Sư Tử Nhỏ Có Vị Chua Ngọt

Chương 1



Lúc tan học, Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa lớp học nhìn thang lầu không thấy hình bóng quen thuộc, anh cho rằng Vương Nhất Bác chắc có chuyện gì đó. Anh đeo cặp sách lên vội chạy đến lớp học của Vương Nhất Bác ở tòa nhà bên cạnh, trong phòng học rỗng tếch.

Tiêu Chiến một mình trở lại căn hộ không xa trường, trên bàn cơm còn dư lại thức ăn còn chưa ăn xong, cửa phòng Vương Nhất Bác đóng chặt.

Không thể hiểu sao lại mất tự nhiên nữa chứ, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Kỳ thực Vương Nhất Bác cũng không phải là người khó ở chung, đại đa số thời điểm đều rất săn sóc, tỷ như buổi sáng đều dậy rất sớm, sợ Tiêu Chiến dậy trễ nên luôn bóp chặt thời gian thúc giục Tiêu Chiến ra cửa, hai người cùng nhau ăn cơm nước xong sẽ chủ động đi rửa chén….. Chỉ là tật xấu hay giận dỗi này lại không biết giống ai, như bà dì của mấy cô gái, mỗi tháng luôn gặp mấy ngày.

Tiêu Chiến ngồi xuống ăn cơm chiều, nhóc con kia còn tính có chút lương tâm, món ăn còn lại đều là món anh thích ăn. Tiêu Chiến vừa ăn vừa nghĩ, Vương Nhất Bác lần này phải giận bao lâu đây, ngày mai vừa lúc là chủ nhật, đi chỗ nào đó tiêu khiển một chút cũng tốt.

Ăn uống no đủ rửa mặt xong, Tiêu Chiến nghe bài hát của Stefanie Sun, chờ mong Vương Nhất Bác sẽ đi ra hỏi anh một chút câu hỏi tiếng Anh, nhưng mà không có, đến lúc Tiêu Chiến sắp ngủ cửa phòng của Vương Nhất Bác cũng chưa mở ra một khe nào.

– Thật là trẻ con mà. 

Tiêu Chiến lẩm bẩm một câu, nặng nề ngủ.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy đã gần 8 giờ, ngày chủ nhật dì sẽ không tới nấu cơm, anh đã quen ăn cơm ở nhà, không thích hương vị của cửa hàng bán bữa sáng. Mở tủ lạnh ra, miễn cường lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn.

Làm xong cơm sáng, anh đi gõ cửa phòng Vương Nhất Bác.

– Nhất Bác, anh làm xong cơm sáng rồi, có ăn không?”

Vương Nhất Bác rất nhanh đã mở cửa ra, hiển nhiên là đã sớm rời giường, nhưng trên mặt còn mang theo chút áp lực, gian nan nhếch nhếch khóe miệng.

– Ăn!

Lúc ăn cơm, hai người không nói câu gì, cơm nước xong Vương Nhất Bác chủ động đi rửa chén, Tiêu Chiến nhìn sắc mặt đối phương đã hòa hoãn, cảm thấy cậu đã sắp hết giận rồi, mở miệng nói:

– Nhất Bác, chủ nhật muốn ra ngoài không?

Vương Nhất Bác từ trong túi xách lớn lấy ra hai tấm vé.

– Anh không phải muốn đi xem triển lãm tranh sao?”

Tiêu Chiến lập tức hưng phấn.

– A! Triển lãm này sắp kết thúc rồi phải không? Em không phải không có hứng thú với cái này sao?

Vương Nhất Bác trả lời.

– Dù sao cũng không làm việc gì, bài tập em làm xong rồi, có thể đi cùng anh.

Hai người mặc áo khoác xong liền ra cửa.

Tiêu Chiến là sinh viên mĩ thuật, năm nay đã là năm ba, anh phải tham gia các lớp học văn hóa và rèn luyện năng khiếu hội họa mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng bẻ ra được. Vương Nhất Bác năm nay mới lên cấp ba, nhà hai người có quen biết nhau, lúc hai người ra bên ngoài thuê phòng, còn thuê một dì đến chăm sóc bữa ăn sớm muộn của hai người.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ nhỏ đã biết nhau, Vương Nhất Bác từ lúc nhỏ đã học vũ đạo, mỗi tuần đều phải đi học một khóa vũ đạo, dì Vương còn đăng kí cho Vương Nhất Bác lớp học bổ túc cuối tuần, cũng giống anh bận đến không chịu nổi.

