Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 23-2



Người dùng chứng minh thư tạm thời cũng có thể có không gian cá nhân, trên thực tế cũng có thể kết nối với mạng internet, có thể để những người khác nhìn thấy. Khác biệt với live stream trực tiếp chính là, không có ai cố ý tuyên truyền.

Đại khái giống như bạn chỉ tuỳ tiện đăng một bài nào đó, không có trang nào chia sẻ mỗi bài đăng.

Nhưng trang cá nhân của mỗi du khách, kỳ thật vẫn có thể được người xung quanh nhìn thấy.

Chỉ cần đem đoạn phim quay đăng lên trang cá nhân, trên mạng sẽ căn cứ theo nội dung đại khái tự động phân loại rõ, hơn nữa tuỳ tiện chia sẻ gần chỗ những người cảm thấy hứng thú với chủ đề đó.

(*tương tự như việc facebook thu thập thông tin cá nhân, nên lướt facebook sẽ thấy những chủ đề mình hứng thú mà facebook tự động tìm kiếm chia sẻ cho mình)

Vệ Ngọc vốn đang lướt mạng.

Nàng nhàm chán lướt qua mấy trang cá nhân gần đó, bỗng nhiên tình cờ thấy một tin tức cá nhân mới của một người vô danh trên mạng.

(*tương tự như bài mới hiện trên new feeds mỗi khi ai đăng bài mới lên fb)

Tên bài đăng phi thường đơn giản, chính là tên một món ăn, [Ngư hương cà]

(*cà kho)

Nằm trong chủ đề "mỹ thực".

Vệ Ngọc là một người yêu mỹ thực, cho nên trong những chủ đề mà nàng chú ý thì mỹ thực coi như đứng đầu.

Chẳng qua cũng chỉ ở trên mạng, dù sao những món đó ở ngoài thế giới thật thì cũng không ai dám ăn!

Nhưng đây cũng không có nghĩa mỹ thực sẽ bị mai một!

Tuy trong hiện thực Vệ Ngọc chỉ là một người coi dịch dinh dưỡng là món chính, nhưng ở trên mạng, nàng cũng có hơn năm trăm vạn fan, là một người siêu cấp phóng khoáng lạc quan đã thưởng thức mỹ thực ở vô vàn hành tinh.

Ngay cả cá và tôm đáng sợ nhất trên thế giới này nàng cũng đã cố lấy dũng khứ ăn thử trên tinh võng rồi.

Đối với bài đăng mới kia, kỳ thật Vệ Ngọc có chút khinh thường, thầm nghĩ có lẽ lại tiểu cô nương không có kinh nghiệm nào đó cũng muốn đặt một chân vào mảng mỹ thực chủ bá (streamer/blogger) này, nhưng lại không có tư cách, cho nên chỉ có thể ở nhà như chơi đồ hàng, cho thêm một ít nguyên liệu linh tinh gì đó.

Dù sao cá và cà, sao có thể phối hợp với nhau để ăn cơ chứ!

Mọi người đều biết, cá thế nhưng là thứ nguyên liệu siêu cấp hắc ám liệu lý*, toàn đế quốc căn bản không có người dám bắt cá từ biển lên để ăn, bởi vì trong cơ thể cá có nguồn nguyên tố bạo động phi thường nồng đậm, có vài loại cá mà năng lượng còn vượt chỉ tiêu, chỉ sợ tay vừa tiếp xúc là có thể dễ dàng bị lây dính nhân tố bạo động.

(*mấy món cháy đen hoặc vị kinh dị ko ra dạng gì, kiểu vậy)

Chạm cũng không dám chạm, đừng nói là ăn.

Dù sao làm được đồ ăn lại không thể ăn, trừ việc đem nó đăng lên tinh võng để thưởng thức hương vị ra thì cũng không có tác dụng gì.

Trước đây Vệ Ngọc cũng từng thử tự mình nấu cơm đăng lên mạng sau đó tự nhấm nháp.

