Sủng Thần

Chương 9: Điện hạ bị ăn (3)



Đến đêm, gió mát thổi qua, Thái tử điện hạ của chúng ta sau một ngày túng dục cuối cùng cũng chầm chậm mở mắt ra, xẹt── Chớp mắt liền ngồi thẳng người dậy.

"A──"

Lại nằm xuống ngay, eo có phải là gãy rồi không, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một gương mặt phóng to, mái tóc xanh lam buông xõa, làn da màu lúa mạch nhàn nhạt, không giống với người thường ngày hay nhìn thấy lắm, khóe môi hơi mỏng, nhưng lại rất quyến rũ.

"A!"

Nhanh chóng ngồi dậy, cúi đầu xuống nhìn, khỏa thân. Y nắm lấy cái chăn bên cạnh, người đàn ông trước mặt nằm nghiêng một bên, lộ ra cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, sau cơn tình dục cơ thể lại như được chiếu thêm một lớp ánh sáng vậy, nhưng mà sau đó lại nhìn thấy từng vết răng cắn và vết móng tay trên lưng khắp nơi trên người người đàn ông.

"Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu như hắn tỉnh lại phát hiện đánh thuốc hắn, vậy thì phải làm sao? Ai yo, eo của ta, còn có cái mông của ta nữa, tên đàn ông chết tiệt, vậy mà lại dám đụng đến thân thể tôn quý chưa có ai chạm đến của ta..."

Thái tử điện hạ của chúng ta cứ lầm bầm xì xào bên cạnh, nhưng không phát hiện người nào đó trên giường đã tỉnh lại từ lâu, nhắm mắt nằm nghỉ trên chiếc giường của Thái tử điện hạ.

Trước giờ không có ai chạm đến, không biết vì sao, khi nghr thấy câu nói này, khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch lên.

"Hay là lén chạy đi, cứ nói là không biết? A── Eo của ta."

Dưới thân có một dòng chảy màu trắng đục chảy ra ngoài, thân thể Thái tử điện hạ cứng lại, đưa tay ra sờ sờ cái chất dính dính dưới thân.

"Ngươi, ngươi, dơ quá."

Người đàn ông đang vờ ngủ chịu đả kích, dám chê những giống nói mà hắn cố công vất vả cày cấy đêm qua là dơ, thật là muốn bổ não y ra xem coi y đang nghĩ gì, rõ ràng là đêm qua y nhiệt tình hơn đó nha.

Thái tử điện hạ cúi đầu xử lý đồ vật ở dưới thân, giống như là hoàn toàn quên mất người đàn ông đang ngủ bên cạnh, Landy bất lực thỏ dài. Cố ý xoay xoay người, làm ra vẻ như là sắp tỉnh lại.

"A? Làm sao đây?"

!──

Không có động tĩnh, Landy chầm chậm mở mắt ra, phát hiện ra người đàn ông bận rộn nãy giờ lại nằm xuống vờ chết, cố ý đưa tay ra, đánh một cái lên bờ ngực trắng nõn kia.

"A── Đau quá."

"Thái tử điện hạ!"

Landy giật mình, ngồi dậy, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt màu xanh ngọc bích mở ra, không biết là đang có ý định gì nữa.

"Sao ta lại ở đây? Còn nữa..."

"Hôm qua người mệt, nên ta liền để cho người nghỉ ngơi ở cung điện."

"Vậy sao?"

Cúi người xuống, cái chăn trên người dần dần trượt xuống, lộ ra vòng eo chắc khỏe, thực ra Thái tử điện hạ của chúng ta ngây thơ lắm đó nha.

"Hu hu, ta sai rồi, ta không nên đánh thuốc mê ngươi."

"Thuốc mê."

"Ừ. Nhưng mà tuyệt đối không phải là do ta sai. Là tại ngươi không tốt, muốn đuổi mấy thị nữ đó ra ngoài, vốn dĩ..."

"Cái gì?"

Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống, ánh mắt Landy híp lại, hừ, biết ngay là y có âm mưu mà, năm cung nữ đó hóa ra là để chuẩn bị cho hắn, không biết tại sao hắn đột nhiên rất bực bội.

"Người nói cái gì?"

"Ta sai rồi, nhưng mà, ngươi cũng đâu có thiệt đâu."

Thái tử điện hạ đột nhiên phản ứng lại, lấy bàn tay trên mặt ra, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, y đã đích thân giải thuốc mê cho hắn rồi, hình như y cũng đâu có gì sai.

"Vậy sao?"

Ánh mắt tà ác dường như muốn phun ra lửa vậy, thân thể cường tráng đó đột nhiên đè xuống.

"Vậy thì ta phải xin lỗi Thái tử điện hạ rồi."

"Cái này thì không cần đâu, tiền trao cháo múc mà."

Người đàn ông này, cả người Landy gần như nổi đóa, nhưng mà dần dần lại bình tĩnh lại. Hắn bị sao vậy chứ, trước giờ vẫn luôn bình tĩnh quyết đoán, thậm chí trên chiến trường còn bị gọi là "Chiến thần máu lạnh" đã hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông trước mặt này là Thái tử điện hạ của Đế quốc Aslan, còn hắn chỉ là thị vệ thân cận của Thái tử điện hạ.

Cầm lấy quần áo, ngồi bên cạnh giường mặc, cả người tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.

"Chuyện hôm nay như Thái tử điện hạ nói vậy, cứ coi như chưa xảy ra, thủ hạ cáo lui."

Thân hình hoàn mỹ, gương mặt lạnh lùng, khiến cho Thái tử điện hạ ngồi trên giường ngây người, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi đó, đột nhiên kêu lớn:

"Đợi chút!"