Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 2: Tiếng mưa rơi vội



Chẳng biết từ lúc nào, cơn mưa bên ngoài dồn dập hơn, gõ vào bề mặt cửa sổ của tấm bình phong in hình hoa dẻ, kèm theo tiếng gió thổi vù vù làm nổi bật sự tĩnh lặng bên trong phòng.

Chu thị không đợi người ở trong tấm màn trả lời, mà dồn ép thêm đôi câu.

“Dù rằng Mộ gia chúng ta không phải gia đình có công trạng lâu đời, xa hoa giàu có nhưng suy cho cùng tổ tiên cũng đao thật giáo thật giành được chiến công. Quả thật, khi còn sống lão Lục đã để lại di mệnh, rằng chuyện lập người kế tục do người sống sót cuối cùng là muội làm chủ, đến nỗi còn dặn nếu hậu bối không lương không tài thì thà rằng không lập người kế tục… Nhưng từ xưa đến nay, tội trạng lớn nhất là không có người nối dõi. Tóm lại, muội sẽ không muốn làm tội nhân thiên cổ của ba phòng Mộ gia chứ?

Có lẽ cảm thấy mình nói vẫn chưa đủ thấm vào xương, Chu thị tức giận rủa sả.

“Dưới gối ta chỉ có duy nhất Thâm ca nhi nên không cần tranh chấp chuyện thừa kế chức tước. Ta khuyên bảo tận tình như thế chẳng qua vì liên quan đến trách nhiệm của tông phụ thôi… Mười năm qua, chi trưởng chúng tôi đều nhớ kỹ muội goá bụa không dễ dàng gì. Các ca nhi trong phủ còn nhỏ chưa nhìn ra tính nết và chưa từng hối thúc muội. Hiện giờ nhác thấy đa số bọn trẻ đã đến tuổi bàn luận hôn sự rồi, thân phận này gần như liên quan đến khá nhiều chuyện cả trong lẫn ngoài. Muội nhanh chóng chọn một người và quên chuyện cũ đi để mọi người đều đỡ lo hơn… Nói đi phải nói lại, dù muội không nghĩ cho tổ tiên và con cháu, lẽ nào muội không sợ sau khi mình trăm tuổi, sẽ không có cả một người chịu tang thờ phụng sao? Đến lúc ấy muội đừng bảo con cháu vô tình, thảy đều do muội tự tìm thôi.”

Khụ, khụ khụ.

Bị kích động bởi những câu này, Mạnh Nguyên ho khan liên tục.

Tử Đường vội vàng bước lên trước vén màn đưa khăn vào. Bấy giờ Chu thị mới thôi không nói nữa.

Sau một lúc lâu, dường như tấm màn trước mắt khẽ lay động, ngay sau đó có một tiếng thở dài u uất truyền ra.

“Nếu thật sự muội muốn kéo bản thân khỏi rắc rối thì sẽ làm như các ngươi mong muốn, thế có hại gì đâu, không câu nệ tốt hay xấu, tùy ý chọn đại một ai đó để kế thừa tước vị, từ nay về sau sẽ muội chính thức được thanh tịnh. Tóm lại, muội không còn sống được bao lâu nữa, đợi đến khi nhắm mắt xuôi tay, hậu sự của mình ra sao muội chẳng nhìn thấy được… Nhưng cứ nghĩ đến mai này xuống đất gặp lại Hầu gia nhà muội thì trong lòng muội lại cảm thấy dằn vặt, dù sao cũng không nên để di mệnh khi còn sống của chàng trở thành lời nói suông.”

Dừng một chốc, Mạnh Nguyên nói tiếp: “Muội biết mọi người sợ con lao ma ốm như muội không biết sẽ chết lúc nào, không còn khổ chủ dâng thư lên ngự án, khiến tước vị tốt đẹp này sẽ bị thu lại chẳng còn gì. Thế nhưng, quy tắc “Lựa chọn kế vị dựa vào tài năng” này do Hầu gia lập ra khi còn sống trước mặt mọi người, tuyệt nhiên không thể thay đổi…”

Chu thị thấy Mạnh Nguyên cố chấp, đành phải vừa cương vừa nhu: “Hầu gia nhà muội ra di mệnh như vậy, có ý mong muốn con cháu trong phủ chúng ta tiến bộ. Điều này không có gì đáng trách nhưng chuyện học hành thi cử sao có thể hoàn thành trong một sớm một chiều được? Nếu thật sự phải chờ đợi đến khi có đứa nào vào triều nhờ tài học, e rằng những thế hệ trước như chúng ta sớm qua đời từ lâu rồi… Muội đừng uốn nắn quá tay, ta thấy nên chọn một đứa biết cầu tiến trong số các ca nhi ở phủ. Tóm lại, duy trì tước vị có thể che chở cho con cháu vào phụ học ở Quốc Tử Giám, nhờ ánh sáng gia tộc chẳng phải làm chơi ăn thật sao?”