Nhưng đại khái nàng thật sự không quá thích hợp với chuyện nấu cơm...thứ nấu ra, nói là hắc ám liệu lý còn thậm chí là ca ngợi......Ít nhất có thể làm một phần thức ăn đăng lên mạng mà mình ăn đến tự mình cũng ghê tởm tới mức ngộ độc thức ăn thì có lẽ cũng chỉ mỗi mình Vệ Ngọc nàng.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Vệ Ngọc lập tức dừng, bắt đầu quan sát bài chia sẻ mới này.

Nàng nghĩ, có muốn vào xem không nhỉ?

Nhưng giờ này, còn không bằng nhìn xem Đậu Đậu tiểu thư nấu món gì mới......

......

Chương trình trực tiếp của Đậu Đậu tiểu thư còn phải chờ một lát mới bắt đầu, hiếm hoi Ngưu Ngưu tinh mới thấy một bài đăng về mỹ thực, nói thế nào cũng nên cổ cũ, nhìn xem rốt cuộc là một Ngưu tiểu thư có thiên phú nào.

Vệ Ngư ôm tâm tư cẩn thận vui sướng khi người gặp hoạ mở bài chia sẻ kia.

Sau khi tiến vào, trước mắt nhìn đến không giống loại phòng bếp lung tung lộn xộn như trong tưởng tượng.

(*cái này hơi khó giải thích, bạn tưởng tượng như phim Ma Trận hay phim khoa học viễn tưởng, click mở vào đoạn phim nào cũng sẽ như chính mình đang ở nơi đó, được nhìn thấy và trải nghiệm thực thụ, nhìn và nếm được mùi vị những thứ đó)

Lọt vào tầm mắt là một căn bếp phi thường sạch sẽ rộng rãi thoáng đãng.

Mà người đăng bài.....cũng chính là đầu bếp, là một tiểu cô nương chỉ mặc đơn giản chiếc áo phông màu hồng phấn rộng thùng thình cùng quần đùi mềm mại.

Vệ Ngọc sở dĩ đoán là tiểu cô nương, bởi vì cánh tay cùng chân của nàng đều phi thường nhỏ gầy, lại đặc biệt trắng nõn, nàng giẫm lên đôi xăng đan lộ ra những ngón chân xinh đẹp, cả người như một nhành liễu ngày xuân mới nhú, không đủ nắm một vòng tay, lại có loại cứng cỏi ôn nhu nói không nên lời.

Cơ hồ chỉ ánh mắt đầu tiên, làm một đứa nhan cẩu*, liền trở thành fan của nàng.

(*loại người mê vẻ đẹp bên ngoài)

Chỉ tiếc khuôn mặt của tiểu cô nương bị làm mờ, xem không rõ.

Bài đăng cá nhân thì không có tư liệu liên quan, Vệ Ngọc cũng không tìm thấy tin tức gì về nàng, chỉ có thể mặc kệ, nhìn nàng nấu nướng.

Trừ chi tiết về việc nấu nướng, các chi tiết khác đều bị xử lý làm mờ, cam đoan sẽ không tiết lộ tin tức cá nhân, cho nên Vệ Ngọc cũng không nhìn thấy Vi Nhi Pháp, chỉ cảm giác giữa chừng tiểu cô nương ôm một đoàn bị làm mờ ra ngoài.

Vệ Ngọc nghĩ, có lẽ tiểu cô nương nuôi thú kiểng gì đó.

Nhưng rất nhanh, nàng liền hoàn toàn không thèm để ý cái cục không biết là loại thú cưng gì kia, mọi lực chú ý của nàng đều bị mùi hương trong nồi hấp dẫn.

Tiểu cô nương đem con thú cưng không biết tên kia đi rồi, trở lại lật xào kỹ đồ trong chảo, sau đó đem cà chín trong nồi vớt ra, bỏ lên một cái đĩa trắng.

