Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 83: Thừa nhận yêu



"Lãnh Thần, mẹ biết con là ai, cũng biết con không sợ trời không sợ đất, nhưng cách con cư xử với gia đình Thượng Quan dường như không đúng lắm." Đi đến góc khuất không người thì Tống phu nhân mới lên tiếng nhắc nhở con trai mình. Mặc dù con bà là một lão đại khét tiếng đi chăng nữa nhưng đối diện với bậc trưởng bối mà lại dùng thái độ kia thì đã sai rồi.

"Mẹ, khoan thứ cho Thượng Quan Anh Xuyên là điều khó khăn lắm đối với con, vậy mà Thượng Quan gia lại không biết trân trọng, họ còn dám đẩy mẹ như thế nữa chứ? Tính của con đâu phải mẹ không biết, con sẽ không dùng thái độ bình thường để nói chuyện với những người động đến người thân của mình, đặc biệt là mẹ."

Tống phu nhân là người mà Tống Lãnh Thần tôn trọng, anh kính mến và yêu thương bà hết mực, vậy mà Thượng Quan phu nhân kia không biết điều còn đẩy bà một cái mạnh như vậy, anh không tức giận mới là chuyện lạ!

"Haizz..." Tống phu nhân không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi.

Tống Hoắc yên lặng từ đầu đến cuối, bấy giờ lại chen vào:

"Quyền uy của con có thể khiến cho anh chị Thượng Quan sợ và e dè, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hai nhà sẽ cắt đứt mọi quan hệ."

Dù sao con trai ông cũng hại con gái người ta thành ra như thế, dù biết Thượng Quan Anh Xuyên đã làm sai nhưng chắc chắn Thượng Quan gia sẽ cạch mặt gia đình ông. Tình nghĩa mấy năm nay xem như không còn gì, từ thông gia lại trở nên kẻ thù, oái ăm làm sao!

"Nếu từ đầu người phụ nữ đó không gây sự trước thì chuyện cũng đã không tồi tệ như vậy." Suy cho cùng lỗi sai chỉ thuộc về mình Thượng Quan Anh Xuyên mà thôi, ngu ngốc thì phải nhận hậu quả!

"Lãnh Thần, con đối với người phụ nữ đó rốt cuộc có phải là yêu không?" Không biết Tống phu nhân đã suy nghĩ gì, cuối cùng lại quyết định hỏi câu hỏi này.

Lúc cửa phòng bệnh được mở ra, Tống phu nhân có thể nhìn được sự ôn nhu và dịu dàng từ đôi mắt cũng như biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng của Tống Lãnh Thần. Bà chưa từng thấy anh như vậy, đây là lần đầu tiên bà chứng kiến được một Tống Lãnh Thần hoàn toàn ấm áp, ở trước mặt Chu Tịnh Sơ anh rất khác so với ở trước mặt những người khác. Dù sao Tống phu nhân cũng đã là người từng trải, nếu bà đoán không nhầm thì con trai bà thật sự đã phải lòng người phụ nữ trên giường bệnh kia rồi.

Còn một điểm cần phải lưu ý, đó chính là vết thương trên mặt anh.

Theo suy đoán của bà, vết thương đó là do chính tay anh làm ra mà không phải do tác nhân nào khác. Còn lý do, phải chăng là vì Chu Tịnh Sơ?

Nếu những điều mà bà nghĩ đều là sự thật thì con trai bà đã biết yêu rồi sao? Bà không tin vào mắt mình, bởi đây là lần đầu tiên anh rung động bởi một người phụ nữ.

"Đúng vậy mẹ, con yêu Tịnh Sơ."

Một lời thừa nhận đơn giản không chỉ khiến Tống phu nhân ngạc nhiên mà khiến cả Tống Hoắc sững sờ.

Ông tưởng mình nghe nhầm nên đã lặp lại, "Con nói gì, con... biết yêu?"

Tống Lãnh Thần lúc nào cũng bận công vụ, không thì giải quyết chuyện trong tổ chức, anh chưa từng động đến người phụ nữ nào cả, đừng nói chi là đến chuyện yêu. Tống Hoắc cứ nghĩ con trai ông không có hứng thú với tình yêu, ông cũng đã rầu rĩ vì chuyện này một thời gian, nhưng nào ngờ ông đã sai.