Thiệu thị cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu nhà ta kế tục Hầu vị, vậy chuyện hôn nhân của các ca nhi và tỷ nhi trong phủ có thể được vẻ vang hơn. Đến lúc đó dưới gối sẽ có người hầu hạ thẩm, chẳng phải là một công nhiều việc sao ạ?

Mạnh Nguyên biết nếu hôm nay không gật đầu, mẹ chồng nàng dâu nhà này sẽ không dễ dàng bỏ qua. Suy đi nghĩ lại, nàng đành miễn cưỡng trả lời: “Vậy đợi đến kỳ thi xuân tháng ba tới, các ca nhi trong nhà đi dự thi, đến lúc ấy bất kể có tên trên bảng hay không, ai thi được thứ hạng cao nhất hoặc bậc học cao hơn thì tước vị này sẽ do người đó kế tục.”

Nghe nói không bắt buộc phải cao trung, bấy giờ Chu thị mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghe theo muội, trở về ta sẽ thúc giục chúng nỗ lực học tập…” Giờ không còn sớm nữa, ta không nán lại phiền muội nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Chu thị thấy đã thành công, không muốn ở lại thêm dù chỉ là nửa khắc cũng, lập tức đứng dậy toan rời đi. Song Mạnh Nguyên lại thay đổi thái độ, mở lời giữ người: “Đại tẩu hãy tạm dừng bước.”

Chu thị ngây ra: “Lục đệ muội còn có chuyện gì à?”

“Đại tẩu quý nhân hay quên quá, năm ngoái muội đã nhắc đại tẩu, chuyện viết tên của tổ mẫu Cố thị trong gia phả, tẩu thấy sao?

Gia phả của các gia tộc trong triều đại này không có quy luật thống nhất.

Thông thường, nam đinh dù đích hay thứ đều phải viết tên. Nguyên phối hay chính thê chỉ được ghi tên và đường hiệu (*) của gia tộc. Còn kế thất, rất lập lờ về địa điểm và thời gian, thậm chí có vài thiếp thị không được lưu giữ lại một chút vết tích nào. Có cả người không được vào từ đường nên rất khó nhận được hương khói của hậu nhân.

(*) đường hiệu: tên gọi của phòng lớn, thời xưa là tên gọi của một dòng họ, một gia đình

Cố thái phu nhân có Cáo mệnh trong người, nếu muốn ghi tên vào gia phả thì cũng không trái với lẽ thường, trước đây đại phòng không chịu nôn ra mà thôi.

Lúc này Mạnh Nguyên nhắc đến, trong đó có hàm ý rằng nàng đang lấy chuyện lập kế vị ra làm áp lực.

Chu thị cậy hôm nay mình tốt đẹp nên vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, thành ra không từ chối yêu cầu này của Mạnh Nguyên nữa.

“Chuyện này ta đã đề cập với Bá gia rồi, có lẽ chậm nhất là cuối tháng này có thể mời tên của tổ mẫu Cố thị về từ đường.”

Chu thị đưa con dâu trở về Tây phủ. Không đợi vào trong phòng, cách tấm bình phong, bà ta lập tức cởi áo dài bên ngoài ra, sau đó còn đặc biệt căn dặn Phạm nương tử: “Bộ y phục cũ này không mặc được nữa, khỏi phải giặt giũ làm gì, cứ cầm ra ngoài phủ đốt đi. Ngươi dặn nhà bếp chuẩn bị nhiều nước, đợi sau khi ta tắm rửa gội đầu xong sẽ dùng cơm trưa.”

Phạm nương tử biết, chủ tử kiêng cữ vì ban nãy đã vào trong phòng của vị Đông phủ nọ nên không hỏi gì nhiều mà lập tức làm theo. Thiệu thị nói mình cũng muốn về viện Ngô Đồng của mình thay y phục. Chu thị không ép buộc Thiệu thị đứng cạnh hầu hạ, chỉ căn dặn rằng sau khi tắm gội, nàng ta mới được đi thăm cháu trai Châm ca nhi vàng ngọc của bà ta.

Đến khi chỉnh đốn hoàn tất, ăn xong ngọ thiện, Chu thị mới gọi Phạm nương tử vào: “Đến Vinh Ân đường mời nhị thái phu nhân qua đây, nói ta mới tìm được trà Lão Quân Mi ở phía nam, mời bà qua thưởng thức trà.”

Nhị thái phu nhân Sở thị là tục huyền của nhị phòng nhị lão thái gia Mộ Hùng, xét theo vai vế thì mụ là nhị thẩm nương của Chu thị.