Cà màu tím được tẩm đầy nước tương cùng dầu bóng lưỡng, thời điểm ra khỏi nồi liền tản ra mùi hương nồng đậm mê người, nay được tiểu cô nương dùng cái xẻng nhỏ xúc vào bát, màu cà tím đậm mê người, nước sốt nồng đậm dọc theo thân cà chảy xuống, hương khí cơ hồ bay đầy toàn bộ phòng bếp.

Vệ Ngọc:!!!

Nàng cơ hồ theo bản năng cầm đũa, vừa định gắp một miếng cà nếm thử, chợt nghe thanh âm tinh tế ôn nhu của tiểu cô nương.

"Món này, gọi là [Ngư hương cà] đi."

Thanh âm của nàng cực dễ nghe, như gió nhẹ tháng ba, cuốn lên mái tóc người ta.

Gió mát kéo theo trăng trời, thanh âm của nàng như đưa gió đến.

Vệ Ngọc ngơ ngác đưa cà vào miệng.

Cà được nấu mềm nhũn hút đầy nước sốt mỹ vị, cắn một miếng, hương thơm nồng đậm mang theo vị ngọt nháy mắt tràn đầy khoang miệng, miếng cà mềm mại trơn tru triền miên trên đầu lưỡi, như người tình nhân dịu dàng hôn lên lưỡi nàng, nuốt một miếng cảm thấy dư vị vô tận.

Mỹ nhân, thanh âm mềm mại lại xứng với mỹ thực.

Là cực lạc chốn nhân gian.

Chờ Vệ Ngọc phục hồi lại tinh thần, cà trên dĩa đã không còn.

Vệ Ngọc: "......"

Đã bị nàng ăn toàn bộ!!! t皿t!

Cô nương xinh đẹp như thế cần gì phải thử nấu ăn chứ!!! Cô nương như vậy nên trực tiếp tiến quân vào vòng mỹ thực blogger để tạo phúc cho chúng sinh mà!!

Sau khi chiếu đi chiếu lại đoạn phim n lần, Vệ Ngọc rốt cục có thể bình tĩnh thong thả ăn mà ăn [Ngư hương cà], sau khi đổi sang tài khoản phụ khác, nàng thong thả mà trấn định đánh ra một câu nghi vấn hư hư thực thực muốn gây sự.

"Vì sao lại gọi là [Ngư hương cà]? Rõ ràng không có cá mà, giở trò câu like à?"

Run run tay gõ xong mấy chữ này, Vệ Ngọc lập tức đổi về tài khoản chính, khí thế bức nhân dỗi trở về.

"Người ta muốn gọi tên là gì thì gọi, thật là, phá đám mau lui!!"

.....

Sau một phen thao tác, Vệ Ngọc ngầm cọ tới cọ lui thiết trí thông báo khi có ai nhắn tin trả lời, chỉ cần chủ nhân của bài đăng có phản ứng.....Không, chỉ cần chủ bá đại nhân có phản ứng, nàng liền lập tức có thể thu được nhắc nhở!

......Dù sao nhất định đối phương sẽ chú ý tới nàng!

Vệ Ngọc nghĩ, chờ đối phương trở thành chủ bá nổi tiếng nhất vũ trụ, mình sẽ chính là fan cứng đầu tiên của nàng ấy!!

Vệ Ngọc đem đường link của bài đăng chia sẻ lên trang chủ của mình.

Nghĩ nghĩ, ngàn vạn ngôn ngữ đều không thể hình dung được sự kích động, cuối cùng, nàng làm bộ như bình tĩnh, kỳ thực đầu ngón tay run run gõ ra hai chữ.

[Ăn ngon!!]

Thật sự ăn rất ngon!!

Tiểu cô nương cũng rất xinh đẹp!!

Hạ Ngư cũng không biết bài đăng của mình đã bị người chia sẻ lên mạng.

Nàng đang cố gắng đem Hoan Hỉ ấn xuống dưới vòi hoa sen.

Hoan Hỉ có vẻ như không thích tắm rửa lắm.

