Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 91: Ham muốn mãnh liệt



"Tịnh Sơ, anh muốn nữa." Tống Lãnh Thần tỏ vẻ buồn bã, anh tham lam muốn tận hưởng nhiều hơn.

"Trời khuya rồi, chúng ta nên dừng lại thôi." Anh cũng thật là, đã một lúc lâu như thế rồi nhưng vẫn không biết đủ, khiến cô mệt chết đi thôi.

"Tịnh Sơ, anh hứa lần này vào sẽ không động đậy, không khiến em mệt nữa đâu."

"Em không tin đâu." Cô tốt nhất nên giữ cái đầu lạnh, lời của đàn ông không đáng tin chút nào.

"Anh nói thật, đi mà, cho anh có được không em?" Tống Lãnh Thần không ngừng khuyên nhủ.

"Được rồi, chỉ một lúc nữa thôi đấy."

"Được."

Tống Lãnh Thần nhận được sự đồng ý của Chu Tịnh Sơ thì vui vẻ vô cùng, anh vội đưa vật nam tính của mình vào *** ***** của cô, đâm thật mạnh vào bên trong.

"Anh... không giữ lời?" Vừa mới đi vào thôi mà anh có giữ yên đâu, người đàn ông này thật quá đáng!

"Thời điểm này ai mà giữ lời thì không phải đàn ông." Tống Lãnh Thần cười khoái chí, đã vào được thì nhất định sẽ không ra đâu!

"Anh!" Được lắm, lần này xem như cô đã bị anh lừa ngoạn mục rồi, Tống Lãnh Thần thật ma mãnh!

Ngày hôm sau.

Chu Tịnh Sơ vẫn đang mơ màng ngủ, vậy mà không hiểu sao cả người nặng nề quá, như có đá đè lên vậy. Tiếp đến cánh môi cô bỗng tê tê, rồi ngực lại bị thứ gì đó siết lấy. Cô mở mắt ra chậm rãi, đuôi mày nhíu lại từ bao giờ.

Hóa ra trên cơ thể cô giờ đây không phải đá, mà là Tống Lãnh Thần.

"Anh... sao sáng ra lại muốn nữa rồi?" Đêm qua hành hạ cô đến tận sáng còn không thỏa mãn sao, người đàn ông này sao tinh lực lại dồi dào như vậy chứ?

"Cứ nhìn em là anh không nhịn được, muốn 'yêu' em nhiều hơn." Tống Lãnh Thần nói sự thật, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.

"Anh đúng là kẻ nói lời không giữ lời, không cho anh nữa đâu!" Chu Tịnh Sơ giận dỗi cự tuyệt.

"Ngoan nào." Anh dỗ ngọt, sau đó liền công kích mãnh liệt, khiến người phụ nữ dưới thân phải kêu lên mãi.

...

Từ ngày Chu Cầm Hi vô tình gặp mặt Tống Lãnh Vũ đến nay cũng đã tròn hai tháng, cô ta chính thức trở thành người phụ nữ của hắn, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh hắn.

Ban đầu Chu Cầm Hi chỉ muốn thông qua hắn để trả thù Chu Tịnh Sơ, nhưng sau khi sống chung với hắn thì cô ta mới biết bản thân đã lụy người đàn ông này mất rồi.

Cô ta vui vẻ khi được hắn chiều chuộng, không giống như khi ở bên Trình Ngạn Tiêu, anh ta chẳng hề yêu Chu Cầm Hi thật lòng. Mặc dù không biết Tống Lãnh Vũ có yêu mình hay không nhưng nhận được sự cưng chiều của hắn, cô ta đã rất hạnh phúc.

"Lãnh Vũ, cũng đã được một thời gian dài trôi qua, anh định khi nào sẽ trả thù giúp em?" Lúc đầu Tống Lãnh Vũ có hứa với Chu Cầm Hi rằng hắn sẽ thay cô ta lấy mạng Chu Tịnh Sơ, nhưng đến bao giờ thì vẫn không biết.

"Em vội gì chứ, cứ từ từ đã." Thời cơ vẫn chưa đến, hắn còn phải chờ đợi thêm.

“Thế anh định bao giờ sẽ ra tay?” Chu Cầm Hi không hối thúc hắn nữa, nhưng cô ta cũng muốn biết thời gian chính xác hắn tiến hành kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu nay.