Một tiểu bối như Chu thị không đến phòng hành lễ mà còn dám lên mặt đến vậy, đó là vì xưa nay Sở thị có việc cầu cạnh nên đành cúi thấp hơn một đoạn. Cũng vì thế hệ thứ ba của nhị phòng chỉ có Mộ Đào đã làm đến Tuyên Đức lang chính thất phẩm, khó thể bì kịp với đại phòng được kế thừa tước vị.

Chu thị cậy mình là nữ quyến có phong cáo cao nhất của Tây phủ nên luôn không xem người khác ra gì.

Nhị thái phu nhân Sở thị nhanh chóng đến đây.

Mặc dù tuổi đã quá ngũ tuần nhưng do được chăm sóc tốt nên nom mụ trẻ hơn Chu thị vừa mới qua năm thiên mệnh (*). Cách ăn mặc và trang điểm không hề rối loạn, chẳng giống bị người khác hối hả mời đến.

(*) ý nói năm mươi tuổi.

Chu thị thấy mụ đã vào nhà chính, bèn đứng dậy tiếp đón.

“Nhị thẩm nương tới rồi, mau ngồi xuống. Hương Diệp, dâng trà đi.”

Vì Sở thị không có Cáo mệnh, ngay cả cái danh thái phu nhân cũng do trong phủ phóng đại thôi. Mụ chủ động ngồi bằng hàng với Chu thị, đoạn cười nói: “Trước khi đến ta đã ăn canh Tam Nguyên bổ khí lợi máu rồi, bây giờ vẫn chưa thể uống trà được, bảo Hương Diệp trốn đi đâu lười biếng đi.”

Uống trà vốn chỉ là cái cớ, Chu thị không gượng ép, sau đó bà ta nhìn sang Hương Diệp và căn dặn: “Ta và nhị thái phu nhân nói chuyện, các ngươi lui xuống đi.”

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Chu thị, thái phu nhân Sở thị và Phạm nương tử thì Chu thị lại không hề nôn nóng.

Trước tiên, bà ta nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi mở lời.

“Lúc nãy, ta dẫn nàng dâu của Thâm ca nhi đến Đông phủ một chuyến, và đã đánh tiếng với vị Hầu phu nhân luôn ru rú trong nhà ấy rồi.

Sở thị thấy Chu thị úp úp mở mở nhưng vô cùng phối hợp: “Nghe nói mấy ngày nay người của Quan Y cục liên tục ra vào Đông phủ. Có lẽ bệnh tình của nhà lão Lục lại trở nặng rồi? Vậy chuyện lập con thừa tự cho Hầu phủ này vẫn kéo dài tiếp sao?

Chu thị cười tự đắc: “Thật ra nàng ta muốn khư khư ôm lấy di mệnh của lão Lục không chịu buông, nhưng suy cho cùng phải ngẫm lại những việc sau khi nàng ta qua đời… Vừa nãy ta đã phân tích rõ ràng, nói rõ lợi và hại trước mặt nàng ta. May thay nàng ta không đến nỗi hồ đồ nên cuối cùng đã gật đầu rồi, chỉ đợi sau kỳ thi xuân thì chọn tự, xin chỉ và lập kế tục…”

Nghe xong, Sở thị không tỏ ra quá vui mừng và kinh ngạc, thay vào đó là lo lắng: “Sau thi xuân? Vì muốn xem bảng để chọn người kế vị sao? Vậy nếu bọn trẻ trong nhà đều không may thi rớt thì sao? Lẽ nào còn phải đợi thêm ba năm nữa?”

“Vậy không thể để mặc nàng ta kéo dài tiếp rồi. Đến lúc đó, ta sẽ tự nghĩ cách giúp Giới ca nhi điều đình, dù gì ngoài Thâm ca nhi ra thì đứa nhỏ này có tiền đồ nhất. Bình thường cũng biết tiến lùi và tuân thủ quy tắc.”

Giới ca đứng hàng thứ hai cùng thế hệ, là cháu ruột của Sở thị. Tuy bình thường học hành giỏi giang hơn các huynh đệ khác nhưng cũng chỉ đủ phụ học bên ngoài Thái học, hoàn toàn không nắm chắc sẽ được bậc cao trung. Hiện giờ có vẻ Chu thị đã tính sẵn rồi, Sở thị chỉ có thể toàn tâm dựa dẫm mà thôi.

“Cháu dâu đã bôn ba hao tổn sức lực, trong lòng ta quả thật không biết cảm kích thế nào. Nếu có ngày Giới ca nhi thật sự giành được may mắn ấy, kế thừa y bát của lục thúc nó thì ta nhất định sẽ bắt nó hiếu thuận gấp bội với phu thê các con.”

Ở bên cạnh, Phạm nương tử cười đáp: “Nhị thái phu nhân thẳng thắn quá, không biết Giới ca nhi có đồng ý không nhỉ.”