Tống Lãnh Thần không phải không hứng thú với tình yêu, mà là anh chưa tìm được chân ái của đời mình. Và giờ đây chân ái của anh đã xuất hiện.

"Vâng, con yêu Tịnh Sơ." Tống Lãnh Thần kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Tống phu nhân tuy lòng dậy sóng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, "Vết thương trên mặt con có phải là vì cô ấy?"

"Đúng vậy ạ." Không có chuyện gì là qua mặt được Tống phu nhân, không hổ danh là mẹ của anh mà.

"Lãnh Thần, con không đùa chứ?" Đến bây giờ đối với Tống Hoắc, chuyện con trai ông biết yêu là điều khiến ông hoang mang tột độ, ông không tin lắm vào điều này nên mới hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.

"Ba, con không đùa." Anh nói lời chắc nịch.

"Cô gái đó có điểm gì để con yêu thích vậy?" Đây là câu hỏi mà Tống phu nhân vẫn đang thắc mắc, Cao Tố Cẩm là một người hiền thục, nết na, hiểu biết, giỏi giang, những điểm tốt đa phần đều quy tụ trên người cô ấy. Nhưng Tống Lãnh Thần lại không hề để tâm đến Cao Tố Cẩm mà lại phải lòng Chu Tịnh Sơ, Tống phu nhân cực kì muốn biết nguyên nhân vì sao người anh chọn lại là Chu Tịnh Sơ mà không phải Cao Tố Cẩm?

"Tịnh Sơ, cô ấy là một người rất tốt, rất hoàn mỹ." Nhận xét về cô Tống Lãnh Thần không nói nhiều, chỉ một câu thôi cũng đủ rồi. Đối với anh thì cô chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất, chính vì điều đó mà anh mới yêu cô sâu đậm.

Sau khi đã nói chuyện xong với ba mẹ mình thì Tống Lãnh Thần tranh thủ trở về phòng bệnh, lúc này Chu Tịnh Sơ đang nói chuyện với Nhã Kỳ, mỗi ngày Nhã Kỳ đều đến thăm cô một lần.

Thấy anh về đến rồi, Cao Nhã Kỳ đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi, bởi cô ấy có tiết học trên lớp, còn hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đến gặp Chu Tịnh Sơ.

"Lãnh Thần, Lạc lão đại có ý với Nhã Kỳ đúng không anh?"

Từ nãy đến giờ hai người đã nói không ít chuyện, Cao Nhã Kỳ cũng kể về việc hôm qua giữa mình và Lạc Quân Bách cho Chu Tịnh Sơ nghe, cô ấy có một dự cảm không lành, rằng Lạc Quân Bách đang theo đuổi cô ấy.

Nghe kể xong, Chu Tịnh Sơ cũng cảm thấy như vậy. Tuy nhiên cô biết theo đuổi ở đây chỉ đơn thuần là biến người phụ nữ được theo đuổi đó trở thành người của mình, chứ không phải là yêu. Lạc Quân Bách là người đào hoa, phụ nữ bên cạnh hắn nhiều vô số, sau khi đã chán chê thì chỉ có nước đá đi mà thôi.

Chu Tịnh Sơ không hy vọng Cao Nhã Kỳ sẽ ở cạnh Lạc Quân Bách, bởi hắn phong lưu như thế thì làm sao có thể yêu bạn thân của cô được cơ chứ!

"Em nói sao?" Tống Lãnh Thần chưa biết chuyện này, điều cô nói khiến anh bất ngờ không ít.

"Hôm qua Lạc lão đại mời Nhã Kỳ đi ăn cơm, Nhã Kỳ nói thái độ của Lạc lão đại lạ lắm!"

"Lạc Quân Bách đó cứ thích cái đẹp, em yên tâm, nếu Nhã Kỳ từ chối thì Quân Bách sẽ không làm gì được đâu. Nguyên tắc của cậu ấy chính là không thích ép buộc người khác." Sợ cô suy nghĩ nhiều nên anh đã lên tiếng trấn an, anh biết tính tình của Lạc Quân Bách, chắc là nhắm trúng Cao Nhã Kỳ và muốn theo đuổi cô ấy đây mà.

"Vâng." Chu Tịnh Sơ yên tâm hơn nhiều, nguyên tắc của các lão đại có tiếng như Tống Lãnh Thần hay Lạc Quân Bách khó mà phá bỏ lắm, vậy nên cô cũng bớt lo lắng.