Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 87: Lạc Quân Bách rung động (2)



Trong lúc hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ thì tại hành lang của bệnh viện cũng có hai người đàn ông đang trò chuyện, họ tựa người vào lan can, mắt không tiêu cự hướng về phía trước.

"Nghe thuộc hạ bảo lại, dạo này cậu bỏ bê 'chính vụ' để lên kế hoạch theo đuổi phụ nữ đúng không?" Tống Lãnh Thần đặt tay tùy ý lên lan can, anh nhướng mi nhìn Lạc Quân Bách bên cạnh.

"Bỏ bê gì đâu, mình vẫn đảm đương nổi." Lạc Quân Bách cười cười, không phủ nhận.

"Cậu là đang trêu đùa hay có ý với Cao Nhã Kỳ thật vậy?" Tống Lãnh Thần biết được chuyện này thì hoài nghi lắm, lúc đầu anh cứ nghĩ Lạc Quân Bách không theo đuổi được con gái nhà người ta thì sẽ chọn cách từ bỏ. Nhưng nào ngờ đến tận hôm nay cũng không có dấu hiệu gì, ngược lại hắn còn hưng phấn và quyết liệt hơn.

"Cậu đoán xem?" Lạc Quân Bách không trả lời ngay mà còn hỏi ngược lại.

"Nếu chơi đùa giống như những người phụ nữ trước thì mình nghĩ cậu nên từ bỏ ý định đó đi. Cao Nhã Kỳ là bạn tốt của Tịnh Sơ, cậu cũng biết điều đó chứ?" Giọng điệu Tống Lãnh Thần vẫn bình thường như hằng ngày, tuy nhiên đâu đó lại chứa sự cảnh cáo ngầm dành cho người đàn ông bên cạnh.

Nếu là người phụ nữ khác thì Tống Lãnh Thần sẽ không ngăn cản, nhưng người Lạc Quân Bách có hứng thú lần này lại là Cao Nhã Kỳ. Anh biết Chu Tịnh Sơ sẽ lo lắng vì điều đó, vì không muốn bạn gái âu lo nên anh sẽ ra tay trước. Anh tin Lạc Quân Bách sẽ hiểu ý tứ trong từng câu chữ của anh, nào là thật nào là giả, nào đùa giỡn nào nghiêm túc.

"Ai nói với cậu là mình chỉ muốn đùa giỡn?" Lạc Quân Bách phản ứng ngay khi nghe những lời vừa được thốt ra từ miệng Tống Lãnh Thần, "Thần, chẳng hiểu sao mình muốn Cao Nhã Kỳ trở thành người phụ nữ bên cạnh mình. Lúc đầu khi cô ấy cự tuyệt thì mình đã rút lui, nhưng về nhà lại bất giác nghĩ đến hình bóng của cô ấy lúc nào không hay. Suy đi nghĩ lại cuối cùng mình cũng quyết định tiếp tục theo đuổi cô ấy, bởi mình nhận ra dường như bản thân đã bị cô ấy làm cho rung động rồi."

Đuôi mày Tống Lãnh Thần bỗng chau lại, vừa rồi anh không nghe nhầm chứ?

Một Lạc Quân Bách đào hoa, phong tình bỗng dưng phải lòng một cô gái trẻ, đây là sự thật sao?

"Biết cậu nghi ngờ, nhưng đó là thật." Lạc Quân Bách cười cười giải đáp thắc mắc trong đầu Tống Lãnh Thần, "Cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ gặp nhau lần đầu đã có hứng thú, đã thế bắt đầu thích cô ấy. Cô ấy chẳng làm gì cả mà đã hớp hồn được mình, Lãnh Thần, rốt cuộc mình bị làm sao vậy chứ?"

Đây là lần đầu tiên trải qua cảm giác này, Lạc Quân Bách có chút không quen. Kinh nghiệm của hắn hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh, cần nhờ Tống Lãnh Thần chỉ giáo thêm.

Nào ngờ Tống Lãnh Thần lại nhìn hắn bằng ánh mắt không chút tia ấm, "Cậu bị làm sao sao mình biết được, tự mà hỏi bản thân cậu đi."

"Chẳng phải lúc đầu gặp Chu Tịnh Sơ cậu cũng như mình sao?"