Hai người bây giờ đều đã có thể hít thở, ngẫu nhiên hai người cũng không về nhà lúc chủ nhật.

Mấy bức tranh trưng bày ở khu triển lãm, Vương Nhất Bác xem không hiểu, cậu đi phía sau Tiêu Chiến nửa bước, thường thường lấy di động ra chụp anh cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chân dài tay dài, hôm nay anh mặc một chiếc áo len dài, còn đội một cái mũ nồi, tùy tiện chụp làm một động tác cũng có cảm giác rất giống nhà nghệ thuật.

Vương Nhất Bác chụp xong liền thuận tay nhắn qua di động Tiêu Chiến, gửi được mấy tấm thì nhớ tới cái gì đó, liền không gửi nữa, chừa lại ở trong album của mình.

Xem xong triển lãm tranh đã là buổi chiều 3 giờ, hai người tùy tiện chọn một nhà hàng ăn cơm. Tiêu Chiến nghịch điện thoại, đăng lên vòng bạn bè: Tui yêu chủ nhật. Hình đính kèm là do Vương Nhất Bác chụp.

Chỉ chốc lát sau đã có đồng học bình luận:

   – Cậu còn ở bên đó sao? Tớ cũng muốn đi xem a.

Vương Nhất Bác thấy, lạnh lùng mà nói:

– Xóa đi.

Tiêu Chiến cảm thấy không hiểu ra sao, trừng lớn hai mắt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lại mở miệng:

– Anh có hẹn với một cô gái thì đi đi. Em về trước.

Nói xong liền đứng dậy rời đi, để lại Tiêu Chiến ngồi ngốc một chỗ.

Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác thực sự không thích giao tiếp với người khác, phòng chừng là sợ có người đến tìm Tiêu Chiến phiền đến cậu, cho nên mới vội vã về nhà. Đối với chuyện này, Tiêu Chiến cảm thấy rất xấu hổ, tuổi của anh rõ ràng đã lớn một chút rồi, nhưng mà mình không có ý định hẹn bạn học nữ tới a, thật là có khổ cũng không nói nên lời.

Tiêu Chiến nói với phục vụ đem đồ ăn đóng gói lại, mua thêm hai món Vương Nhất Bác thích ăn, đợi một hồi lâu mới xách bao lớn bao nhỏ trở về.

Tiêu Chiến về đến nhà, Vương Nhất Bác lần này cửa cũng không đóng, Tiêu Chiến đem đồ ăn đặt lên bàn, đi vào phòng Vương Nhất Bác dỗ dành, đối phương đang đeo tai nghe cũng không ngẩng đầu lên đang làm đề tiếng Anh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng chụp bả va cậu, Vương Nhất Bác quay đầu, như muốn nói gì đó, nhưng không nói. Tiêu Chiến giơ tay cầm lấy một bên tai nghe, nói:

– Nhất Bác, chạy nhanh như vậy làm gì? Cơm còn chưa có ăn, anh sắp chết đói rồi đây, em không đói bụng sao?

Vương Nhất Bác cười khổ.

– Anh được hoan nghênh như vậy, muốn tìm người đi ăn cơm không phải rất dễ sao?

Tiêu Chiến có chút giận, Vương Nhất Bác từ lúc học sơ trung (cấp 2), luôn gọi cả tên lẫn họ của anh, ngoại trừ lúc tức giận thì rất ít gọi anh là “Anh”, lúc ăn Tết có trưởng bối ở đó nên muốn cậu gọi, cậu cũng thực bình tĩnh mà trả lời:

– Cũng không phải ruột thịt, anh ấy chỗ nào là anh trai con.

Tiêu Chiến ban đầu cũng không thèm để ý, lúc anh lên cao trưng, việc học bận rộn, nguyên một năm chỉ gặp nhau được vài lần, thêm một đứa em trai hay thiếu một đứa em trai cũng không có ảnh hưởng gì, thẳng đến năm này bọn họ bắt đầu ở cùng nhau.

Tiêu Chiến cũng cầm một đầu tai nghe khác kéo xuống, dùng miệng lưỡi nghiêm khắc nói:  

– Vừa nãy anh chưa nói rõ ràng, anh căn bản không có tính toán hẹn người nào, em nếu sợ bạn học của anh quấy rầy đến em, anh bảo đảm với em, trước khi tốt nghiệp sẽ không yêu đường, sẽ không mang nam sinh nữ sinh về, được không? Chú cún con!

