hôm nay chắc nó đã giải quyết xong vấn đề ở chỗ nghiên cứu, nên mới gọi trực tiếp cho tôi đây mà.

"Tao đây! Bao nhiêu lâu ta không gặp nhau.. Bao nhiêu lâu ta không thấy nhau.." Tôi nghêu ngao câu hát bông đùa.

"Ừ nhỉ, cũng mấy tuần chúng ta không tâm sự. Có chút nhớ nhung bản mặt xấu xí của mày đấy, con hâm ạ!" Mén đá điểu tôi.

Nếu như nó có tâm trạng đá điểu bạn như vậy, thì quân tử tôi đây, với tấm lòng bao dung bao la bát ngát, ta sẽ không chấp! Ta tha cho nó phen này, và cũng như nên mừng vì có vẻ tình hình chính sự của nó đã bớt căng thẳng!

"Ta đẹp lồng lộn thế này mà dám bảo xấu xí! Thật là không biết thưởng thức cái đẹp mà! Thế nhớ bạn thì mặt ta đây, ngắm cho đã gương mặt u mê này đi nào!" Tôi lý luận cho sự thiếu sót trong quan điểm về cái đẹp của nó, và cũng không quên hóng chuyện.

Để không bỏ lỡ những câu chuyện xảy ra xung quanh cuộc đời của nó, tôi giục nó kể cho tôi nghe chuyện của nó mấy ngày nay "Thế mọi thứ đã êm xuôi hết chưa hả mày?".

"Ừ thì tạm ổn hết rồi! Tuần rồi trẫm vừa nộp bản thảo với báo cáo vòng một xong! Tuần sau báo cáo mở, sau đó báo cáo thêm một vòng kín nữa là coi như êm đẹp!" Mén chậm rãi thông báo tin tốt.

"Mày biết hông, miễn là báo cáo vòng một mà trót lọt, thì vòng hai coi như cưỡi ngựa xem hoa thôi! Vòng ba thì chỉ là bản chỉnh sửa hoàn tất và những kết hoạch dự định sắp tới!" Mén vểnh mặt lên trời, vẻ rất vui sướng!

Xong nó nói thêm "Đó là do chương trình thạch sĩ nó nhẹ. Chứ nếu chương trình tiến sĩ như lão nam kia, có mà cưỡi ngựa chầu diêm vương ấy mày ạ!".

Nhắc tới anh chàng ấy, tôi lại thấy nó mệt mỏi ghê!

"Chương trình tiến sĩ, một mình phải lo một mớ đề tài, nếu chỉ làm một đề tài thì tốt nghiệp bằng mắt! Lại thêm báo cáo vòng một phải vượt qua câu hỏi vặn vẹo của tận năm giáo sư ngồi hội đồng, người nào người nấy đều có máu mặt! Nghe ghê hông!" Mén ra vẻ thần bí!

Máu mặt ở đây không phải ông này ông nọ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu trong số các ông ấy là ông này ông nọ thật! Ít nhất thì các ông ấy đã đạt đến chức vụ học thuật cao nhất rồi! Chỉ cần thêm năng nổ hoạt động chính trị này kia, lại thêm hậu thuẫn của những người có đô la, thì đường đến máu mặt không xa!

Tôi thầm nghĩ về thời đại ngày nay, học sinh thi đậu cấp 1, cấp 2, hay cấp 3 đã thấy gian nan. Thi đậu đại học càng gian nan hơn. Rồi học xong hết để ra trường có khi còn hên xui lắm, nợ môn các kiểu, tốn tiền thi lại, rồi thời gian học tập kéo dài hơn dự kiến. Tốt nghiệp đã là một quá trình!

Còn người học theo kiểu báo cáo khóa luận cũng thấy siêu sao rồi. Cho nên, Mén bây giờ là thần tượng của tôi đấy! "Tự hào ghê! Ta sắp có chỗ dựa vững chắc là cô bạn thạch sĩ rồi! Sắp có chỗ chống lưng rồi! Ha ha.. Sau này trẫm trông cậy vào nàng hết đấy!" Tôi trêu Mén!

"Chuyện!" Mén vểnh mặt cười tít mắt!

"Để tao kể tiếp cho nghe tin vui số hai nè! Này là tao vui ké dùm thằng cha học chương trình tiến sĩ ấy mà! Dù gì cũng là đồng môn, là tiền bối vào trước tao. Nên dù đôi lúc, cho dù tao hông có ưa ông ấy cho lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là tao nể sự chăm chỉ, vượt lên chính mình của lão ấy!" Mén lý lẽ lý sự cho cái sự mê trái của nó!

Thì như nó kể lần trước lão phải cày ngày cày đêm để hoàn thành, chỉnh sửa khóa luận trong vòng một tuần, bổ sung kết quả các thứ cho báo cáo tốt nghiệp. Nên nghe nó nói tin vui ké, thì chắc là anh chàng đã thành công vượt qua thử thách rồi.