Sở thị biết, lợi ích trước mặt lớn như thế, chỉ bằng miệng thì không thể lay chuyển được người khác. Mụ nghĩ một lúc mới nói: “Xưa nay Giới ca nhi luôn hiểu chuyện, trong lòng cũng biết mang ơn, không thì sẽ chẳng có ngày hôm nay. Sau này nó phải lấy bá phụ và huynh trưởng làm đầu mới báo đáp được tấm lòng của các trưởng bối… Ta làm tổ mẫu, có thể thay nó làm chủ chuyện này… Mặt khác, nhân lúc hôm nay hội họp, ta còn có một chuyện phiền muộn, cháu dâu nghe xong đừng từ chối nhé.”

Chu thị ngạc nhiên: “Nhị thẩm nương cứ nói ta nghe.”

“Nhắc đến Giới ca nhi, hiện nay nó bắt đầu nghị hôn rồi nhưng vẫn đang cân nhắc chọn người. Nếu lấy được thông tin chính xác trước khi vào hạ thì lúc xem mắt sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Vì vậy, ta có ý định muốn hoãn lại chuyện hôn sự của nó. Thế nhưng ta lại lo lắng, năm nay bên Đông phủ khó tránh khỏi có đại sự phải làm, đến lúc ấy e là phải hoãn hôn sự của Giới ca nhi đến tận ba năm…”

Chu thị nghe mụ nói như lạc vào sương mù, trong phút chốc không hiểu rõ thâm ý của mụ: “Nên là nhị thẩm nương muốn ta làm gì.”

“Người ta hay nói một chuyện không phiền hai chủ, cũng có câu: Nghìn chuyện trong nhà, chỉ cần một chủ. Ta nghĩ, đợi sau khi Giới ca nhi thuộc về tam phòng, sản nghiệp và việc nhà của bên Đông phủ kia e là phải phiền cháu dâu hao tâm tổn trí hơn rồi. Đợi Giới ca nhi xả tang, thành thân rồi sẽ giao tân phụ lại cho cháu dạy dỗ, mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Điều này ý nói sẽ trao cho Chu thị quyền quản lý Đông phủ trong ba đến năm năm tới.

Chu thị không tỏ rõ hớn hở nhưng gương mặt vô cùng khoan khoái: “Nếu đến lúc đó cần dùng, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mình.”

Sở thị thấy suy tính đã thành, đoạn nịnh nọt thêm đôi câu: “Cháu dâu đã hao tâm tổn sức rồi, quả thật là phúc của Mộ gia ta. Chắc mẩm sau này hai phủ sẽ càng thịnh vượng và suôn sẻ dưới sự quản lý của cháu thôi.”



Đợi lúc Sở thị rời đi, Phạm nương tử mới có cơ hội dò hỏi: “Phu nhân, vị phu nhân bên Đông phủ đã nhận lời, nhưng chọn người kế thừa bằng thành tích thi cử. Ngộ nhỡ lần này Giới ca nhi thất bại, bị tiểu phụ ở Cẩm Tú trai đó chầu rìa chực sẵn, chẳng phải sẽ hỏng bét sao?

Chu thị không nghĩ thế: “Giới ca nhi tuy không thông minh bằng Thâm ca nhi của chúng ta, nhưng mạnh hơn kẻ khác nhiều… Ngộ nhỡ lần này nó không nắm được đằng mũi thì chúng ta nghĩ thêm cách khác là được.”

“Phu nhân đã có tính toán sẵn rồi ạ?”

“Ta thấy vị phu nhân ở Đông phủ đó đã gần đất xa trời rồi, e là không còn cách nào tự mình vào cung đệ thư được đâu. Mà trong hai phủ người có phong cáo ngoài chúng ta thì chỉ có Phù thị, một thái phu nhân góa bụa như bà ta không thể ra ngoài được. Đến lúc đó, việc trình tấu xin phong tước chẳng phải nhờ vào chúng ta sao? Nếu trên giấy trắng mực đen đó thật sự không phải tên của Giới ca nhi, vậy chúng ta động tay một chút, chẳng phải chuyện gì khó cả… Dù sau này Mạnh thị mạng lớn phát giác thì khi đó trong cung đã ra chiếu chỉ rõ ràng rồi, nàng ta không thể nói toạc ra rồi lật lọng được.”

“Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn.”

Chu thị nhón lấy miếng bánh bơ hình xoắn ốc trên bàn trà, chốc lát bà ta đã nghiền nát nó thành bột.

Gương mặt bà ta đầy vẻ khinh miệt và kiêu căng: “Dù cho nàng ta ỷ vào phong cáo mà lão Lục cho để đè đầu ta mười năm nhưng cuối cùng chẳng phải nàng ta luôn bị ta thao túng sao. Lần này, ta sẽ bắt nàng ta đến cả hậu sự cũng không thể do mình.