Sức Hấp Dẫn Của Thái Tử

Chương 6



Đi theo lộ trình và đường đi đã được chuẩn bị, bọn ta một đường xuôi Nam đến Cẩm Châu.

Trong lúc đó có mấy người gây chuyện, đều bị Lục Cẩn Yến đánh cho răng rụng đầy đất.

Ta sợ hãi thán phục: “Ngươi thật sự có tài đó.”

Lục Cẩn Yến kiêu ngạo mà hất cằm lên: “Đó là đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể cướp cô ra khỏi một đám cao thủ võ công chứ.”

Trong đoàn người đi đến chùa Linh Sơn, bên cạnh ta có mười mấy thị vệ võ công cao cường đi theo.

Kéo đại một người ra cũng có thể lấy một địch trăm.

Dưới tình huống này, Lục Cẩn Yến có thể bắt ta đi mà không tổn thương lông tóc, đúng là thật sự rất lợi hại.

Bên kia, ở hoàng cung.

Trong điện Hải Đường, Thẩm Túc ngồi bên giường, trong tay cầm một tờ giấy viết thư, trên đó viết năm chữ.

“Cẩn thận Chu Hành An.”

Ánh nến nhảy nhót chiếu vào đôi mắt đen nhánh, tờ giấy bị nắm chặt ra nếp nhăn, khí chất xung quanh người đàn ông càng thêm âm trầm đáng sợ.

Em gái chàng vẫn khiến chàng thất vọng…

Đồ lừa đảo toàn nói dối, chàng không nên tin lời nàng nói!

Chỉ là, vậy mà chàng lại biết, bên cạnh nàng từ khi nào đã có một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy.

“Tìm! Đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm Công chúa về đây!”

“Vâng!” Một đám người mặc áo đen nhận lệnh lui ra ngoài.

Thẩm Túc đi đến bên bàn, áo cưới màu đỏ tươi vẫn còn lẳng lặng nằm ở đó, chờ đợi chủ nhân của nó hoàn thành.

Đầu ngón tay thon dài lướt qua lớp vải, đôi mắt phượng của người đàn ông hơi nheo lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng bệnh hoạn.

Chạy? Tại sao nàng lại muốn chạy?

Rõ ràng là chàng đã đủ kiềm chế chính mình rồi.

Đối với nàng, chàng luôn dịu dàng, quan tâm, kiên nhẫn, Thẩm Túc tự nhận mình đã giả vờ rất tốt rồi.

Nhưng điều này vẫn không thể giữ được nàng.

Nếu đã như vậy, chàng cũng không cần phải khiến chính mình ngột ngạt nữa.

*

Trong thoáng chốc, nửa năm đã chạy qua đầu ngón tay.

Ta ngồi trong quán mì, nghe người ngồi bàn bên nói về những chuyện xảy ra ở Thịnh Kinh trong nửa năm nay.

Nửa năm trước, lão Hoàng đến đột nhiên qua đời, Thẩm Túc kế thừa đại điển.

Cô hai Phương gia bày tỏ tình yêu với tân đế trước mặt mọi người, hành động lớn mật làm tất cả Thịnh Kinh kinh ngạc.

Còn có một vài việc nhỏ nhặt.

Sau đó ta mất đi hứng thú, ăn mì xong thì để tiền mì lại rồi quay về nhà mà ta đã mua ở Cẩm Châu.

Lục Cẩn Yến đang bận chuẩn bị đồ để thành thân.

Đúng vậy, thành thân.

Trong nửa năm nay, Lục Cẩn Yến có thể nói là cố gắng khiến ta yêu thích, nhưng ta vẫn không có cách nào sinh ra tình yêu nam nữ với hắn.

Thứ nhất, trong lòng ta có Thẩm Túc.

Thứ hai, sự lấy lòng của hắn chỉ được thể hiện ở ngoài mặt, tựa như đang vội vã hoàn thành nhiệm vụ gì đó, khiến người ta không cảm nhận được chân tình.

Cuối cùng vào một tháng trước, hắn uống rượu mua say, không cẩn thận đã nói lỡ miệng.

Hắn nói thật ra hắn không phải là người của thế giới này, tới đây cũng là vì trói buộc với thứ gọi là “Hệ thống chinh phục nữ phụ ác độc”, trong hai năm cần phải khiến độ thiện cảm của ta lên đến 100 thì mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.

Độ hảo cảm tổng cộng được chia làm năm cấp bậc: Năm mươi là cấp A, sáu mươi là cấp B, bảy mươi là cấp C, tám mươi là D, chín mươi là S, một trăm là SS?

Nhưng chinh phục lâu như vậy rồi, độ hảo cảm ta đối với hắn chỉ ở mức bốn mươi lăm.