"Chuyện là tuần rồi tao và lão ấy báo cáo cách nhau mấy ngày. Nếu như báo cáo của tao diễn ra một cách êm thắm – có lẽ do chương trình của tao nhẹ tựa lông hồng đi – thì lão ấy phải chật vật với dàn hội đồng khủng!" Mén tía lia cái miệng!

Chắc do nó hoàn thành nhiệm vụ trót lọt, nên trong lòng đang nhảy sáo đây mà!

Mén đã chuẩn bị sẵn một dĩa trái cây, vừa tám chuyện, vừa nhai nhóp nhép "Hội đồng đưa ra toàn những câu hỏi hốc búa, rồi còn bắt làm thêm thí nghiệm bổ sung nữa mày! Không như của tao, chỉ cần chỉnh sửa lại trình bày, với thêm hai cái thí nghiệm nho nhỏ. Cái đó thì trẫm có thể làm được trong vòng một đến hai tuần, nên ta thấy thỏa đáng!".

"Ô, thế thằng kia một mớ thí nghiệm bổ sung thì đến bao giờ mới xong?" Tôi nhanh chóng thắc mắc.

"Ừ thì dù là yêu cầu bổ sung thí nghiệm, nhưng tùy thí nghiệm khả thi hay không khả thi chứ mậy! Chứ hông lẽ người ta bắt mày tử tự thì mày đi tự tử à! Động não lên nào!" Mén láo cá nói!

"Ô hay! Hôm nay láo nhỉ! Thế nói thử nghe xem nào, động não là động não làm sao! Người ta đang hóng hớt mà lị!" Tôi giục nó nói nhanh, đừng ở đó mà láo cá!

"Ừ thì nghe lão ấy bảo trong một mớ các câu hỏi, nghe đâu cả chục câu ấy, trung bình mỗi giáo sư ngồi hội đồng cho ra 2 câu hỏi yêu cầu cuối cùng. Thật ra, nói câu hỏi, chứ nó là thảo luận góp ý ấy. Mà đã là thảo luận thì có thể đúng, có thể sai, có thể chỉ là chỉnh sửa thêm, có thể làm làm thêm, làm lại. Nên lão ấy bảo năm trong số mười câu thì chỉ cần thảo luận, thêm dẫn chứng vào là được. Hai câu thì lão ấy sẽ thảo luận và đưa ra kế hoạch tương lại. Còn ba câu thì lão đang làm mấy bữa nay. Nghe đâu tuần tới là đúng lúc! Thế thì quá ổn áp rồi còn gì!" Mén lý luận nghe đâu vào đấy. Đúng là học cao hiểu rộng, đi xa học hỏi nhiều điều hay mà!

"Ô, vậy là hết kỳ này, hai tụi bây song hỉ nha!" Tôi với ánh mắt rất chi là mờ ám châm chọc nó.

"Thôi đi mày! Tao nghe lão ấy kể là Mẹ bắt về cưới ấy!" Mén phủi tay trước những lời châm chọc của tôi.

Nó nói thêm là ở đất nước lão ấy, đến cái tuổi cỡ lão thì thuộc hàng ế rồi ấy. Mà học nhiều thì tốt nghiệp xong phải lấy vợ ngay, để làm nhiệm vụ nối dõi tông đường!

"Ủa, thì nói dõi với ai chả được nhỉ?" Tôi thắc mắc.

"Gia đình nó đã chấm điểm sẵn cô gái hiền diệu nết na, nấu ăn ngon, xinh xắn, lễ phép các kiểu con đà điểu rồi! Ai như tao với mày! Tao nói có đúng không?" Mén lý do lý trấu, châm chọc vào nỗi sầu ngàn thu của hai đứa.

"Ừ thì.. cũng có lý. Lầy lội hâm hâm như tao với mày có cờ.. hó nó lấy! Mà thôi, tự tin lên nào! Đời còn dài, sao phải vội vàng về sống chung với một ai đó sớm làm gì! Hãy quẩy khi còn có thể chứ nhỉ!" Tôi giả vờ giả vịt u sầu với cái sự châm chọc xát muối vào nỗi đau ba xạo của hai đứa.

Ba xạo vì chúng tôi hâm, ế và vui vẻ với cái cái sự ế đó!

Mỗi người có một lựa chọn. Có người chọn có đôi có cặp, để có người chăm sóc.

Có người lại cảm thấy thoải mái khi được ở một mình. Và hai tụi tôi thuộc thể loại này!

"Ủa mà như vậy tính ra cuối cùng ai cũng hạnh phúc! Vui quá xá rồi! Vui nhất là vài tháng nữa chắc ai đó sẽ về nhỉ!" Tôi nói vòng nói vo.

