Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 39



Hạ Ngư đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Hoan Hỉ của nàng đi mất rồi, tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu, nàng hoang mang hoảng loạn, sợ hãi đến phát khóc, vừa khóc vừa tìm.

Rồi sau đó có người vỗ vào vai nàng.

Vừa quay đầu lại. Có người hôn lên trán nàng.

Dường như đất trời đổi thay, nhật nguyệt đều dịu dàng, nụ hôn của người ấy vừa khẽ khàng vừa mềm mại, còn mang theo mùi hương thân thuộc.

Nàng sửng sốt ngẩng đầu lên, lại không cách nào nhìn rõ người ấy, nhưng mái tóc rất dài của người ấy lướt qua gò má nàng.

Dẫu rằng không thấy được mặt nàng ấy, Hạ Ngư vẫn mơ hồ biết rằng, người ấy lúc nhìn nàng nhất định cũng ngập tràn dịu dàng như Hoan Hỉ của nàng vậy.

***

Hạ Ngư đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho mèo rồi đặt ở trong nhà. Hệ thống giữ nhiệt tự động và chức năng chăm sóc thú cưng tự động của Tiểu Quả sẽ chăm sóc tốt cho mèo nhỏ. Còn có thể đề xuất tình huống theo thời gian thực của Hoan Hỉ khi ở nhà.

Làm xong mọi việc Hạ Ngư mới ra ngoài.

Sau đó nàng phát hiện ra rằng lúc ra ngoài vào mấy ngày trước, Ngưu Ngưu tinh vốn rất lạnh lẽo lại bỗng nhiên trở nên rất náo nhiệt.

Biểu hiện cụ thể ở chỗ hình như đoàn tàu lửng lơ trên không trung càng ngày càng chật hơn, còn có các kiểu chủng loại có vẻ ngoài rõ ràng không phải là người của Ngưu Ngưu tinh.

Hạ Ngư trông thấy rất nhiều kiểu tai ở trên tàu, như tai mèo, tai chó, rồi sừng hươu, cảm giác như kiểu các loại thú nhân kỳ quái đều đến hết.

Thưc ra vốn không náo nhiệt như thế.

Quân Cách mạng đã đánh lùi Trùng tộc, Ngưu Ngưu tinh được an toàn lại lần nữa là một chuyện, chuyện khác là Hạ Ngư nằm ở bảng chủ đề mức ảnh hưởng trên tinh võng.

Hầu như ai ai cũng biết rằng streamer ẩm thực ở Ngưu Ngưu tinh làm được ra thức ăn thần kỳ có thể biến yếu tố bạo động thành nguyên lực.

Những người nghe danh mà đến gần như là sắp khiến biên giới của Ngưu Ngưu tinh vỡ ra luôn.

Hạ Ngư lên tàu nhưng không tìm được chỗ ngồi, nàng bèn đứng, chiếc tay nắm vịn lắc lư trên đầu nàng phải kiễng chân lên mới nắm được nó.

Nên nàng chỉ có thể bám vào thanh tay vịn ở giữa.

Đáng ghét, biết thú nhân của Ngưu Ngưu đều rất cao rồi nhưng cũng cần phải suy nghĩ cho nỗi xót xa buồn rầu của kẻ lùn tịt như nàng chứ.

May mà tàu nổi đi nhanh, có rất nhiều người đi đi lại lại mà vị trí Hỉ gửi cho nàng không xa, chỉ cần qua ba trạm dừng là đến rồi.

Tàu đến trạm rồi lại dừng, có người lên tàu, lúc này đây nàng chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai nàng. Hơi thở xa lạ bao trùm khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng khẽ nghiêng người lách mình muốn nhường chỗ lại nhưng cái tay kia lại như dính chặt lấy...

Chẳng đợi Hạ Ngư tức giận mà ngay giây sau đã nghe thấy một tiếng răng rắc, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết: "Á..."

Hơi thở thân thuộc lập tức xua tan cái hơi thở lạ lẫm kia, Hạ Ngư sửng sốt ngẩng đầu lên. Đó là một đôi mắt ánh vàng còn thoáng chút lạnh lùng, đôi tai màu đen của người con gái ấy bông xốp mềm mại, mái tóc dài đen nhánh buông thõng phía sau lưng, toàn thân đều toát ra sự tàn bạo lạnh lẽo.