“Ngày đó… gần rồi.” Tống Lãnh Vũ nhếch mép cười thâm độc, “Chỉ là Tống Lãnh Thần sẽ tìm mọi cách bảo vệ chu toàn cho Chu Tịnh Sơ, vậy nên anh cần phải thận trọng hơn nữa mới được. Muốn bắt cô ta hiện tại không phải là dễ.”

Dù cho Chu Tịnh Sơ đã khỏi bệnh thì cô cũng luôn ở bên cạnh Tống Lãnh Thần, Tống Lãnh Vũ nghĩ chuyện này không hề đơn giản, hắn cũng luôn phái người theo dõi động tĩnh của cô, từ khi bị thương và xuất viện đến nay thì lúc nào bên cạnh cô cũng có người theo bảo vệ, muốn ra tay phải lựa thời cơ thích hợp mới được.

“Bắt Chu Tịnh Sơ khó, vậy chúng ta ra tay với Cao Nhã Kỳ đi!” Chu Cầm Hi đưa ra chủ kiến, cô ta biết nếu Cao Nhã Kỳ gặp nguy hiểm thì Chu Tịnh Sơ nhất định sẽ xuất hiện, “Bắt Cao Nhã Kỳ xong thì ta sẽ gọi cho Chu Tịnh Sơ, bảo cô ta tự mình đến gặp chúng ta, như thế thì mọi chuyện đã dễ hơn rồi.”

“Đúng là cao kiến, quá hay!” Tống Lãnh Vũ vừa nghe được đề nghị của cô ta thì hết mực vui mừng, hai mắt sáng rực, “Sau khi bắt Chu Tịnh Sơ xong thì có thể dùng cô ta để uy hiếp Tống Lãnh Thần. Nhưng em có chắc Chu Tịnh Sơ sẽ vì Cao Nhã Kỳ mà không màng nguy hiểm không?”

“Tình bạn giữa hai người họ rất thân thiết, em đảm bảo người chị gái thân yêu của em sẽ đến mà.”

Chu Cầm Hi có thể nhìn ra sự quan tâm của hai người họ dành cho nhau, tình bạn đó phải nói là hết sức cao thượng, cô ta chắc chắn Chu Tịnh Sơ sẽ tự mình chui đầu vào rọ mà thôi.

Ngày đó e là không còn xa nữa, cô ta rất trông ngóng!

“Mà hình như Cao Nhã Kỳ đó đang được Lạc Quân Bách theo đuổi, có đúng không em?” Tống Lãnh Vũ cũng biết sơ việc này, tuy nhiên hắn lại chẳng tìm hiểu nhiều nên không rõ cho lắm.

“Đúng vậy.” Chu Cầm Hi gật đầu, “Em thấy theo đuổi một lúc lâu rồi nhưng Cao Nhã Kỳ hình như vẫn chưa đồng ý thì phải.”

Tống Lãnh Vũ gật gù, nếu như thế thì bắt Cao Nhã Kỳ đồng nghĩa với việc đối đầu với Lạc Quân Bách, nhưng không sao, dù gì hắn cũng đã có thù với Lạc Quân Bách rồi, giờ đối đầu và quyết một trận sinh tử nữa cũng chẳng hề gì.

“Lãnh Vũ, anh có chắc chúng ta sẽ thành công không?” Chu Cầm Hi dựa sát người vào cơ thể hắn, cô ta cất giọng thỏ thẻ hỏi.

“Bắt được Chu Tịnh Sơ, sợ gì không thành công?” Tống Lãnh Vũ ôm lấy cô ta, bàn tay siết nhẹ vào eo trắng mịn kia một cái.

“Lỡ đâu Tống Lãnh Thần đó không quan tâm đến Chu Tịnh Sơ và không yêu chị ta nhiều như chúng ta đã tưởng thì sao?” Tuy điều này khó diễn ra nhưng xác suất cũng không phải không có.

“Không đâu.” Tống Lãnh Vũ cười nham hiểm, “Anh hiểu tính tình của Tống Lãnh Thần, anh ta đã vì một người phụ nữ mà hủy dung thì chắc chắn tình cảm mà anh ta cho đi không phải ít. Tống Lãnh Thần trời sinh không có điểm yếu nhưng lại yêu phải Chu Tịnh Sơ, đúng thật là điên rồ!”

Nói xong, Tống Lãnh Vũ phá lên cười vui vẻ.

Nếu đã có phương án thứ hai là ra tay với Cao Nhã Kỳ thay vì Chu Tịnh Sơ thì hắn nghĩ nên rút ngắn lại thời gian dự kiến rồi, hắn cũng chẳng muốn chờ đợi thêm nữa, càng nhanh càng tốt.