Dù sao cũng phải tắm!

Giấy dán tường phòng tắm là loại có in hình tay mèo, bên cạnh bồn tắm lớn có một bồn tắm nho nhỏ cho mèo, đối diện bồn tắm lớn có một mặt gương dài toàn thân.

Ngay từ đầu khi Vi Nhi Pháp được Hạ Ngư ôm đến bồn tắm nhỏ còn thực bình tĩnh......

Thẳng đến khi vòi sen trên đỉnh đầu bắt đầu đầu xả nước.

Gương trong phòng tắm ở ngay đối diện bồn tắm nhỏ.

Vi Nhi Pháp bình tĩnh nhìn mình, từ một con mèo vẫn còn được tính là đẹp mắt, biến thành một con...mèo rớt vào nồi canh.

Đám lông trên người ngâm dưới dòng nước ma quỷ dính bết vào nhau, đến khi xối hết, toàn thân như bị trụi lông.

Trụi lông......

Lại vẫn ở trước mặt Hạ Ngư......

Vi Nhi Pháp: "................................>"

Như sét đánh trên đầu!

A a a a a a a a a -------------

Vì cái gì lại xấu như vậy a a a a a a a a ---------

Vì thế Hạ Ngư liền phát hiện, Hoan Hỉ vốn thực ngoan, đột nhiên toàn thân xù lông, bắt đầu điên cuồng giãy dụa, nước trong bồn tắm nhỏ bắn xung quanh, làm ướt cả nửa người nàng.

Vi Nhi Pháp:!!!

Mau để nó đi! Mau để nó tránh xa cái gương đáng chết đó!! Mau đừng để Hạ Như nhìn thấy bộ dáng ma quỷ này của nó!!

Mất -- mặt -- mèo -- quá!! Nó muốn chết!! Nó sao có thể xấu như vậy -- a!

Hạ Ngư: "......"

Kỳ thật Hạ Ngư đã sớm đoán trước tình huống này, bởi vì mèo đều thực chán ghét nước qaq.

Chẳng qua dù chán ghét nước, cũng cần phải tắm rửa.

"Ngoan nào ngoan nào."

Hạ Ngư có điểm luống cuống tay chân, trên người cũng bị động tác của Vi Nhi Pháp làm dính không ít nước, bộ quần áo màu hồng bị thấm ướt một nửa, bó sát lấy đường cong thon gầy trên thân thể.

Động tác của Vi Nhi Pháp đột nhiên khựng lại, dưới bộ lông ướt nhẹp, đôi tai nháy mắt nóng lên.

Nó nhìn thấy đường khe ngực nở nang cùng đường xương quai xanh của thiếu nữ.

Rất đẹp.

Tay Hạ Ngư còn trên người nó, đang giúp nó chà lau bộ lông.

Cho dù phòng tắm mở máy sưởi, nước ấm tưới lên người khắp nơi vẫn hơi lạnh.

Nhưng cũng bởi vậy, tay nàng sờ trên thân thể nó mới càng có vẻ ấm áp lại có chút nóng bỏng.

Nhìn mèo nhỏ, hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhịn không được có điểm muốn cười.

Mèo nhỏ toàn thân ướt đẫm, thì ra khi bộ lông xinh đẹp bị nước làm ướt sũng, sẽ xuôi xuống dính vào người, thân thể vốn bị bộ lông xù bao quanh, nay lông rũ xuống, nháy mắt liền lộ ra thân hình mèo gầy teo. Hai móng vuốt nho nhỏ của nó gác lên bồn tắm nhỏ, lông trên mặt cũng ướt, nhìn càng có vẻ nhỏ gầy, chỉ có đôi mắt màu vàng kim to tròn nhìn nàng chằm chằm.

Mắt nó rất đẹp.

Như hoàng kim chảy xuôi.

Nhưng đôi kim đồng cao quý kia, giờ khắc này, đều là bóng dáng nàng.

(cont)