Thế nhưng đôi mắt tràn đầy sự tàn độc đó lại dịu đi ngay tức khắc khi chạm phải Hạ Ngư.

Kẻ bị bẻ gãy cổ tay là một con thú nhân lốt hổ, ả gào khóc lên khiến mọi người trên tàu đều liếc nhìn để ý, ả hung thần ác sát gào: "Ngươi làm... cái gì thế!"

Vi Nhi Pháp nhướng mắt.

Ngay giây phút va phải ánh mắt của Vi Nhi Pháp, mấy lời của ả thú nhân có đôi tai hổ bỗng chốc nín lại.

Ấy là một đôi mắt vàng lạnh lẽo như băng giá, chứa sự kiêu ngạo tuyệt đối và sự tàn nhẫn ngập mùi máu tanh của một vị quân chủ khi liếc từ trên cao xuống.

Ả biết loại ánh mắt này. Đó là ánh mắt khi đã giết rất nhiều, rất nhiều người mới có được.

Ả thú nhân lốt hổ nhất thời bị dọa, cổ tay bị bẻ gãy đau tới mức gần như không thở nổi nhưng ả lại không dám hó hé câu nào. Thật ra là ả thấy Hạ Ngư nhỏ nhắn xinh xắn, trông rất giống streamer kia của ả nhưng những cô gái như thế ở đâu cũng có... Cũng không chắc là nàng ấy.

Vi Nhi Pháp nhìn những chiếc móng vuốt của ả thú nhân dơ bẩn này đặt trên người Hạ Ngư thì quả thực muốn chặt phứt chúng đi.

Nhưng thấy cô nàng đang nhìn mình thì dẫu Vi Nhi Pháp có bộc trực cũng không thể tàn nhân như thế được, thế nhưng việc bẻ gãy đơn giản như này lại khiến nàng thấy không cam.

"Được rồi." Hạ Ngư định thần lại, "... Ta không sao cả."

Ánh mắt của Vi Nhi Pháp thoáng liếc qua ả thú nhân lốt hổ kia, đầu ngón tay lướt qua quang não trên cổ tay ả, uy lực của thú nhân bậc chín ngay lập tức chui vào người nàng: "Cút!"

Sư Hổ Hổ suýt chút nữa thì bị dọa tới tiểu ra ngoài, bèn vội chạy khỏi tàu. Đến khi xuống tàu rồi định thần lại, ả cũng không hiểu tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy.

Ánh mắt của Vi Nhi Pháp đảo sang một bên, cuối cùng thì ánh mắt tia đến quang não của một kẻ biến thái có ghi chép liên hệ ở trên người của thú nhân đó. Kẻ đó là một thú nhân hình hồ ly.

Quang não của Vi Nhi Pháp có quyền hạn tối cao nên xâm nhập vào quang não của người khác vô cùng dễ dàng, không ngờ rằng một đợt xâm nhập như thế này lại còn để nàng tìm thấy chút đồ thú vị.

Trong ghi chép viết rất rõ ràng. Những kẻ này đến đây là muốn bắt cóc Hạ Ngư vì năng lực của nàng ấy.

Con thú nhân Hồ ly kia ăn diện rất xinh đẹp, ngồi đúng vị trí, cũng bị thủ pháp bẻ gãy tay Sư Hổ Hổ của Vi Nhi Pháp dọa cho sợ hãi, nhưng rồi lại giả vờ trấn tĩnh ngồi xuống.

Ả nghĩ, Sư Hổ Hổ thất bại rồi thì để kẻ khác lên thay.

Ánh mắt của ả ta đầy độc địa, cô gái kia có dáng người giống với streamer đó tới chín phần lận!! Ả nhất định phải lấy về tay!!

Ánh mắt của Vi Nhi Pháp sắc lạnh.

Thú nhân hồ ly: "..."

Cái người này, này bị thần kinh hả, nhìn, nhìn ả làm gì...

Thú nhân hồ ly bị nhìn tới mức toát mồ hôi lạnh, lúc Vi Nhi Pháp lia uy lực tới thì ả sợ tới mức suýt nữa tiểu són ra quần.

Áp lực thú nhân bậc chín thổi đến đâu Trùng tộc ngả rạp đến đấy của Vi Nhi Pháp thì làm sao một con hồ ly nhỏ bé không giấu nổi tai có thể khống chế được?

