Sủng Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 4: Trừng phạt



Lãnh Hạo Đông bước xuống xe, sai Hàn Tiêu đưa Hạ Chi Chi xuống căn phòng dưới tầng hầm. Bản thân hắn đem Vân Kiều ôm trong lòng tiến ra hồ bơi sau nhà.

Vân Kiều đang chìm trong hôn mê bỗng cảm thấy ngộp thở. Cô hé mắt thấy xung quanh mình toàn là nước. Cô sợ hãi cố vùng vẫy ngoi lên. Bể bơi của Lãnh gia đều sâu hai mét đảm bảo cho việc thư giãn của chủ nhân luôn trong trạng thái thoải mái nhất. Vân Kiều dáng người nhỏ nhắn chỉ cao một mét sáu hai. Với độ sâu này quá khó để đứng được. Cô chật vật bơi lên mặt nước hét lớn:

- Cứu tôi với tôi không biết bơi.

Lãnh Hạo Đông đứng trên bờ khoanh tay nhìn về phía cô:

- Nói xem em thuộc quyền sở hữu của ai, sai một chữ tôi liền cho em đi gặp Diêm Vương.

Vân Kiều tức giận trừng mắt cố vùng vẫy bơi về phía bờ. Cô đuối sức dần nhưng cũng không khuất phục mà tuyên bố:

- Tôi có chết...cũng...ực...không làm người của anh đâu.

Hắn nhăn mặt khó chịu, tại sao cô nhóc này lại bướng bỉnh như vậy. Nếu không dạy dỗ cẩn thận không sớm thì muộn con thỏ này cũng leo lên đầu hắn ngồi. Lãnh Hạo Đông không nói gì xoay lưng lại phía cô. Hắn thấy không có động tĩnh gì dưới hồ liền quay người nhảy xuống đem cô kéo lên. Ép hết nước ở trong người cô ra hắn tức giận bóp lấy cằm cô quát lớn:

- Tại sao lại bướng bỉnh như vậy, ở bên cạnh tôi không tốt sao, tại sao lại chạy trốn, hả. Tôi đã cảnh báo em từ trước rồi nhưng có vẻ đối với em lời nói của tôi không là gì cả, phải không. Được tôi cho em biết hậu quả của việc chọc giận tôi là như thế nào.

Hắn kéo Vân Kiều dậy lôi cô xuống căn phòng dưới tầng hầm, Hạ Chi Chi đang bị trói trong đấy. Lãnh Hạo Đông đem cô ấn xuống trước mặt Hạ Chi Chi, ghé sát vào tai cô gằn từng chữ:

- Hoặc là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, không thì nhìn cô ta sống không bằng chết. Em chọn đi.

Vân Kiều kinh sợ nhìn người đàn ông trước mặt. Tại sao cô lại quên mất hắn là ác ma chuyển kiếp chứ. Sắc mặt cô dần chuyển sang trắng bệch. Tay cô run run chạm vào khuôn mặt của Hạ Chi Chi. Nếu không phải do cô chạy trốn đã không kéo người chị em tốt của mình vào việc nguy hiểm như vậy. Hạ Chi Chi mà có mệnh hệ gì có lẽ cô chết vạn lần cũng không đền nổi. Ngước đôi mắt to tròn ngập nước của mình lên nhìn hắn, uất ức nói:

- Thả cô ấy đi, mọi chuyện đều tính lên tôi đừng liên lụy cô ấy.

Hạ Chi Chi bị trói trên ghế kinh ngạc nhìn Vân Kiều, cô cố gắng đẩy chiếc khăn nhét trong miệng mình ra, hét lớn:

- Cậu điên rồi sao, tại sao lại ngu ngốc như vậy. Lựa chọn ở bên cạnh hắn không khác nào tìm đường chết. Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy. Món nợ của ba cậu mình trả được mau rút lại lời nói đi.

- Chi Chi à, mình biết cậu tốt với mình nhất nhưng mình không thể liên lụy cậu thêm được. Đừng lo cho mình, hắn không làm hại mình đâu.

Lãnh Hạo Đông kéo Vân Kiều dậy đưa cho cô một tập giấy cùng một cái bút, yêu cầu cô kí vào. Đó là một bản hợp đồng, nội dung bao gồm việc cô phải ở bên cạnh hắn tới khi hết nợ. Với số nợ hai mươi tỉ cô phải ở cạnh hắn tám mươi năm. Vậy chẳng phải cuộc đời cô chôn vùi cạnh tên ác ma này sao. Cô nén nước mắt, cầm bút kí lên trong sự phản đối kịch liệt của Hạ Chi Chi. Lãnh Hạo Đông tức giận sai Hàn Tiêu tới đưa Hạ Chi Chi ra ngoài. Nét bút cuối cùng viết xuống cũng là lúc cô hoàn toàn trói buộc mình bên cạnh ác ma. Xong xuôi hắn tiến đến vác cô lên phòng, cô hoảng sợ la lớn:

- Bỏ tôi xuống anh muốn làm gì, bỏ tôi xuống. AAA bỏ xuống.

Lên đến nơi hắn mạnh bạo ném cô lên giường. Lưng tiếp xúc mạnh với đệm lót không tránh được có chút đau. Cô nén nhịn lùi lại, cảnh giác nhìn về phía hắn. Lãnh Hạo Đông từ từ lại gần mỗi bước đi hắn lại cởi một nút áo. Vân Kiều trừng mắt hét lên:

- Anh định làm gì, không được lại gần tôi.

- Em nói xem, quần áo cả hai đều ướt cả rồi, để tôi giúp em cởi xuống.

- Không cần tránh xa tôi ra.

Lãnh Hạo Đông mạnh bạo đè cô xuống một tay giữ tay cô, tay còn tại xé mạnh lớp áo sơ mi bên ngoài. Đồng tử cô co lại, kinh sợ nhìn người trước mặt, cô đau đớn tuyệt vọng gào khóc:

- AAA bỏ tôi ra, tên ác ma đáng ghét mau cút đi. Không được chạm vào tôi aaa. Hức hức tôi vẫn chưa lớn a. Anh làm vậy là phạm pháp. Hức tôi sai rồi lần sau không dám trốn đi nữa tôi sẽ ngoan mà. Tha cho tôi đi. Hu hu.

Lãnh Hạo Đông cũng không chịu được tiếng hét chói tai của cô, tuy là phòng cách âm nhưng người dưới nhà vẫn nghe được tiếng hét ấy đủ để biết nó lớn thế nào. Hắn phải công nhận cô nhóc này tuy nhỏ người nhưng tiếng hét rất khoẻ. Hắn cũng không muốn ép cô. Dù gì cô vẫn còn nhỏ, hắn cũng không phải cầm thú. Lãnh Hạo Đông buông tay ngồi bên mép giường. Hắn cúi đầu thấp giọng:

- Lần này tha cho em nếu còn có lần sau đừng trách tôi ác độc. Quần áo ướt hết rồi mau đi tắm đi đừng để bị cảm.

Lãnh Hạo Đông rời khỏi phòng sai người tăng cường bảo vệ Vân Kiều. Tuyệt đối không được rời mắt khỏi cô.