Chỉ dừng lại ở cấp độ bạn bè, ngay cả mức A cũng không đủ.

Chờ sau khi hắn tỉnh táo lại thì đã không có cách nào vãn hồi được nữa, Lục Cẩn Yến dứt khoát làm vò mẻ không sợ rơi, than thở tố khổ: “Nhiệm vụ thứ nhất mà đã thất bại triệt để như vậy, thật sự khiến người ta thương tâm.”

Ta mím môi, hỏi: “... Thất bại thì sẽ thế nào?”

“Thất bại thì chắc là bước vào thế giới trừng phạt.”

“Trừng phạt gì?”

Hắn nhún vai: “Tôi là tân thủ, bây giờ cũng không biết.”

“Nhưng mà, tôi biết cách có thể giảm bớt trừng phạt.”

“Cái gì?”

“Cô cho tôi một danh phận.”

Tôi mờ mịt: “Hả???”

Lục Cẩn Yến giải thích: “Tôi nằm ở bộ phận chinh phục tình yêu, tình yêu có thể lâu dài viên mãn hay không thì xem xem hai người có yêu nhau và có quan hệ hôn nhân hay không.”

“Có người mặc dù yêu nhau, nhưng sau đó có thể sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà mỗi người đi mỗi ngả, dẫn đến cuối cùng kết hôn sinh con với người khác, rồi tiếc nuối cả đời.”

“Mà có người tuy đã có danh phận đứng đắn, nhưng giữa hai người đó không có tình yêu, sống cũng sẽ không hạnh phúc.”

“Cho nên, tiêu chuẩn xét cấp bậc của bộ phận chúng tôi chủ yếu là độ thiện cảm, tiếp theo đó là xem có thể đạt được quan hệ người yêu với đối tượng chinh phục hay không.”

“Mặc dù nhiệm vụ chính thất bại rồi, nhưng hoàn thành nhiệm vụ phụ thì ít nhất có thể giảm hình phạt.”

Mặc dù nghe không hiểu lắm, ta vẫn gật đầu: “Được.”

“Tôi đảm bảo, chỉ là làm theo hình thức thôi, chắc chắn sẽ không thật sự làm gì cô đâu, cô… Ủa ủa ủa ủa? Cô đồng ý rồi à?”

Lục Cẩn Yến nhướng mày, kinh ngạc: “Tôi còn chuẩn bị một bụng chưa khuyên đâu.”

“Thời đại này, con gái kết hôn cực kỳ quan trọng, không suy xét một chút sao?”

Ánh mắt ta bình tĩnh, nụ cười nhàn nhạt: “Đối với ta mà nói, thành thân với ai cũng như nhau.”

“Hơn nữa, chỉ là làm theo hình thức mà thôi, cũng không phải thành thân thật, ngươi đã giúp ta rồi, về tình về lý ta cũng nên đồng ý.”

Trong mắt Lục Cẩn Yến tràn đầy cảm động: “Thẩm Chiêu Quân, cô thật sự là một người tốt!!”

“Sau này có cơ hội tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô!!!”

Cho nên mới có chuyện như bây giờ.

“Khụ khụ.” Lục Cẩn Yến nhìn tôi, đột nhiên hỏi một câu: “Cô hồi hộp không?”

Tôi không rõ lắm: “Chúng ta thành thân giả thôi, sao lại hồi hộp?”

Hắn gãi đầu: “Ôi, mặc dù là giả, nhưng nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên tôi cưới vợ, khó tránh khỏi có chút hồi hộp.”

Lục Cẩn Yến lại quan sát ta một lúc rồi thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: “Haizzz… Xinh đẹp như vậy, nếu cô thật sự là vợ tôi thì tốt rồi.”

Chúng ta thương lượng một lúc, định ra ngày cưới, ta quay về phòng ngủ của mình.

Trong đêm có cơn mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách khiến người ta không khỏi thư thái.

Ngày cưới được quyết định vào mười sáu tháng sáu, bây giờ là cuối tháng năm, không bao lâu nữa chính là Đoan ngọ.

Trong hoàng cung đón Đoan ngọ đều là phòng bếp chuẩn bị bánh ú, mấy Hoàng tử Công chúa, phi tần Hoàng đế không có mấy ai tự mình động tay.

Từ nhỏ Thẩm Túc đã học đủ thứ, đương nhiên cũng sẽ không tự hạ thấp địa vị mà làm những chuyện này.

Mãi đến năm mười một tuổi, ta ầm ĩ muốn ăn bánh ú Thẩm Túc làm, Thẩm Túc sờ lên tóc ta, cười đồng ý, ngày hôm đó đã tìm người dạy chàng, sau đó làm cho ta ăn.

