Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 71: Tự ti về bản thân



Nhớ lại những chuyện mà Thượng Quan Anh Xuyên đã gây ra cho mình, Chu Tịnh Sơ càng căm phẫn dữ dội hơn. Thù này, cô nhất định sẽ trả. Nhưng liệu Tống Lãnh Thần có vì cô mà trả thù?

Cô sợ anh sẽ không đồng ý vì dù sao Thượng Quan gia và Tống gia cũng có quan hệ mật thiết với nhau, nếu anh vì cô mà ra tay với Thượng Quan Anh Xuyên thì có lẽ gia đình hay bên sẽ bất hòa, mâu thuẫn, thậm chí là đối đầu nhau. Thượng Quan gia từng giúp Tống gia, suy cho cùng Tống Lãnh Thần không nên ra tay giúp cô.

Nhưng nào ngờ đáp án của Tống Lãnh Thần lại khiến Chu Tịnh Sơ giật mình:

"Anh đang trả thù giúp em, cứ yên tâm, hãy để anh lo."

"Thật sao?" Chu Tịnh Sơ không tin vào tai mình, nếu người khác trả thù giúp cô thì không sao, còn là anh thì quả thật là một vấn đề nan giải.

"Ừm. Em hãy tin ở anh, đảm bảo kết quả sẽ khiến em hài lòng." Tống Lãnh Thần cất giọng trầm ấm.

Chu Tịnh Sơ không hỏi thêm nữa, bởi cô tin Tống Lãnh Thần, nếu anh đã nói như thế rồi thì chắc chắn anh sẽ làm được.

Tống Lãnh Thần vẫn luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho Chu Tịnh Sơ chu đáo, từ việc đi đứng đến ăn uống của cô đều do một tay anh giúp đỡ. Cũng giống như hiện tại, vì cô muốn đi vệ sinh nên anh đã đồng ý và bế cô vào nhà tắm.

“Anh không cần phải làm những việc này đâu, cứ thuê một người giúp việc nữ là được rồi.” Dù sao Tống Lãnh Thần cũng là một vị lão đại có tiếng trong giới, Chu Tịnh Sơ nghĩ cô cũng không nên để anh phục vụ cho mình thế này, biết đâu anh không thích nhưng vì cô nên mới miễn cưỡng.

Nào ngờ Tống Lãnh Thần lại dùng sự ôn nhu của mình mà phản đối cô, “Anh là bạn trai của em, những việc này anh làm thì có sao?”

Có Tống Lãnh Thần giúp, cô thuận lợi hờn nhiều. Vừa đứng dậy định đáp một tiếng “vâng” nhưng lúc này ánh mắt của cô đã vô tình chuyển hướng nhìn vào chiếc gương trong nhà tắm, chính chiếc gương ấy đã phản chiếu khuôn mặt hiện tại của cô.

“A…” Chu Tịnh Sơ giật mình la lên một tiếng, đôi mắt vẫn không hề chuyển động.

Tống Lãnh Thần thấy con ngươi cô mở ra hết cỡ, bên cạnh đó là sự kinh hãi trên khuôn mặt thì liền nhíu mày, nhìn theo hướng nhìn của cô thì anh mới hiểu ra tất cả.

“Mặt của em…” Chu Tịnh Sơ thật sự đã bị dọa, trên mặt cô là một miếng băng gạc quấn rất dài, chính thời khắc này cô mới nhận ra một điều rằng, đó là vết thương mà Thượng Quan Anh Xuyên để lại trên má cô cực kì nghiêm trọng.

“Lãnh Thần, mặt của em…”

Sau miếng băng gạc này thế nào cũng là một đường rạch đáng sợ và ngoằn ngoèo, Chu Tịnh Sơ biết chắc chắn là như vậy. Nghĩ đến điều này, bỗng dưng cô bật khóc nức nở.

