Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà

Chương 13: So với chị em đi



Tân Nguyên cảm nhận được vô số ánh mắt tới từ bốn phương tám hướng, anh chợt ý thức được rãng mình không có cách nào sống ẩn được.

Anh vốn thầm nghĩ răng đến đây thử vận may tìm tam sư. tỷ, tiện thể trải nghiệm cuộc sống học sinh, chỉ thế thôi không hơn không kém.

Hành động của Hạ Vấn Oánh đã khiến bầu không khí trong. lớp học tràn ngập mùi thuốc súng.

May thay giáo viên bộ môn đi vào, mọi người đành thu ánh mắt của mình lại

Tân Nguyên nhìn Hạ Văn Oánh, nhỏ giọng hỏi: “Cô muốn bày tỏ lòng biết ơn với tôi à?”

Hạ Vấn Oánh gật đầu, trên lớp không dám nói câu nào mà chỉ viết một dòng chữ trên tờ giấy: tôi thật lòng biết ơn anh, nếu không nhờ có anh, giờ có lẽ tôi đã tự sát rồi...

Tân Nguyên bất ngờ.

Anh hồi tưởng lại chuyện tối qua, sâu trong ánh mắt Hạ Văn Oánh chứa đầy sự tuyệt vọng vô cùng tận.

Nếu cô ấy đi tới kết cục kia chắc hẳn cũng sẽ không nguyện lòng sống tạm đến cuối đời.

“Chuyện nhỏ thôi mà”.

Tân Nguyên ghi bốn chữ trên tờ giấy, không tiếp tục nói chuyện gì nữa

Hạ Vấn Oánh nhìn bốn chữ kia mà chợt thất thần, chữ viết ấy... nói anh là nhà thư pháp chắc cũng không quá đâu nhỉ?

Cùng lúc đó.

Ánh mắt lớp trưởng Trình Đào thi thoảng sẽ liếc qua chỗ Hạ Văn Oánh.

Khi phát hiện Hạ Văn Oánh trao đổi giấy với Tân Nguyên thì lòng cậu ta chợt nảy lòng ghen ghét khôn cùng.

Cậu ta là lớp trưởng, đồng thời cũng là người đẹp trai nhất lớp, vào ngày nhập học đầu tiên vừa gặp đã thương nhớ Hạ Vấn Oánh, nhưng đến nay vẫn chưa nói được mấy câu với cô ấy.

Tên nhà quê kia dựa vào đâu chứ!

Trình Đào vốn cho rằng dựa vào điều kiện gia đình và ngoại hình của mình lăn lộn ở khoa Tiếng Anh, đất nước của phụ nữ, theo đuối được Hạ Văn Oánh chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ, sự xuất hiện của Tân Nguyên đã khiến cậu ta sinh ra một cảm giác khủng hoảng.

“Sau khi tan học đi cảnh cáo thẳng ranh kia một chút”, Trình Đào thì thầm với thãng bạn bên cạnh.

Người bạn kia tên là Lý Giang Ba, từ khi nhập học tới nay luôn đi theo đuôi làm người hầu cho Trình Đào, rất xứng với cái danh chó săn.

“Tôi sẽ xử lý cậu ta”.

Lý Giang Ba cong báp tay, cười khinh khinh nói: “Cái đồ mắt chó không biết điều kia, hôm nay tôi sẽ cho cậu ta biết ở lớp hai này do ai quyết định!”

Sau khi tan học.

Lý Giang Ba đi thẳng tới chỗ Tân Nguyên, không hề che dấu sự ngạo mạn trên mặt mình: “Cách xa bạn học Hạ một chút đi, cô ấy là lớp phó học tập, tiếp xúc gần với cậu sẽ ảnh hưởng đến việc học tập”.

“Cậu đang nói chuyện với tôi à?", Tân Nguyên hỏi.

“Nói thừa!"