"Mình với cậu là hai trường hợp khác nhau, mình vì Tịnh Sơ mới động tình rồi mới để ý đến cô ấy. Còn cậu là vì cái gì để thích Cao Nhã Kỳ, nét đẹp trời ban ư?"

"Mỹ nhân nào mà mình chưa từng gặp qua chứ, nhưng người khiến tim mình đập mạnh khi gặp mặt chỉ có thể là Cao Nhã Kỳ."

Thấy biểu hiện của Lạc Quân Bách không phải giả, Tống Lãnh Thần biết hắn thật sự đã để tâm đến Cao Nhã Kỳ rồi. Nếu là lúc trước thì anh sẽ ngạc nhiên lắm, bởi anh không nghĩ người như Lạc Quân Bách cũng có thể yêu. Nhưng khi anh gặp Chu Tịnh Sơ và yêu cô thì anh mới thấy chuyện này hết sức bình thường. Ai rồi cũng sẽ yêu, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi. Điển hình như anh, ba mươi mấy năm trời không động lòng với ai, cho đến khi gặp được chân ái của đời anh - Chu Tịnh Sơ.

"Cậu quyết định theo đuổi Cao Nhã Kỳ cho bằng được?" Tính tình Lạc Quân Bách cũng giống anh lắm, tuy hơi lăng nhăng tí nhưng nói lời nhất định sẽ giữ lấy lời, đã thốt ra câu nào thì sẽ làm được. Lần này xem ra hắn đã hạ quyết tâm.

"Đúng vậy." Lạc Quân Bách cực kì khó hiểu về bản thân, nhớ vài hôm trước thấy Tống Lãnh Thần tự rạch mặt mình vì Chu Tịnh Sơ thì hắn còn cầu mong cho bản thân đừng dính vào thứ rắc rối như tình yêu. Nhưng dường như hôm nay hắn đã dính rồi thì phải, chạy đằng trời cũng chẳng thoát được.

Lạc Quân Bách không biết nên vui hay buồn đây, đúng là một cú tự vả đau đớn! Trong tương lai không biết vì tình yêu mà hắn sẽ làm ra hành động gì nữa. Nhưng dù thế nào thì cũng là do hắn tự nguyện, không chút hối tiếc!

Sau khi Cao Nhã Kỳ đã thăm nom Chu Tịnh Sơ thì ra về, Tống Lãnh Thần cũng đã trò chuyện với Lạc Quân Bách xong, anh mở cửa đi vào phòng cô, trên tay còn cầm theo ly nước ép cam mà cô thích uống.

"Anh mới bảo Tần Du mua, em uống đi." Anh đưa nước ép cho cô, khóe môi khẽ cong lên.

Cô nhận lấy, vui vẻ đáp:

"Tần Du là bác sĩ khoa ngoại tài năng, vậy mà anh lại sai anh ấy mua nước cho em?"

"Tần Du là người tài, nhưng cũng là thuộc hạ của anh." Tống Lãnh Thần dửng dưng trả lời, nếu đã là thuộc hạ của anh thì tùy ý cho anh sai khiến. Vả lại Tần Du cũng rất ngoan ngoãn làm theo, không hề phản kháng hay khó chịu gì cả.

"Anh thật là, không trọng dụng người tài gì cả, lại bắt anh ấy làm việc vặt thế này?" Tuy nói thế nhưng Chu Tịnh Sơ cũng đưa ống hút vào miệng và hút một cái.

"Mua nước cho em là chuyện quan trọng."

"Dẻo miệng thật!"

Tống Lãnh Thần luôn đối xử tốt với cô, cô có thể nhìn ra được tình cảm mà anh dành cho cô to lớn đến thế nào, nếu đời này anh không phụ cô thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ rời xa anh, mãi mãi chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.

Một người luôn lãnh đạm vô tình với người khác nhưng trước mặt bạn thì lại dịu dàng chu đáo, ân cần lo lắng cho bạn đủ điều, hành động đó chứng tỏ người ấy rất yêu bạn.

Chu Tịnh Sơ không muốn bỏ lỡ Tống Lãnh Thần, cô cũng mong được vui vẻ mãi bên anh như thế này mà thôi.