Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh)

Chương 330



Còn Cố Chấn Hải thì lại cảm thấy bị sốc khi nghe được những lời nói thẳng thừng của Cố Lan Tâm, cũng may là xung quanh không có người, đến cả người làm cũng đều đã đi nghỉ ngơi, nếu không thì thể diện của ông Cố Chấn Hải cũng đã không còn!

“Lan Tâm, con bị sao vậy?”

Chỉ nhìn thấy Cố Lan Tâm từ từ đưa mắt lên nhìn, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, lạnh lùng cười một tiếng, “Nếu muốn gả con vào nhà họ Mộ thì phải triệt tiêu Cố Tiểu Mạch, nó quá trướng mắt rồi, ba à, đáng nhẽ ra ba nên vì đại cục mà bỏ qua tình thân này chứ?”

Cố Chấn Hải hít thở một cách nặng nề, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của con gái, ông cảm thấy lòng mình trấn động, con gái ông đã bị Cố Tiểu Mạch dồn ép đến cùng cực nên cô mới lộ ra dáng vẻ đáng sợ như vậy!

Một đêm dài hoảng loạn đã qua đi, lớp sương mù buổi sáng sớm đã bắt đầu lên cao, bầu trời đã chuyển thành màu trắng bạc.

Mộ Bắc Ngật suốt một đêm không ngủ, cả phòng bệnh đều tràn ngập một luồng không khí kỳ quái, sắc mặt của anh cũng lạnh lùng đến đáng sợ.

Dịch Bách không thể ngăn cản được giám đốc Mộ, lúc này anh ta nơm nớp lo sợ đứng ở trong phòng bệnh, nhìn Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh cửa sổ, châm một điệu thuốc trầm tĩnh hút, khi anh phả những luồng khói thuốc sắc mặt lạnh lùng vô cùng.

Mộ Bắc Ngật nhìn ra phía bên ngoài khung cửa sổ hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Vụ tai nạn điều tra thế nào rồi?”

“Thưa sếp, tối hôm qua tên tài xế xe chở hàng cấp cứu thật bại, 12 giờ đêm thì đã tử vong, còn chiếc xe chở hàng đó thì cũng bị kiểm tra được là chiếc xe bị mất kiểm soát.”

Đây rốt cuộc là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, hay là có âm mưu?

Chỉ cần Mộ Bắc Ngật về nhà tìm kiếm một chuyến thì sẽ biết được thôi. Mộ Bắc Ngật thay một bộ quần áo vest, một cái cười khẩy chợt xuất hiện trong hốc mắt, ớn lạnh vô cùng.

Ra viện từ sáng sớm, lái xe gấp gáp đi về biệt thự.

Bà Mộ ở trong biệt thự đã tỉnh dậy từ rất sớm, hôm qua vụ tai nạn xe trên đường quốc lộ vẫn chưa được đăng lên báo, đối tượng được đề cập đến trong đó là giám đốc Mộ cho nên trước tiên vẫn nên giấu kín chuyện này.

Ông Mộ hai ngày này đã bị Mộ Bắc Ngật chọc tức đến ngất đi, ông ở trong nhà hôn mê suốt hai ngày nên vẫn chưa biết chuyện.

Cho nên bà Mộ mới âm thầm động tay chân vào để cho Mộ Bắc Ngật biết tay.

Nhưng, không đợi để bà Mộ đắc ý quá lâu, cánh cửa phòng xuất hiện một bóng người cao ráo làm cho bà Mộ sợ xanh mặt, bà Mộ tay run rẩy cầm cốc cà phê, sắc mặt kinh hãi nhìn ra phía ngoài cửa!

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật dường như đóng băng đến từng chút một, trên thân người tỏa ra một luồng khí âm u lạnh toát đầy phẫn nộ khiến con người ta cảm thấy phát run, “Sao nào, bà Mộ nhìn thất tôi sao lại giống như nhìn thấy ma vậy?”

Tối qua vừa xảy ra tai nạn xe, hôm nay Mộ Bắc Ngật lại đã xuất hiện ở đây rồi?

Nhìn dáng vẻ của anh dường như là không có chút dấu hiệu của việc bị thương rất nặng, trái tim bà Mộ như nhảy ra khỏi lồng ngực vì bị Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm soi xét không rời.

Bà Mộ liên tục phải thu lại những cảm xúc trên gương mặt, cố gắng tỏ ra vẻ mặt ôn hòa đứng dậy: “Không phải, chỉ là bà cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bắc Ngật lại qua đây sớm như vậy thôi, cháu đến tìm ông nội sao?”

“Bà Mộ có biết chuyện hôm qua cháu đã bị tai nạn xe trên đường quốc lộ không?”

Bà Mộ không ngờ Mộ Bắc Ngật lại trực tiếp đề cập đến một cách rõ ràng như vậy, toàn thân bà run rẩy một chút rồi cố ý căng thẳng hỏi, “Cái gì? Bắc Ngật, cháu bị thương rồi? Không sao chứ, sao không có thông báo gì vậy chứ!”

Khuôn mặt của bà Mộ được che giấu rất tốt nên không hề lộ ra một chút sơ hở nào.

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật chợt có một sự lạnh lẽo thoáng qua, nhẹ nhàng nắm chắc được suy nghĩ của người khác, khóe mộ khẽ nhếch lên cũng khiến bà Mộ cảm thấy sởn gai ốc.

Anh thăm dò trong chốc lát rồi dừng cuộc đối thoại, “Tôi đến tìm ông nội.”

Chỉ đến khi Mộ Bắc Ngật đi vào trong phòng thì bà Mộ mới âm thầm thở phào một hơi, sau đó thì sắc mặt liền trở nên hận thù, tên tiểu nghiệt chủng lúc này lại dám dò xét bà, đáng chết mà!

Ở phía bên kia, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa gặp lại Cố Chấn Hải ở cổng nhà trẻ, chỉ một chốc sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đã lạnh lùng trở lại.

Nám Nám lời nghiêm nghĩa chính nói: “Nấm nhỏ, lại là ông ngoại xấu xa, mẹ có cần con gọi bảo vệ trường đuổi ông ấy ra ngoài không?”

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng hứ một tiếng, “Mẹ có thể giải quyết, Nám Nám, con vào lớp học đi, nhớ rõ lời của mẹ đã dặn, biết chưa nào?”

“Vâng ạ, vâng Nấm nhỏ cố lên nhé!” Nám Nám giơ ngón tay cái lên cổ vũ với Cố Tiểu Mạch, sau đó thì đeo chiếc cặp sách nhỏ kiểu cách Anh Quốc vào bên trong trường mẫu giáo quý tộc, Nám Nám bước những bước nhỏ vừa quay đầu quan sát Cố Chấn Hải.