Chỉ sợ đây là lần đầu Tiêu Chiến dùng ngữ khí nghiêm trọng như vậy nói chuyện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không có giận, tiêu hóa ý nghĩ đằng sau mấy lời đó, tựa hồ rất cao hứng, xoay người nhìn thẳng Tiêu Chiến.

– Vương anh phải đáp ứng với em, cũng không được một mình đi ra ngoài cùng người khác ăn cơm.

Tiêu Chiến cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái, nhưng tốt xấu gì thái độ của Vương Nhất Bác đã hòa hoãn, anh nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, liền đáp.

– Ngoại trừ liên hoan lớp, anh sẽ không hẹn người khác ăn cơm, được chưa?

Vương Nhất Bác “Ừm” một tiếng.

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng đem con chó con bướng bỉnh này dỗ dành xong, kéo người đi ra nhà ăn, ăn uống thỏa thích.

Thời điểm sắp ăn cơm xong, mẹ của Vương Nhất Bác tới, còn xách theo không ít trái cây và sữa bò. Vương Nhất Bác luôn luôn thiếu lời nói, dì Vương lôi kéo Tiêu Chiến nói chuyện.

– Tiểu Chiến à, con gần đây sao lại gầy như vậy, có phải đồ ăn ngon đều bị Nhất Bác đoạt đi không?

– Không phải đâu dì ạ, so với Nhất Bác, vẫn là con ăn nhiều hơn đó.

Tiêu Chiến đáp.

– Nó kén ăn như vậy thì kệ nó đi. Tiểu tử thúi Vương Nhất Bác này, bài kiểm tra tiếng Anh lần này cũng trượt, đăng kí cho nó lớp học bổ túc cũng không thường đi. Tiểu Chiến con học tiếng Anh tốt như vậy, Nhất Bác có chỗ nào không hiểu, con có rảnh thì giảng cho nó một chút. Không rảnh thì thôi, dì biết con bây giờ học rất vất vả.

– Vâng, dì, Nhất Bác gần đây rất nỗ lực, vừa nãy còn đang làm bài tiếng Anh nữa.

Tiêu Chiến nói sự thật.

Vương Nhất Bác sợ mẹ lại lải nhải tiếp, xen mồm nói:

– Mẹ, mẹ hôm nay lại đây sao không nói trước một tiếng.

– Mẹ hôm nay đi ngang qua, cũng không biết các con có ở đây không, cho các con chút trái cây, lập tức phải đi rồi. Tiểu tử kia, con sao lại nói thế, mẹ lại đây còn phải báo với con một tiếng nữa sao? Con nói thật cho mẹ, có phải gạt mẹ chuyện gì không, có phải có người yêu rồi phải không?

Vương Nhất Bác cũng Tiêu Chiến đều rất bội phục trình độ mẫn cơm của bậc gia trưởng, Vương Nhất Bác nói:

– Không có không có, mẹ nghĩ đi đâu vậy.”

Tiêu Chiến nói:

– Dì à, để con nói với dì, Vương Nhất Bác ngày thường đều lạnh mặt, căn bản không có cô gái nào dám tới gần em ấy.

Đây là sự thật, có rất nhiều cô gái không phải không nghĩ tới, nhưng thật sự không dám.

Tại bữa tiệc tối chào mừng học sinh mới, Vương Nhất Bác thay lớp ở trên sân khấu trình diễn solo một đoạn vũ đạo, rất nhanh đã được bầu làm giáo thảo, là nhân vật được thảo luận nhiều nhất trên diễn đàn trường và Tieba. Nhưng mà, gương mặt này của cậu thực sự quá soái, nhưng xấu cũng thực sự rất xấu. Nếu có người đi qua gặp được Vương Nhất Bác, khoảng cách 10 mét sẽ nghĩ tới một cảnh phim tình cờ gặp gỡ hoàn mỹ, lúc khoảng cách còn 3 mét, thì sẽ phát hiện gương mặt đối phương qúa mức lạnh nhạt, trên mặt còn viết: “Người sống chờ lại gần, tiến tới chết ráng chịu”, mấy người đó đành phải chạy trốn đến rất xa. Đương nhiên cũng có người không sợ chết tiến tới muốn làm thân với soái ca, lại bị Vương Nhất Bác trả lại một câu.