"Ừ thì học xong thì về, chứ ở lại đây làm gì. Thoát được mừng gần chết!" Mén kiên định, lời nói rất dứt khoát!

"Thế còn lão học tiến sĩ đó thì sao? Lão ấy về luôn hay ở lại làm tiếp?" Tôi tò mò hỏi.

"Lão bảo tốt nghiệp xong là về cưới vợ đó. Xong nghe đâu đang nhắm một khoa ở trường bên nước lão. Thế cũng hay mậy. Tính ra cố gắng không có gì là quá muộn. Cố gắng còn được thu quả ngọt nữa chứ!" Mén vừa nói, vừa trầm tư.

Nó nói tiếp "Mấy bữa trước tao cũng phân vân không biết nên ở lại học tiếp, hay là đi về, hay là tìm nước khác. Những mà hiện tại tao hơi mệt mỏi. Nên dự là về mình ở một thời gian rồi tính tiếp. Thanh xuân không được lãng phí, cũng không được gây áp lực cho mình!".

"Thế thì cũng không tệ! Về đây với ta, ta sẽ yêu thương chiều chuộng nàng!" Tôi cười ha ha.

"Ối giời ơi, mắc ói quá! Cũng may là đang ăn trái cây, nếu không thì.." Mén đùa với cái sự lầy lội của tôi, rồi nó nói thêm "Mà chuẩn bị đi, nếu không có gì thay đổi, thì tầm hai tháng nữa là mọi thứ xong xuôi, và ta cũng bay về đấy! Đến lúc đấy lên lịch đi ăn với đi chơi bù đắp cho kẻ cơ cực này!" Nó bắt đầu ba xạo tào lao bí đao.

"Thôi, tóm lại đâu đã vào đấy rồi. Kết thúc êm đẹp là mừng rồi. Lo chuẩn bị tin thần hạ cánh bên anh nào!" Tôi lại nổi máu dê xòm.

Tính ra người ngoài nếu ai mà hông biết hai đứa tôi thân nhau, hay đùa với nhau ba cái câu xàm xí, thì họ cũng quánh giá dữ lắm á.

Nhưng mà, đôi lúc chúng ta cũng nên thoải mái một chút. Làm việc thì nghiêm túc là đúng! Còn cuộc sống thì cứ vui lên nào, cứ thoải mái, cứ mở lòng, hài hước để cuộc sống thêm phần thú vị.

"À, chỗ mày học còn có thằng nhỏ vừa mới vào đúng không? Em ấy sao rồi? Vẫn ổn chứ nhỉ, sóng gió ùa đến chưa?" Tôi vớt vác thêm tí nhiều chuyện đêm nay.

"Ừ thì em ấy vẫn ổn. Người mới mà, còn lâu bể dâu mới tới!" Mén nửa đùa, nửa thật.

"Rồi thì đâu sẽ vào đấy thôi. Truyền thống rồi mày ạ. Ngỡ vui - bắt đầu khổ - nổi loạn - bất lực - im lặng - trưởng thành! Thế thôi!" Mén lý lẻ lý sự.

"Cũng trễ rồi! Chúng ta chuẩn bị chia tay nhau từ đây!" Mén nhìn đồng hồ và bảo là mai còn phải dậy sớm.

Tôi cũng tạm biệt nó "Ừ, vậy nghỉ ngơi thôi. Ít bữa lại nói tiếp. Lại chuẩn bị bao bị, giỏ xách để đựng quà của người đẹp thôi!".

"Con hâm! Thôi bai nha!" Mén cười phớ lớ và chào tạm biệt.

Và rồi..

Đến hẹn lại lên, tôi mon men theo gia đình Mén ra sân bay rước nàng về dinh!

Đứng nơi khu vực đón khách, tôi nghe tiếng thông báo "Chuyến bay số XYZ.. vừa hạ cánh an toàn! Quý khách vui lòng chuẩn bị ra cửa!". Đó là chuyến Mén bảo nó sẽ về trên chuyến bay số hiệu này hôm nay.

Thắp thoáng từ xa, đã thấy cái bóng gầy gò của Mén kéo va ly bước ra.

Ngày đi, cũng là Mén với chiếc va ly đó. Ngày về cũng vậy, vẹn nguyên.

Vẫn gầy gò, với cặp giò cà kheo. Được cái nó trắng hơn tí.

Mén vừa bước ra, cả gia đình xôm tụ, tay bắt mặt mừng.

Đôi mắt mẹ nó rưng rưng với nỗi vui mừng nhung nhớ trào dâng.

Cha nó trầm tư, với đôi mắt sáng dâng trào niềm hạnh phúc, vỗ vỗ đầu chào đón con gái rượu vượt khổ, vinh quang quay về.

Tôi khoác vai nó "Mừng nàng về với trẫm!".

Nó cười khanh khách "Quỷ à! Về thôi!"

- HẾT-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!