Mỗi một lần Đoan ngọ sau này, cho dù Thẩm Túc bận rộn thế nào thì đều sẽ đặc biệt bỏ ta chút thời gian, tự tay gói cho ta mấy cái bánh ú.

Nhớ lại trước kia, ta buồn bã thở dài, chỉ nói năm nay không được ăn nữa.

*

Ở điện Dưỡng Tâm.

Một chàng trai áo đen quỳ một gối trên mặt đất cúi đầu bẩm báo: “Phía Nam truyền đến tin tức, nói nhìn thấy Công chúa ở Cẩm Châu.

Ở trước mặt công văn, một đế vương trẻ tuổi mặc long bào màu vàng sáng hơi khom người, cây bút lông sói trong tay dần dần phác họa ra một bóng dáng mảnh khảnh.

Nét cuối cùng vừa dứt, người đàn ông khẽ cong khóe môi, ánh lửa thiêu đốt trong mắt ngày càng nồng đậm.

“Ừm, trẫm biết rồi.”

“Thuộc hạ sẽ phái người đi đưa Công chúa…”

Thẩm Túc nhạt giọng cắt ngang: “Không cần.”

“Trẫm tự đi.”

Sau khi ám vệ áo đen lui ra, Thẩm Túc mở bức tranh.

Thiếu nữ trong tranh xinh xắn động lòng người, yếu đuối nằm sấp trên bàn, say rượu đến mức gò má ửng hồng, trong đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy ánh sáng mê muội, dáng vẻ mờ mịt của nàng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến Giang Nam với những cơn mưa bụi bao phủ.

Lẳng lặng nhìn một lúc, Thẩm Túc cuộn nó lại, mở hộc tối dưới bàn ra.

Trong hộc tối vuông vức đặt một sợi dây xích ánh vàng xán lạn.

Chàng bỏ bức tranh vào đó, lấy sợi xích vàng kia ra, đặt trên bàn ngọc.

Thẩm Túc nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình ảnh sợi dây xích vàng này khóe trên mắt cá chân non mịn của thiếu nữ.

Chỉ nghĩ thôi, chàng đã không kiềm chế được mà cong khóe miệng lên.

Một khoái cảm run rẩy khó nói nên lời lan tràn toàn thân.

Chiêu Quân… Bảo bối mà chàng đã đặt trong lòng mà cưng chiều hai kiếp.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chàng cũng sẽ không buông tay nàng.

Không có gì có thể ngăn cách bọn họ, kể cả cái chết!

*

Mười sáu tháng sáu, thích hợp cưới gả.

Lên kiệu hoa, đi qua chậu than, bái thiên địa.

Thực hiện xong hết tất cả các bước thì đã đến đêm.

Ta ngồi trên giường trải đầy lạc và nhãn, đội khăn voan cô dâu mà buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, ở cửa truyền đến tiếng cót két.

Có người đi vào.

Ta lấy lại ý thức, hơi dựa người vào cột giường, mệt mỏi nói: “Bây giờ là giờ gì rồi?”

Không có ai trả lời.

Ta cảm nhận được có chút là lạ: “Sao không nói chuyện?”

Vẫn không ai trả lời.

Ta đưa tay muốn vén khăn cô dâu lên.

Nhưng vừa đưa tay lên thì đã bị một bàn tay dày rộng nắm lấy, hơi thở quen thuộc phả vào mặt.

Ngay sau đó, khăn cô dâu màu đỏ bị vén lên, dung nhan mỹ ngọc khôi ngô tuấn tú không tì vết đập vào tầm mắt.

“Anh trai?!”

Người đàn ông thấp giọng đáp một tiếng, giọng điệu bình thản đến mức không hề có chút phập phồng nào.

Nhưng càng như vậy, trong lòng ta càng không khỏi hốt hoảng.

Đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông chậm rãi miêu tả khuôn mặt ta, hồi lâu sau mới mở miệng: “Màu đỏ rất hợp với em.”

Không có phẫn nộ, thất vọng, khổ sở như trong tưởng tượng, chàng bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện xảy ra khác thường chắc chắn có vấn đề!

“Xin lỗi anh trai, là em sai, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, anh đừng tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến cơ thể!” Ai thèm quan tâm chàng đang che giấu điều gì, ta cứ nhận lỗi trước đã rồi nói sau.

Thẩm Túc cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười: “Nếu biết đã làm sai, vậy thì ngoan ngoãn chịu phạt đi.”

Chịu phạt? Phạt gì?

Không chờ ta hỏi ra lời, sau gáy đã đau nhói, ý thức rơi vào mê man.

Tỉnh lại lần nữa, lọt vào trong tầm mắt là một mảng rực rỡ.

Khi ngồi dậy, tiếng leng keng thanh thúy vang lên theo.

Cơ thể ta cứng đờ, vén chăn lên, trên mắt cá chân bên phải là một sợi dây xích vàng óng ánh.