Thú nhân hồ ly bỏ chạy ngay tắp lực.

Cả toàn tàu không một ai nói gì.

Trong thời đại này, cường giả vốn vi tôn.(*)

(*)Kẻ mạnh thì được tôn sùng, kính trọng.

Hạ Ngư nhìn đến mức đờ đẫn cả người.

Ơ, hồ li đang ngồi yên lành, sao vừa nhìn nàng một cái là đã bỏ đi rồi?

Còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã bị Hỉ ấn ngồi xuống.

"Ngồi đi."

Người con gái ấy vẫn dùng kiểu nói chuyện cứng nhắc đó, lúc bảo người ta cút thì lạnh lùng như đóng đông nước, nhưng lúc nói "ngồi" thì lại rất dịu dàng.

Ngay cả âm thanh cứng nhắc lạnh lùng hình như cũng có thể vì ngữ điệu ấm áp ấy mà dịu đi.

Hạ Ngư còn chưa phản ứng lại với tiếng "ngồi đi" của nàng ấy. Trước mắt hiện thêm một bóng người, cơ thể người con gái ấy mảnh khảnh thẳng tắp, bàn tay uể oải của nàng ấy đặt trên phần tay nắm vịn hình tròn mà Hạ Ngư không tài nào với tới, nàng ấy cúi đầu nhìn nàng, mái tóc dài đen nhánh như lông quạ rủ xuống, phủ lên chiếc bóng.

Vừa an toàn lại vừa mềm dịu.

Hạ Ngư cúi đầu, không biết tại sao vành tai lại thoáng ráng đỏ ngượng ngùng.

Chuyện... chuyện gì thế nhỉ?

Chẳng phải đã nói đợi nhau ở nơi đã hẹn rồi à?

Sao tự nhiên Hỉ lại xuất hiện ở trên tàu?

Nhưng nàng lại hơi ngại hỏi... Thế này thì... đúng là nàng vẫn được săn sóc mà.

Rõ ràng hôm qua đã nghĩ là phải dùng năng lực bạn trai MAX rồi. Thật là quá xấu hổ.

Còn Vi Nhi Pháp, cái vị vừa mới tức điên với kẻ biến thái, lật đật tất tả đi nhuộm đen sì cái tai, vứt hệ thống Tiểu Quả đi rồi trốn chạy một mạch như điên ra khỏi nhà, kết quả làm sao cũng không đuổi kịp tới nơi được nên đành phải dừng tàu giữa đường nhưng lại vô tình chạm mặt Hạ Ngư.

Nàng đã biết ID thân phận của hai kẻ kia lại, rồi sẽ không tha cho chúng.

Nàng cúi đầu nhìn Hạ Ngư, đau lòng rồi giận dữ không thôi.

Nữ hài mà nàng còn chẳng nỡ chạm vào một chút lại phải chịu tủi nhục ở đây...

Rồi nàng trông thấy vành tai ửng đỏ của Hạ Ngư. Cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng đẹp nhất của mình, đeo chiếc balo hình mèo bằng lông tơ, đi một đôi giày da xinh xắn, mái tóc được buộc thành hai chiếc đuôi ngựa, còn cài hai quả cầu, đáng yêu vô cùng.

Đương nhiên Vi Nhi Pháp biết để có được thế này, cô nàng đã phải dậy sớm rồi bày vẽ rất công phu.

Nàng cũng biết trong balo của nàng ấy còn có đầy những chiếc bánh quy hình mèo đánh yêu mà nàng ấy mang đến cho mình.

Vi Nhi Pháp: "..."

Tai nàng, nàng ấy đỏ lên rồi kìa.

Vi Nhi Pháp không biết tại sao nhưng tai nàng cũng có cảm giác nong nóng.

...

Mặt nàng... nàng đỏ lên rồi?

Vậy... lần gặp sau, có phải nàng ấy sẽ tô son không?

...

Vi Nhi PHáp nhìn Hạ Ngư rồi bắt đầu ngây người. Cả hai đều thoáng đơ ra.

Rồi Hạ Ngư cúi đầu, vừa muốn nói gì đó thì liền trợn mắt, "!!!"

Nàng mới ngượng ngùng có tí xíu mà đã đi qua tám trạm dừng rồi!!

Hết chương 39