Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 7: Hoa lăng ngừng rơi (2)



Nhị lão thái gia thấy đã lâu mà chưa ai nói đến vấn đề chính, bèn hắng giọng ho hai tiếng.

“Trong mắt các ngươi có còn tôn trưởng ta không?”

Lúc này mọi người mới im lặng, Mộ Hoành mừng rỡ vì không cần bị Chu thị buộc nhảy xổ vào chiến đấu, lập tức tỏ thái độ: “Mời Nhị thúc phụ chủ trì đại cục.”

Mộ Hùng gần sáu mươi tuổi, tinh thần vẫn minh mẫn, chỉ nhìn về phía giường hỏi một câu: “Nhà lão Lục à, nếu cháu đang tỉnh, hãy đáp một tiếng.”

“Nhị bá phụ cứ nói.”

“Hôm nay khó lắm mọi người các chi đều ở đây, ta chỉ hỏi cháu một câu, chuyện xin chỉ lập kế này là chủ ý của cháu hay bị người ngoài xui khiến?”

Mạnh Nguyên chỉ đáp: “Chuyện lập kế thừa, khi còn sống, phu quân đã mất Mộ Hoài của cháu đã có di mệnh, nhân tuyển phải chọn là hậu bối thi đỗ tiến sĩ. Dõi mắt nhìn trong tộc, Tuyền ca nhi của tứ phòng là người duy nhất phù hợp với điều kiện, nên cháu cho rằng, chuyện cháu xin chỉ không hề bất công, cũng không bị ai cổ động xúi giục.”

“Cháu dâu lục nói vậy không ổn rồi. Đúng là phu quân cháu từng muốn lựa chọn người kế thừa dựa trên tài năng, nhưng cha ruột của Tuyền ca nhi từng bị vạch tội vì ngôn từ, đến mức liên lụy đến toàn chi phải rời khỏi kinh thành, ngay cả đích mạch của chúng ta cũng suýt nữa bị ảnh hưởng... Mặc dù vài năm trước lão ngũ đã được miễn tội nhân lúc trong nước đại xá, nhưng nói chung thanh danh đã bị suy suyển, cho nên hai phòng chúng ta đều cho rằng, nếu để con trai tội thần làm thừa tự, sẽ rất khó phục chúng.”

Ở trong màn, Mạnh Nguyên khẽ bật cười: “Vậy ý của Nhị bá phụ và chư vị thân quyến, người nối dòng này nên do ai kế thừa mới không bị xem là kém cỏi về đức hạnh?”

Quả thật Mộ Hùng không biết đáp lại thế nào, cháu ruột của ông ta, Mộ Giới, là đứa cháu khá có triển vọng, nhưng tiến cử này phải do người khác mở đầu.

Phù thị cướp lời trước, vội vàng lên tiếng: “Con dâu đã hỏi vậy, ta muốn tiến cử Thân ca nhi của lão tam gia đại phòng. Đứa trẻ này hiếu thuận nhất, ta ở goá nhiều năm nhưng trong các tiểu bối cũng chỉ có nó thường xuyên qua phủ thăm ta. Ngươi nên đồng tình với bà già cô độc này đi...”

Nhị thái phu nhân Sở thị nghe không nổi nữa, nửa đường cắt ngang: “Tam đệ muội hồ đồ rồi, con nối dòng này được chọn ra là phải đứng đầu Hầu phủ, sao có thể chỉ nhìn vào quan hệ họ hàng chứ? Huống hồ, tam lão gia chỉ có một con trai trưởng là Khôn ca nhi, nếu để nó kế tục lão Lục, chẳng phải sẽ làm cho dưới gối mẹ đẻ nó không còn ai sao?”

Mai thị thấy bị kéo xuống nước, lập tức phản bác: “Sau khi Thân ca nhi thừa kế, con còn có Hào ca nhi. Nhị bá nương nói vậy cứ như mẹ cả con đây không yêu thương nó vậy...”

Chu thị và Sở thị đã bí mật bàn bạc từ lâu, lúc này đương nhiên bà ta phải nói giúp nhị phòng: “Ta lại cảm thấy, trong đông đảo con cháu, Giới ca nhi của nhị phòng là thích hợp nhất, người cũng tiến bộ. Trước hết không nói nó là đích tử của chi chính, dựa vào thành tích được đánh giá năm nay, đồng tiến sĩ đăng khoa tam giáp, nên là nhân tuyển xứng đáng kế thừa chức tước.”

Chung thị đứng phía sau Chu thị lập tức nôn nóng, nháy mắt ra hiệu với lão gia Mộ Hoành nhà bà ta.

Mộ Hoành cũng thấy rõ Chu thị không tiến cử con nhà mình, ngược lại còn giúp đỡ nhị phòng, bèn không vui: “Vũ ca nhi nhà ta cũng hiếu thuận biết lễ nghĩa, hơn nữa cũng cầu tiến, mẫu chữ khắc bút hành còn là cái năm đó Lục thúc tìm cho nó, đây không phải là cơ duyên định trước sao...”