“Tịnh Sơ nghe anh nói, tuy là vết thương của em có chút nghiêm trọng nhưng em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ dùng loại thuốc tốt nhất để chữa cho em, khiến nhan sắc em khôi phục như trước.” Lúc sáng vừa mới lãng tránh được việc cô đòi xem mặt mình qua gương nhưng hiện tại đã bị cô phát giác được, Tống Lãnh Thần thấy bản thân thật sơ suất khi không để ý kĩ rằng bên trong nhà tắm sẽ có gương. Thấy cô đau lòng như thế, anh sợ cô sẽ buồn rầu quá mà thời gian hồi phục càng lâu hơn.

“Không chữa khỏi đâu, vết sẹo dài lắm…” Nhớ lại lúc Thượng Quan Anh Xuyên đặt lưỡi dao lên mặt mình và rạch một đường thẳng, Chu Tịnh Sơ không khỏi rùng mình. Khi ấy cô rất quật cường không la không thét là vì cô không muốn để cho kẻ thù nhìn thấy sự đau khổ và sợ hãi của cô. Nhưng hiện tại Tống Lãnh Thần đã xuất hiện bên cô, với bộ dạng nhếch nhác này thì làm sao cô dám đứng cạnh anh chứ?

Cô không có dũng khí đối mặt với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Tịnh Sơ khóc, những giọt lệ trong suốt thi nhau rơi xuống gò má trắng ngần.

Điều khiến người phụ nữ tự ti nhất đó chính là nhan sắc xinh đẹp bỗng dưng bị hủy hoại, Chu Tịnh Sơ có một người bạn trai cực kì nam tính, nhưng hiện tại cô đã thành ra thế này rồi, cô sợ Tống Lãnh Thần sẽ dần rời xa cô. Tuy biết anh yêu cô là vì những điểm tốt trên cơ thể cô, nhưng chẳng lẽ không vì một phần sắc đẹp sao?

Điều này khiến cô hoài nghi và lo lắng lắm, cô trở nên sợ hãi và nhút nhát, "Huhu..."

"Tịnh Sơ nghe anh nói, em phải tin tưởng anh, anh đã bao giờ nói lời mà không giữ lời chưa?" Tống Lãnh Thần ôm lấy Chu Tịnh Sơ vào lòng, cả người cô đang run lên bần bật, anh xót xa khôn cùng, "Đừng khóc, khóc không tốt cho sức khỏe đâu."

Khó khăn lắm anh mới vỗ về được cô, sau khi bế cô về giường nằm thì anh lại ngồi xuống bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay gầy gò của cô, lòng anh đau như cắt.

Người phụ nữ của anh đang có những suy nghĩ lung tung, anh biết nhưng anh lại không thể khiến cô an tâm hơn. Tuy nhiên anh sẽ không rời bỏ cô, đây là lúc cô yếu đuối nhất, anh sẽ ở cạnh cô, túc trực mãi bên cô.

"Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh." Chu Tịnh Sơ không muốn Tống Lãnh Thần đi khỏi nơi này, nhưng mang trong mình sự tự ti về nhan sắc mà cô buột bản thân phải đuổi anh đi.

Cô rút tay mình ra khỏi tay Tống Lãnh Thần, đầu ngoảnh sang một bên.

"Tịnh Sơ..."

"Anh đi đi, em ổn mà."

"Anh không muốn rời xa em." Ban sáng cô còn một mực không cho anh đi đâu, vậy mà hiện tại cô đã nỡ đuổi anh ra ngoài. Tống Lãnh Thần muốn nói cho cô hiểu, nhưng liệu cô có hiểu hay không?

Anh đưa tay nắm lấy tay Chu Tịnh Sơ, nào ngờ lại bị cô rút ra một lần nữa, "Em muốn ở một mình."

Tống Lãnh Thần thấy hốc mắt cô đã ửng đỏ, cộng với sự cự tuyệt mà cô dành cho mình, anh biết cô đã quyết không để anh ở bên cạnh chăm sóc, vì vậy anh đã đứng dậy, bất đắc dĩ chấp nhận yêu cầu của cô.

"Anh ở ngay bên ngoài, có gì thì gọi cho anh."

Chu Tịnh Sơ không đáp lời, cô nhắm mắt vờ ngủ.