Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh)

Chương 255



Ông Mộ không chút nể nang mà hét lên, sắc mặt vô cùng phẫn nộ!

Cố Tiểu Mạch không còn bị ảnh hưởng bởi những câu nói của ông Mộ nữa, cô bình tĩnh nhặt tờ chi phiếu lên, nhìn một cái rồi mỉa mai nói: “Ông Mộ, lúc ở nhà họ Mộ tôi đã nói tôi không thèm tiền của nhà họ Mộ, là ông nghe không rõ hay ông không hiểu những lời tôi nói? Tôi từng nói tôi cần à? Ngay từ đầu, tôi không hề nói như vậy. Nếu ông Mộ đã đưa chi phiếu cho tôi, vậy làm gì là chuyện của tôi, đúng không?”

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói một câu, không đợi ông Mộ trả lời đã xé vụn tờ chi phiếu trước mặt ông ta, sau đó tung lên, những mảnh giấy vụn rơi xuống đất.

Ánh mắt sắc nhọn, khuôn mặt bất cần của Cố Tiểu Mạch còn rõ ràng hơn cả khuôn mặt đầy khinh thường của ông Mộ, bọn họ không tôn trọng cô thì Cố Tiểu Mạch cũng không cần kính trọng người lớn nữa!

Cũng chỉ là ăn miếng trả miếng, tính toán chi li mà thôi!

Cuối cùng Cố Tiểu Mạch chẳng thèm nhìn Mộ Bắc Ngật đã quay người rời đi, Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, sắc mặt anh vô cùng khó coi, anh không nghĩ ngợi gì đã đuổi theo cô!

Kết quả, Cố Lan Tâm đâng đứng ở đằng sau bỗng ngã xuống đất.

Ông Mộ dùng hết sức lực ngăn Mộ Bắc Ngật lại, “Mộ Bắc Ngật, nếu hôm nay cháu ra khỏi đây, ngày mai nhà họ Mộ sẽ không còn có mặt cháu nữa!”

Lần này ông Mộ thật sự phẫn nộ, ông ta không quan tâm điều gì mà giữ chặt Mộ Bắc Ngật.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật cực kỳ khó coi, anh từ từ quay người lại, nhìn ông Mộ nói đầy mỉa mai: “Thế này, vừa lòng ông rồi chứ?”

Anh lạnh lùng nhìn Cố Lan Tâm đang nằm dưới đất nhưng không tự mình đi đến bế cô lên, đợi đến lúc tài xe của ông Mộ bước vào dìu Cố Lan Tâm lên xe.

Chiếc xe đi đến bệnh viện còn Mộ Bắc Ngật bị ông Mộ gọi về nhà.

Bước chân trông có vẻ vững vàng, nhưng chỉ có Cố Tiểu Mạch biết rõ, chân cô mềm nhũn, trải qua chuyện ngày hôm nay cô mới biết, trong mắt bọn họ cô lại ti tiện như thế, đúng là khốn nạn!

Cố Tiểu Mạch rời khỏi cửa hàng váy cưới, cô muốn bắt taxi về bệnh viện.

Đúng lúc đó chiếc Maybach xuất hiện trước mặt cô, sắc mặt của Nam Thần An không tốt lắm, nhưng vẫn duy trì giọng nói nhẹ nhàng, “Tiểu Mạch, lên xe, anh đưa em về.”

Lên xe, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không nói gì, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.

Nam Thần An nắm chặt vô lăng, “Tiểu Mạch, sau này nếu còn xảy ra chuyện này, có thể tìm anh, anh Nam ở bên cạnh che chở em bao nhiêu năm qua, anh sẽ không để nhà họ Mộ bắt nạt em.”

Cố Tiểu Mạch biết Nam Thần An đang an ủi cô, Cố Tiểu Mạch quay đầu lại nhìn Nam Thần An cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.

Cô nhìn ra bên ngoài, dòng xe nối đuôi nhau, ngày hè nóng bức nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo.

“Anh Nam, em xé tờ chi phiếu ông Mộ đưa cho em rồi.”

“Làm tốt lắm, Tiểu Mạch, đây mới chính là em.” Nam Thần An cười một cách cưng chiều.

Cả buổi chiều, tâm trạng Cố Tiểu Mạch có chút không tốt, cô không muốn Nam Thần An an ủi mình, cô cười nói, “Anh Nam, anh biết khả năng tự chữa lành vết thương của em, để em một mình một lúc là được rồi.”

Nam Thần An rất hiểu cô, anh ta không làm phiền cô nữa, nhưng trong lòng anh nghĩ, bây giờ là thời khắc quan trọng, là cơ hội tốt nhất để anh ta quan tâm cô, là cơ hội để anh ghi điểm trong lòng cô.

Trời rạng tối, Nam Thần An đưa Cố Tiểu Mạch ra ngoài, chiếc xe đi trên đường cao tốc, Cố Tiểu Mạch hỏi: “Anh Nam, anh đưa em đi đâu thế, chúng ta đừng đi quá xa, Nám Nám một mình ở bệnh viện sẽ rất sợ.”

“Nhà họ Mộ.” Nam Thần An thành thật trả lời.

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, Nam Thần An có thể nhận ra điều đó.

Nam Thần An mím môi, Cố Tiểu Mạch nhất thời không lên tiếng trả lời, bên tai truyền đến giọng nói ấm áp, “Tiểu Mạch, anh biết cả buổi chiều em vì ai mà buồn, bây giờ anh muốn em đối mặt với điều đó.”

Cố Tiểu Mạch sững sờ, cô ngồi ở ghế phụ lái, tay nắm chặt dây an toàn, nắm chặt đến mức trắng bệch.

Nhà họ Mộ đang có giông bão, Mộ phu nhân và Mộ Thiếu Lãnh ở bên ngoài phòng sách cũng nghe thấy rõ tiếng hét của ông Mộ ở bên trong, Mộ Thiếu Lãnh cảm thấy vui sướng trong lòng nhưng Mộ phu nhân không hề thể hiện niềm vui ra bên ngoài, bà ta quen với việc giấu kín trong lòng.

Trong phòng sách, Mộ Bắc Ngật ngồi đối diện với ông Mộ, đợi ông ta hét xong, Mộ Bắc Ngật mới ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy vô cùng lạnh lẽo, có chút ngỗ ngược, không chịu bị trói buộc, “Ông nội, ông nói xong chưa? Nếu ông muốn đuổi cháu ra khỏi Mộ Thị để Mộ Thiếu Lãnh lên vị trí đó, cháu không có ý kiến.”

“Ông nội, cháu đã từng nói, chúng ta nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, trước đây cháu nghe theo lời ông chỉ vì muốn bình an vô sự, hơn nữa ông vẫn còn chưa chạm đến giới hạn của cháu, nhưng bây giờ, cách làm của ông rõ ràng đã chọc tức cháu, ông lấy Mộ Thị ra để uy hiếp cháu, đương nhiên cháu cũng có thể, con cháu nhà họ Mộ không nhiều, chỉ có hai người, kể cả ông cưng chiều Mộ Thiếu Lãnh ông cũng biết Mộ Thiếu Lãnh là một đứa không có đầu óc.”