Chu thị lập tức trợn mắt: “Lão gia đừng bị mấy lời nịnh hót che mắt. Ông là người đứng đầu một tông, làm việc cần phải dựa vào công bằng, nếu Vũ ca nhi thi tốt hơn nhị ca nó thì ta đã không phản đối rồi...”

Bà ta quay lại trách cứ Chung thị: “Không thấy trong phòng này đều là trưởng bối và chủ tử sao, một tì thiếp như ngươi không biết xấu hổ đứng đây sai quỷ à, còn không cút về Tây phủ, đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ nữa.”

...

Qua nửa canh giờ, tranh chấp ở phòng ngoài vẫn đang tiếp tục nhưng mọi người đều không thể đạt đến sự thống nhất chung.

Mộ Hùng thấy vậy không phải là cách, lại yêu cầu mọi người im lặng: “Ta thấy không bằng như này, bên nào cũng cho là mình phải, cứ quyết định để cháu dâu lục chọn một người vừa ý trong mấy người được đề cập vừa rồi... Hôm nay đại sự nên được thống nhất, chúng ta về nhà sớm thu xếp, cũng để người bệnh được nghỉ ngơi.”

Cách tấm màn, dường như Mạnh Nguyên đang khó xử: “Con cháu trong nhà đều tốt, cháu nhất thời cũng khó đưa ra lựa chọn. Mọi người cứ quay về bàn bạc kỹ rồi lại đến Đông phủ cũng không muộn... Chỉ e là các vị đều đã quên, vừa rồi Thánh chỉ đã giao đến tay Tuyền ca nhi. Hầu vị này đã là của nó, nếu mọi người muốn tiến cử người kế vị thì cũng chỉ có thể kế tục từ tay thằng bé thôi...”

Nói cả buổi, thực tế là hiện nay Mộ Tuyền đã là Bác Vọng hầu đương nhiệm.

Chu thị phản ứng đầu tiên, lập tức đứng dậy: “Mạnh thị nhà ngươi giỏi lắm, vừa rồi đang đùa cợt chúng ta ngu dốt phải không? Ta thật sự muốn xem, ngươi có bản lĩnh lập kế thừa, nhưng sau này các chi không chịu gật đầu sửa gia phả, để xem hương hỏa tam phòng của ngươi còn kéo dài thế nào?”

“Các ngươi không chịu sửa đổi gia phả của tam phòng thì có làm sao, từ nay về sau họ sẽ lập gia tộc mới, đúc lại gia phả là được.”

Mọi người nghe câu trả lời long trời lở đất này, bèn không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.

Thái phu nhân Mộ Tình của phủ Võ Hưng hầu mặc áo bào mệnh phụ nhị phẩm, đầu đội mũ quan đang khoanh tay đứng trước sân, giữa đầu mày bà tỏ rõ sự sắc bén: “Các người cho rằng tam phòng không người nên dễ ức hiếp, hẳn đã quên lão cô bà đã xuất giá này luôn không phải kẻ ngồi không rồi nhỉ!”

Phủ Võ Hưng hầu cũng là gia đình quyền quý có công lao khai quốc, hơn nữa hiện giờ các nam đinh cũng đã nhậm chức vị quan trọng trong triều, mạnh hơn trăm lần so với Mộ gia đang dần dần sa sút.

Vì vậy, người của hai phòng Tây phủ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành chán nản rời đi.

Mộ Tình đi đến trước giường, sau khi giúp lão nhân gia đội mũ che lên thì nhóm người Tử Đường tự giác lui ra ngoài.

Mạnh Nguyên ngậm miếng nhân sâm trong miệng, bây giờ không thể ngồi dậy nổi nữa, chỉ yếu ớt nói cảm ơn: “Đa tạ cô mẫu giúp con giải vây.”

Cách màn mỏng, Mộ Tình không thấy rõ người, nhưng nghe giọng nói yếu ớt của Mạnh Nguyên, bà cũng không bắt bẻ nàng thất lễ.

“Ta chỉ vì lão Lục thôi, trước khi nó lâm chung đã gửi thư cho ta, nhờ ta phải chăm sóc con lúc nguy nan, sao ta có thể bỏ mặc tâm ý của nó. Hiện giờ ta đã đến đây, sẽ không để bọn chuột nhắt Tây phủ kia ức hiếp lên đầu tam phòng của ta đâu.”

Mạnh Nguyên biết, bà miệng cứng lòng mềm nên không bóc trần.

“Có cô mẫu ở đây, con không phải lo lắng nữa.”

Mộ Tình không tỏ rõ ý kiến: “Còn có một chuyện, những năm gần đây ta vẫn luôn thắc mắc. Hôm đó lão Lục gặp chuyện không may, trăm phương nghìn kế ngăn cản đại tiểu tử nhà ta vào bãi săn với nó, chẳng lẽ nó đã sớm biết sẽ có đại sự xảy ra, cho nên mới không muốn liên lụy người khác?”