– Tôi quen cậu sao? Vô vị.

Mấy chữ này là giết người ngày cả giáp cũng không chừa.

So sánh mà nói, Tiêu Chiến đúng là một đại soái ca ôn nhu, mưa thuận gió hòa, hơn hai năm, mỗi tuần đều nhận được thư tỏ tình, bản thân Tiêu Chiến đều sẽ mỉm cười nói lại đối phương:

– Tuy rằng tớ không thể nhận được, nhưng cảm ơn tâm ý của cậu. Hy vọng cậu chăm chỉ học tập, tương lai khẳng định sẽ gặp được định mệnh của cậu.

Mấy em gái đắm chím trong nhan sắn của soái ca cảm thấy, dù thế nào cũng chết, nhưng vì sao không chết trong nhát đao dịu dàng này?

Dì Vương ngồi một lát, lúc gần đi vẫn không yên tâm, lặng lẽ nói với Tiêu Chiến.

– Tiểu Chiến, như vậy, nếu Nhất Bác ở phương diện kia có manh mối gì, con phải nói cho dì biết. Con biết không, lúc nó học nhà trẻ, ở cùng lớp trêu chọc một cô nhóc, phụ huynh nhà đó còn tìm đến cửa. Hơn nữa lúc học tiểu học có một cô bé viết thư tình cho nó, thật không làm người khác bớt lo mà.

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, nhanh miệng đáp ứng.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác khó có được thời gian ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Chiến tùy tiện chọn một bộ phim nước ngoài có đánh giá cao – 《The Notebook》, hy vọng có thể trợ giúp tiếng Anh cho Vương Nhất Bác. Vì tiết kiệm thời gian, còn dùng tính năng phát lại tốc độ gấp đôi. Tiêu Chiến nửa nằm, dưới thân chèn hai cái gối ôm, Vương Nhất Bác ngồi thẳng mình, tầm mắt của cậu so với anh cao hơn rất nhiều. Phim chất lượng thượng thừa, chi là hai đứa con trai ngồi chung với nhau xem tình cảm, không khí trộn lẫn chút xấu hổ.

Để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, Tiêu Chiến chủ động pha trò:

– Phim trước đây đều như thế này, tình yêu vượt cả giai cấp, cản trở của cha mẹ, hơn nữa còn rất cũ kĩ.

Vương Nhất Bác nói:

– Phải không? Em không xem phim tình cảm nhiều.

Tiêu Chiến nói:

– Nếu xã hội không thích, cha mẹ không đồng ý, hai người ở bên nhau rất vất vả, không bằng đi tìm một người tương tự, nhẹ nhàng một chút không phải tốt hơn sao.

Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng.

– Em cảm thấy tình yêu chính là vậy, không có cách nào khác. Nếu nói nhẹ nhàng như vậy, khả năng chính là không đủ yêu đối phương.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có thể nói ra lời này, không phải là có người yêu thích chứ, hơn nữa người được thích tựa hồ còn không thích cậu? Tiêu Chiến bổ não chuyện tình ngược luyến tình thâm. Não bổ xong cuối cùng không nhịn được ngồi dậy hỏi:

– Em có thích một người sao? Đối phương không thích em? Hay là sợ cảm thấy nếu cho dì biết sẽ che rẽ các em?

Vương Nhất Bác thấy trong mắt Tiêu Chiến tràn ngập bác quái, nhìn thẳng anh nói:

– Có a. Nhưng mà tương lai còn dài, em có thể chờ.

Tiêu Chiến cảm thấy câu nói của Vương Nhất Bác tựa hồ có chứa thông tin rất lớn, nhưng không có thông tin nào thực tế a. Anh cũng ngượng ngùng hỏi tiếp, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai cậu, mang theo ý cổ vũ.

Vương Nhất Bác không chuyển ánh mắt qua TV, lăng lăng nhìn chằm chằm hỏi: 

– Có nhiều bạn nữ thổ lộ với anh như vậy, ừm, tựa hồ, còn có không ít nam, anh có thích qua người nào sao?

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, trả lời:

– Ai, thật đúng là không có. Nhưng mà đối với giai đoạn hiện tại của anh mà nói, tình yêu đúng là rất phiền toái. Về sau lại nói.

Hai người không được câu không mà nói một chút, Tiêu Chiến lại nằm xuống lần nữa, bất tri bất giác ngủ mất.