Lý Giang Ba khinh thường, nhìn qua Hạ Văn Oánh nói: “Bạn học Hạ à, nếu cậu không muốn ngày nào cậu ta cũng bị đánh thì chuyện hôm nay chớ có lần hai, cậu hiểu chưa?”

Hốc mắt Hạ Văn Oánh đỏ bừng.

Cô ấy là một cô gái dịu hiền điềm đạm từ trong xương, bởi vì hành động của mình đã khiến cho Tân Nguyên bị nhầm vào nên lòng đầy sự tự trách.

“Hôm nay tôi vừa mới tới, không muốn đánh nhau, cậu nên tranh thủ lúc tôi còn chưa tức giận mà cút mau đi”, Tân Nguyên trầm giọng nói

“Ôi trời, con mẹ nó, không nghe nhầm đó chi Cháu

Lý Giang Ba còn chưa dứt lời thì cả người đã bay ra ngoài, đập mạnh vào một cái bàn.

Trong chốc lát, cả phòng học rộ lên.

Không ai ngờ rằng, Tân Nguyên mới đi học ngày đầu tiên đã đánh người trước lớp,

Hơn nữa, Lý Giang Ba còn tập thế hình mỗi ngày, cơ thế rất cường tráng nhưng khi ở trước mặt Tân Nguyên lại chẳng khác nào rác rưởi

“Tân Nguyên!”

Trần Nghiên sải bước chạy tới, nhíu mày nói: “Tôi biết anh. rất giỏi đánh nhau, nhưng anh có biết đây là đâu không, anh tưởng dựa vào nằm đấm là có thể tung hoành ngang ngược. không nể nang ai à?”

“Liên quan gì tới cô?”, Tân Nguyên hỏi.

“Nếu không phải do chúng ta có quen biết thì anh tưởng tôi muốn quan tâm chuyện của anh chắc, sao anh cứ cứng. đầu không chịu nghe ai khuyên bảo hết thế, sớm muộn gì có ngày anh ngã đau rồi khóc lóc cho xem!”, Trần Nghiên nghiến răng nói.

“Tôi nói lại lần nữa, chuyện của tôi không cần cô quan tâm!”, ánh mắt Tân Nguyên lạnh như băng.

Lúc này.

Trình Đào không kìm được cơn tức nữa, chỉ thẳng mặt Tân Nguyên tức giận nói: “Lý Giang Ba là người của tôi, cậu dám động cậu ta à?”

“Cậu là ai?", Tân Nguyên hỏi

“Tôi là ai hả?”

Trình Đào tức đến mức bật cười, nhìn sang người bên cạnh nói: “Nói cho cậu ta biết tôi là ai!”

Người nọ bèn giải thích cho Tân Nguyên: “Đây là lớp trưởng lớp chúng ta, cha mẹ đều là những người nổi tiếng vang danh một phương, tài sản trong nhà hơn mười triệu

Nghe vậy, không ít người nhìn Trình Đào bãng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và kính trọng.

Với điều kiện gia đình như thế, sau khi tốt nghiệp chẳng cần lo đi tìm việc, từ khi sinh ra đã ở vạch đích rồi, ai mà không e ngại cậu ta chứ:

Tân Nguyên nở nụ cười.

Tài sản mười triệu à?

Nếu đại sư tỷ ở đây, theo tính tình táo bạo của cô ấy có lẽ sẽ dùng tiền đập vào mặt tên công tử phú nhị đại vô dụng không biết làm gì này rồi

“Cút”, Tân Nguyên thản nhiên nói.

Mọi người không dám tin.

Thiếu niên đến từ nông thôn này ngông cuồng quá rồi đó.

Trình Đào tức giận khôn nguôi, quát to: “Cả lớp đánh cậu ta đi, buổi trưa tôi sẽ mời cơm!"

Lực kêu gọi của lớp trưởng không giống với người thường

Mười mấy bạn nam đều chạy tới