“Đây… đây không phải là sợi dây của mình sao?”

Sợi dây xích vàng ta dùng để cầm tù Thẩm Túc, từ sau khi quyết định không quấn lấy chàng nữa thì đã được cất trong rương.

Nó lại bị Thẩm Túc tìm thấy, bây giờ còn xích chân mình lại…

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Túc đi ra từ sau tấm bình phong.

Chàng vừa tắm xong, tóc dài rối tung, toàn thân chỉ có một chiếc áo lót trắng như tuyết, trên người còn mang theo hơi nước mông lung.

Nước bọt không chịu thua kém lại chảy xuống từ khóe miệng.

Ta vội vàng lau miệng, ho khan tượng trưng một cái, làm ra dáng vẻ hèn mọn đáng thương: “Em thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, chàng cởi nó ra được không?”

“Cầu xin chàng mà anh trai!”

Thẩm Túc ngồi ở mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dây xích trên chân ta, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ta sẽ không tin em nữa.”

“Chiêu Quân, ta vốn dĩ không muốn làm vậy với em đâu.”

“Là do em không nghe lời, lại muốn rời xa anh trai.”

Thẩm Túc tự tay kéo lớp mặt nạ dịu dàng của mình xuống, để lộ ra linh hồn vặn vẹo bệnh hoạn của mình.

“Ta yêu em, em muốn gì ta cũng có thể cho em, nhưng chỉ có một điều thôi, không cho phép em rời xa ta.”

“Vì sao chỉ việc này thôi mà Chiêu Quân cũng không thể thỏa mãn ta?”

“Nếu đã như thế, em cũng đừng trách anh trai cầm tù em.”

Thẩm Túc nâng chân phải của ta lên, cúi người đặt một nụ hôn lên mắt cá chân bị dây xích trói lại của ta.

Nụ hôn này không hề pha lẫn chút tình sắc nào, chỉ có tràn đầy vẻ thành kính nóng bỏng, sự thành kính dành cho tín ngưỡng tối cao trong lòng.

Thật là kỳ lạ, ta không cảm thấy bất ngờ lắm.

Hình như, sâu trong lòng ta luôn cảm thấy Thẩm Túc nên như vậy.

Ta… ừm… càng thích chàng hơn rồi…

“Bảy ngày nữa đại hôn.” Thẩm Túc đột nhiên nói một câu.

Chàng mỉm cười nói: “Trước lúc đó, phải để em chịu tủi thân một khoảng thời gian rồi.”

“Sau đại hôn, ta sẽ tự tay cởi nó ra.”

Ta lên tiếng: “Nhanh vậy sao? Chàng không suy xét lại sao?”

Thẩm Túc không nói thêm gì nữa, chỉ đắp chăn mỏng lên cho ta rồi đứng dậy rời đi.

Buổi chiều, cung nhân đưa tới một bộ áo cưới.

Đỏ rực như lửa, tinh xảo lộng lẫy.

Ta càng nhìn càng thấy quen.”

Đây không phải chính là chiếc áo trước đó ta tự may sao.

Chỉ là lúc đó vẫn còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, bây giờ đã được may hoàn chỉnh rồi.

“Đây là do anh trai ta tìm thợ thêu sao?”

Tiểu cung nữ đưa áo cưới kính cẩn lễ phép đáp: “Là bệ hạ mời thợ dạy thêu, tự mình may hoàn chỉnh từng mũi kim.”

“...”

Cũng không phải là chuyện không thể tin được.

Trong chuyện của ta, Thẩm Túc chưa bao giờ nhờ tay người khác, có thể tự mình giải quyết thì tuyệt đối không để người khác đụng vào, luôn là như thế.

Ta không tự chủ được mà tưởng tượng ra dáng vẻ chàng luồn kim xe chỉ, rũ mắt thêu áo cưới.

Hiền huệ quá.

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Ngươi bảo bệ hạ đến đây, ta có việc muốn nói với chàng.”

Tiểu cung nữ: “Bệ hạ đã dặn dò, trước khi đại hôn sẽ không đến điện Hải Đường.”

“...”

Quả nhiên, sáu ngày sau đó dù ta có ầm ĩ thế nào, Thẩm Túc cũng thật sự chưa từng xuất hiện.

Mãi cho đến ngày đại hôn.

Mười dặm hồng trang, cả nước cùng chúc mừng.

Ta làm con gái của phủ Uy Dũng Hầu vừa tìm về không lâu, được phong hậu vào cung.

Uy Dũng Hầu không hề dị nghị.

Ai mà không muốn nhà mình có Hoàng hậu chứ, cho dù không phải con gái ruột của mình, nhưng có tên tuổi cũng tốt.

Cho nên mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.