Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh)

Chương 302



“Tôi đến đón con bé.”

Bên kia truyền đến tiếng Cố Tiểu Mạch bước đi, và tiếng của Nam Thần An.

Nam Thần An vừa rồi dịu dàng gọi: “Tiểu Mạch”, cô liền cúp máy, Mộ Bắc Ngật đứng bên cửa sổ, khuôn mặt vui vẻ lập tức cũng tối đen đi, giữa hàng lông mày có một lớp mây mù không hiện rõ.

“ Chú lợi hại, sao vậy, Nấm nhỏ có qua không ạ?”

Trước mặt Nám Nám, Mộ Bắc Ngật không đến nỗi thể hiện cảm xúc ra ngoài, đáp lại bằng giọng ấm áp: “Đúng vậy, mẹ sẽ tới thăm Nám Nám.”

“Tốt quá rồi, lần này cháu có thể cùng Nấm nhỏ và ông chú lợi hại sống với nhau rồi.” Nám Nám vừa tỉnh lại đã ở nhà họ Mộ, chứng minh rằng ông chú lợi hại rất thích, rất coi trọng cô bé, mà Nấm nhỏ cũng khá thích chú lợi hại, trong thế giới của Nám Nám, kết hôn cũng không phải là không thể.

Đôi tay nhỏ của Nám Nám ôm lấy hai má, mắt lấp lánh, dáng vẻ cực kỳ vui mừng.

Giống như được nụ cười của Nám Nám chữa lành, sắc mặt cau có của Mộ Bắc Ngật cũng hiếm khi được thả lỏng, hiếm khi hỏi: “Sao nói vậy?”

“Chú lợi hại, chú đồng ý để Nám Nám ở lại đây không ạ?”

Nám Nám mở ta đôi mắt, nói dõng dạc.

Mộ Bắc Ngật không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy Nấm nhỏ thì sao?”

Mộ Bắc Ngật mím môi, phát ra âm thanh trong cổ họng: “Ừm.” Thực sự trong lòng sớm đã nở hoa ngọt ngào như mật rồi.

Nám Nám vỗ tay: “Vậy là đúng rồi, Nám Nám thích chú lợi hại, Nấm nhỏ cũng thích, điều kiện đầy đủ ok rồi!”

Không thể không nói, lời này của Nám Nám khiến Mộ Bắc Ngật vô cùng vui sướng, đôi mắt sâu thẳm đen nháy kia cũng không ngừng thêm vài phần nét cười, đặc biệt là câu Nấm nhỏ cũng thích.

Cố Tiểu Mạch đến rất nhanh, Mộ Bắc Ngật vốn tưởng cô sẽ cùng Nam Thần An tới, nhưng không ngờ, khi anh đi ra khỏi nhà họ Mộ chỉ có mình Cố Tiểu Mạch đứng ở ngoài cửa.

Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài chiếc váy len, tóc xoã xuống, rõ ràng vẫn là cô, nhưng luôn khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đó là đôi mắt!

Trước đây biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Cố Tiểu Mạch là phong phú đặc biệt nhất, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng có lúc cũng ngạc nhiên, cảm thấy sao cô có thể làm ra được nhiều biểu cảm như vậy, còn anh, ngay cả cười nhẹ cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ, mắt mũi cô thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, đều là để che đậy vết thương, lông mày nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại giống như phủ lên một lớp mây mù, xua cũng không tan, khiến cô mất đi sức sống.

Cho nên, Mộ Bắc Ngật mới có thể cảm thấy cô kỳ lạ ở đâu đó.

Không chỉ Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch cũng đang âm thầm đánh giá anh, trên đầu anh còn quấn băng, mặc quần áo dài, cũng gầy đi không ít, râu dưới cằm hơi nhú ra, không phải lôi thôi, chỉ là thêm vài phần nhỏ không chỉnh tề.

Cố Tiểu Mạch cho dù quan sát thấy, cũng sẽ không để lộ ra bất cứ biểu cảm gì, bây giờ điều cô muốn làm, chính là tìm hết tất cả những chứng cứ của chuyện này ra, cuối cùng tại sao lại đối xử với mẹ con cô như vậy, đồng thời tránh xa người đàn ông trước mặt này.

Không phải người cùng một thế giới, tại sao còn khăng khăng muốn sát lại gần nhau? Chỉ biết đàn đứt dây, thương tích sẽ đầy mình.

Cô đứng ở cửa không động đây, hai người bốn mắt nhìn nhau, khiến Mộ Bắc Ngật nhất thời cảm nhận được cảm giác mấy phút mà như cách đến cả thế kỷ, khiến anh không kiềm chế nổi ý muốn lại gần cô.

Trên thực tế, Mộ Bắc Ngật cũng làm như vậy rồi, anh đột nhiên bước tới, nhanh chóng bước về phía cô.

Lúc Cố Tiểu Mạch vẫn chưa phản ứng lại, liền ôm chặt cô vào lòng, đó là sự lưu luyến của việc suýt chút phải mất đi, đôi mắt xinh đẹp đó không còn thâm sâu lạnh lẽo như lúc trước nữa, giống như mang đến sự quyến luyến dai dẳng của người tình.

Phút chốc, Cố Tiểu Mạch liền giống như người vợ đi công tác đã lâu, mà Mộ Bắc Ngật thì nhớ nhung vì đã lâu không gặp cô ấy, cảm giác quay về bên nhau.

Cố Tiểu Mạch bị anh ôm cứng nhắc, hai tay vẫn nhét trong túi áo, không đưa ra, cằm Mộ Bắc Ngật đặt trên vai cô không ngừng cọ sát, miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi.” . Truyện Teen Hay

Anh ghé cực gần tai cô nói, phút chốc tai lại ngứa ngáy lạ thường, Cố Tiểu Mạch coi nó như là phản ứng sinh lý.

Sắc mặt cô hững hờ, nhẹ giọng hỏi: “Được chưa?”

“Cái gì?”