Sủng Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 24: Tìm em



Lãnh Hạo Đông đi theo định vị trên bản đồ tới một khu rừng hoang vu trong lúc tìm phương hướng hắn cảm thấy hướng đi càng lúc càng lạ. Hắn đạp chân ga phóng về phía trước, đi thêm mười lăm phút lại thấy trước mặt mình là một vực thẳm. Rõ ràng đã đến nơi mà định vị hiện lên trên bản đồ tại sao lại là vực thẳm được, có lẽ nào Vân Kiều rơi xuống dưới đó rồi sao. Suy nghĩ ấy vừa lóe lên hắn liền lao ra khỏi xe chạy về phía trước. Vừa tiến lên được một đoạn đã thấy một thứ gì đó phản chiếu lại ánh sáng do đèn xe chiếu vào. Lãnh Hạo Đông tiến lại gần mới phát hiện ra vật đó vậy mà là chiếc vòng cổ mà hắn đeo cho Vân Kiều. Lãnh Hạo Đông nghiến răng nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay mình mà chửi thầm trong lòng, rốt cuộc là tên khốn nào lại to gan tới như vậy còn phát hiện ra được thiết bị định vị ẩn trong chiếc vòng cổ này mà ném đi xem ra cũng không tầm thường. Lãnh Hạo Đông đứng dậy khuôn mặt tràn đầy sát khí, tuy thiết bị định vị chính đã vô tác dụng nhưng vẫn còn một cái phụ trợ nắm ở nụ hoa mà hắn cho người thêu lên trên chiếc váy mà Vân Kiều mặc. Hắn trước giờ vẫn luôn cẩn trọng từng chút một như vậy, chưa bao giờ bỏ sót bất kì một cơ hội hay chi tiết nhỏ nào. Ấy vậy mà hắn lại suýt đánh mất cô tới tận hai lần, lẽ nào duyên phận giữa hai người lại mong manh tới như vậy sao. Lãnh Hạo Đông quay trở lại xe bật thiết bị còn lại lên, là vật dự phòng nên chỉ có thể sử dụng trong phạm vi tầm mười km. Vị trí của hắn hiện tại có vẻ khá xa nên tín hiệu không được ổn định. Hắn cố gắng dùng trực giác tìm phương hướng phù hợp nhanh chóng tìm kiếm Vân Kiều trở về.

Bên này Vân Kiều vẫn đang bị ông bà Mạc và Tiêu Lẫm tẩy não, họ luôn miệng nói Lãnh Hạo Đông là con người tàn ác xảo quyệt đã lừa dối cô bao lâu nay. Cô từ lúc đầu tới giờ vẫn luôn nguyên gương mặt đầy sự suy sụp với đôi mắt chứa đựng sự tuyệt vọng không thể che giấu. Tiêu Lẫm tới gần đỡ cô dậy nhẹ nhàng an ủi cố gắng khơi dậy nhũng tình cảm mà cả hai từng vun đắp. Vân Kiều nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh, cô xoay người đi lên tầng tiến về phía phòng ngủ. Tiêu Lẫm nghĩ hôm nay cô đã mệt rồi để cô nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt hơn. Lên đến phòng ngủ Vân Kiều đóng cửa phòng sau đó khóa trái lại. Cô ngồi xuống sàn nhà tự trấn an bản thân, Tiêu Lẫm mà cô từng quen biết không bao giờ nghĩ ra những thủ đoạn lừa dối lòng người như vậy được. Khi nãy lúc anh đi xuống nhà cô đã tỉnh lại từ lâu chỉ là cô tò mò không biết tên này rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì nên lén đi theo, kết quả lại nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa anh và ba mẹ cô. Vân Kiều tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì mà lại bị chính ba mẹ ruột bán đứng hết lần này đến lần khác, lẽ nào họ coi lợi ích của bản thân còn quan trọng hơn con gái ruột của mình sao. Cũng may khi nãy cô diễn không quá tệ nếu như bị phát hiện có lẽ mọi chuyện còn phiền phức hơn bây giờ. Vân Kiều tiến ra ngoài ban công nhìn xuống, nơi này cũng không quá cao nếu nhảy xuống cùng lắm là xây xát nhẹ một vài chỗ, nhưng chiếc váy trên người vẫn là quá vướng víu rồi. Cô tiện tay nắm lấy vạt váy xé một đường khá dài rồi dùng nó buộc toàn bộ phần chân váy lên eo tạo một khoảng trống thoải mái giúp dễ dàng di chuyển. Xong xuôi cô mở cửa ban công quan sát xung quanh một lúc rồi trực tiếp nhảy xuống. Không ngoài dự tính Vân Kiều chỉ bị thương nhẹ một chút, cô phủi bớt đất cát trên người một chút rồi chạy thẳng về phía khu rừng trước mặt.