Mạnh Nguyên rất ít khi nghe Mộ Hoài nhắc tới chuyện triều đình, bèn lắc đầu: “Khi còn sống, Hầu gia chưa hề nhắc tới chuyện này với con.”

“Thôi được rồi, người đã qua đời gần mười năm rồi, nghĩ này nghĩ kia cũng vô dụng. Con cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài thăm vợ lão ngũ, nó cũng là đứa đáng thương...”

Từ màn mỏng, Mạnh Nguyên thấy Mộ Tình đi càng lúc càng xa, không nhịn được cau mày.

Chẳng lẽ Mộ Hoài thật sự dự đoán được ngày ấy xuất hành sẽ có bất trắc? Thảo nào chàng còn chuẩn bị sẵn cả di thư ủy thác rồi.

Mạnh Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, toàn thân nổi từng cơn ớn lạnh, nếu thật sự là thế, chuyện ngã ngựa khi đi săn không phải là ngoài ý muốn…

*

Ban đêm, Mạnh Nguyên đột nhiên phát sốt.

Lâm thị nghe thấy động tĩnh, ngồi bên giường nàng nửa đêm, vừa giúp đỡ lau rửa vừa cho nàng uống thuốc hạ nhiệt.

Lang trung trông coi suốt đêm, thậm chí lúc rời đi còn không để lại đơn thuốc, chỉ đành qua hôm sau lại mời ngự y đến.

Trời hửng sáng, Mạnh Nguyên đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Tuyền ca nhi dậy sớm đến thỉnh an, mới biết được Mạnh Nguyên bị bệnh.

Trong phút chốc, Mạnh Nguyên như nhìn thấy Mộ Hoài đi đến từ chỗ hắn. Nàng đưa bàn tay gầy yếu và nhợt nhạt ra khỏi tấm màn: “Lục lang quân, chàng tới đón thiếp sao?”

Tuyền ca nhi thấy nàng sốt đến mơ hồ, vội vàng sai người cầm danh thiếp của Hầu phủ đi tới Quan Y cục tìm người.

Sau một hồi, Mạnh Nguyên đã mê man.

Hai vị ngự y đến đây đều lắc đầu, nói: “Nghe theo mệnh trời thôi, đã làm hết khả năng rồi ạ...”

Đến buổi chiều, Mạnh Nguyên lại đột nhiên “khỏe” lên, không chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi, thậm chí còn ăn nửa bát bánh trôi Bích Giản Phúc.

Đáng tiếc, không ngon bằng bát năm ấy Mộ Hoài tự tay nấu cho nàng ăn...

Mộ Tuyền và Lâm thị vẫn canh ở trong phòng, Mạnh Nguyên dùng khăn lau khóe miệng, đoạn nhìn Tuyền ca nhi đang tỏ vẻ lo lắng cho nàng, dặn dò: “Đến Tây phủ mời phụ thân con đến đây.”

Ban đầu, không ai phản ứng.

Phải biết là hiện nay cha ruột hay người cha thừa tự trên danh nghĩa của Tuyền ca nhi đều đã qua đời rồi.

Tuyền ca nhi suy tư một thoáng rồi dùng sức gật đầu: “Mẫu thân chờ con một lát.” Trong trường hợp thế này hẳn phải sửa miệng.

Sau nửa canh giờ, Tuyền ca nhi, với con mắt bầm đen, cầm bài vị của Mộ Hoài lại đi đến trước giường Mạnh Nguyên. Không biết ban nãy ở Tây phủ, hắn đã trải qua chuyện gì.

Mạnh Nguyên ôm bài vị trước người, càng ngày càng yếu ớt, thậm chí không còn nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Nàng chỉ cảm thấy mình đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp trắng trong, quanh mình tràn đầy mùi hoa yên lăng mát lòng mát dạ.

Mạnh Nguyên mơ hồ biết đại nạn của mình sắp đến, nhưng rốt cuộc trong lòng nàng vẫn không cam lòng.

Một, nàng hận lẽ trời bất công, trọng thần thân cận bị diệt khẩu. Hai, oán tình cảm thắm thiết không bền, thậm chí đậu trên cành trống mà cũng gãy đôi.

Song nàng hận nhất là Mộ Hoài che chở chăm sóc cho nàng đến nước này, giấu giếm gió tanh mưa máu bên ngoài che chở nàng đến mưa gió không lọt, cho nàng bình yên vượt qua khoảng mười năm...

“Nếu có kiếp sau, đến lượt thiếp bảo vệ chàng.”

Một trận mưa đêm, yên lăng vàng rơi đầy sân.

Sáng sớm hôm sau, phủ Bác Vọng Hầu lại treo tang trắng. Từ đó hai phủ Đông Tây chính thức mỗi người đi một ngả, không còn liên quan đến nhau.