Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 141



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà Dịch Quân Phi lại không hiểu ân ý cái liếc mắt của Tiêu Tử Miên, vẫn nói với Lăng Y Mộc rắng: “Chị à, chị cảm thấy thế nào?

Chỉ vậy là đủ rồi sao?”

Chuyện đã tới nước này, Tiêu Tử Miên dù vẫn còn oán hận với Lăng Y Mộc, nhưng cũng chỉ có thể cầu cứu Lăng Y Mộc, hy vọng cô khoan dung lượng thứ.

“Lăng Y Mộc, của cô như vậy, t cô tha cho tôi đi mà.

Lăng Y Mộc nhìn một Tiêu Tử Miên đang khóc lóc thảm thiết trước mặt này, nhưng cô vẫn rất rõ ràng trong lòng, Tiêu Tử Miên xin tha thứ là bởi vì Dịch Quân Phi, chứ không phải thật lòng xin lỗi cô.

Khi đối mặt với thái độ như vậy của Tiêu Tử Miên, cô chẳng thấy có một chút đồng tình nào cả, cứ nghĩ đến việc trước đây Hoa Nhiên cũng từng bị Tiêu Tử Miên đối xử như thế này, cô lập tức cảm thấy vô cùng căm ghét Tiêu Tử Miên, cũng vô cùng tự trách bản thân mình.

Cô thà rằng người phải chịu tất cả những nhục nhã đó là cô chứ không phải là Hoa Nhiên.

Hoa Nhiên vì cô mà đã phải hy sinh rất nhiều, kết quả sau khi cô ra tù, không chỉ không thể báo đáp Hoa Nhiên, mà còn làm Hoa Nhiên vì „ tôi… Tôi biết sai rồi, tôi không nên đối xử với bạn bè Tôi có thể gặp mặt xin lỗi bạn bè của cô, cầu xin cô mà phải chịu tội như vậy nữa.

“Vậy được, tôi muốn cô phải xin lỗi Hoa Nhiên ngay trước mặt tất cả những người đã chứng kiến chuyện ngày hôm đó, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm bồi thường viện phí để chữa trị cánh tay của Hoa Nhiên, chỉ phí bị mất việc, vân vân” Lăng Y Mộc nói.

Tiêu Tử Miên tất nhiên là vội vàng gật đầu không ngừng đồng ý, chỉ là việc xin lỗi và bồi thường này, tương đương với việc vứt sạch mặt mũi, đào thịt róc xương cô ta rồi.

Cao Kiến Vĩ lúc này mới hơi nhấc chân lên, Tiêu Tử Miên nắm chặt bàn tay bị dẫm kia, đau đến mức không nằm nổi cây gậy lúc đầu nữa.

Dịch Quân Phi nói với Cao Kiến Vĩ: “Bảo Tiêu Thiên Định vào đây rồi mang em gái anh ta đi đi”

“Được” Cao Kiến Vĩ đáp lời, chỉ trong chốc lát đã thấy Tiêu Thiên Định vào trong phòng bệnh cùng với Cao Kiến Vĩ cùng nhau vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy cảnh em gái mình nắm chặt một bàn tay, khuôn mặt vương đầy nước mắt, thì Tiêu Thiên Định lập tức bước nhanh đến đỡ em gái đứng dậy, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc đang ngồi trên sô pha.

Tuy rằng anh ta đã sớm biết Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc ở bên nhau nhưng trực tiếp mặt đối mặt nhìn Lăng Y Mộc ở bên cạnh Dịch Quân Phi như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.

‘Vốn là một người phụ nữ bị anh ta vứt bỏ, trở thành một người phụ nữ đứng ở đáy xã hội, hiện tại lại trở nên thanh cao quý phái như vậy, có lẽ trong tương lai, anh ta cũng chỉ có thể ngước nhìn người phụ nữ này mà thôi.

Sự hoán đổi thân phận lớn như vậy giữa hai người, làm trong lòng Tiêu Thiên Định xuất hiện cảm giác phiền muộn khó gọi tên.

“Anh Dịch, vậy… Tôi dẫn em gái về trước đây” Tiêu Thiên Định mở miệng nói.



“Trước đây, lúc chị xảy ra chuyện thì anh ta lập tức chia tay với chị, nếu chị vẫn muốn trả thù những lại ngại nói ra, thì tôi có thể nói thay chị” Dịch Quân Phi nói ra lời này giống như chỉ nói một chuyện gì đó nhỏ nhặt, không tốn chút sức lực nào.

Nhưng hai anh em Tiêu Thiên Định và Tiêu Tử Miên vừa nghe thấy những lời thì gương mặt đồng loạt biến sắc.