Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 143



“Tôi không thể cự tuyệt phải không?” Cô hỏi.

Ánh mắt anh hơi lóe sáng, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng dậy, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Không, chị có thể cự tuyệt, tôi cho chị quyền được cự tuyệt, chỉ là.

Ngừng lại một chút, anh cười như không cười rồi nhìn chằm chằm cô: “Chị à, chị thật sự muốn cự tuyệt sao?”

Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy ngay tại giờ khắc này, bầu không khí xung quanh gần như đông đặc lại. Nếu như cô đồng ý thì cô sẽ có được rất nhiều lợi ích, thậm chí có thể thay đổi cả vận mệnh của chính mình.

Nếu thay bằng một người khác nói với cô những lời này, thì có lẽ cô sẽ đồng ý rồi.

Chỉ là Dịch Quân Phi… Cô vẫn luôn có một cảm giác sợ hãi khi đối diện với người đàn ông này, anh chưa từng dù chỉ một lần tổn hại đến cô, chỉ là một câu nói của anh đã khiến cô nhân hết mọi khốn khổ trên đời.

Ba năm ở trong ngục, thậm chí lúc trước khi toà án thẩm vấn, cũng bởi vì những luật sự nghe được nạn nhân của vụ tai nạn xe cộ là vị hôn thê của Dịch Quân Phi mà không có ai dám nhận biện hộ cho vụ án của cô.

Thậm chí những chứng cứ giả khi đó và những nhân chứng vẫn luôn miệng nói cô uống rượu say năm đó, không biết tất cả có phải đều là do anh sắp đặt hay không.

Gặp người đàn ông này giống như là bị bóng đè ép cô tới mức: không thở nổi, thậm chí sau khi biết được thân phận thật sự của anh, thì chỉ cần anh tới gần cô, cả người cô sẽ không nhịn được mà cứng đờ.

Chỉ cần thân thể cô phải tiếp xúc với anh thì sẽ vô thức run rẩy không ngừng.

Một người đàn ông như vậy làm sao cô có thể ở lại bên cạnh anh được!

Cô hít sâu một hơi để cố gắng khiến bản thân thôi run rẩy, rồi nói với anh: “Vậy, tôi muốn từ chối”

Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, đôi mắt đen trở nên rét lạnh: “Chị thật sự muốn từ chối?”

“Ừ” Cô lên tiếng.

Anh đột nhiên cười lạnh: “Hay đấy, không ngờ được thật sự có một ngày, tôi lại bị phụ nữ từ chối. Lăng Y Mộc, chị nghĩ cho kỹ, nếu như không có tôi che chở, chị tiếp tục ở lại Thanh Thuỷ sẽ có kết cục như: thế nào, cho dù nhà họ Tiêu và nhà họ Hách không gây phiền phức cho chị nữa, chẳng lẽ chị định quét rác cả đời hay sao?”

Cô cần môi, nói: “Đó là chuyện của tôi”

Anh mím chặt môi, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn như muốn xông thẳng lên đỉnh đầu vậy. Lần đầu tiên anh hao tổn tâm tư với một người phụ nữ như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm kích, còn một mực muốn rời khỏi anh.

Anh chưa bao giờ bị chọc giận đến mức này, hận không thể lập tức bóp chết cô, nhưng rồi lại luyến tiếc.

Luyến tiếc?

Anh mà cũng có ngày phải dùng đến hai chữ này, thật là vô cùng nực cười.

Dịch Quân Phi không nói một lời đã lập tức rời đi, Lăng Y Mộc đợi đến lúc anh rời khỏi thì thân thể mới hết thấy căng thẳng.

Bác sĩ vẫn đến đây kiểm tra cho Lăng Y Mộc mỗi ngày như thường lệ, rồi thông báo cho cô biết rằng bây giờ thân thể của cô đã khôi phục, sau khi thử máu thì không phát hiện ra tàn dư của thứ thuốc đó nữa.

“Vậy là tôi có thể xuất viện rồi sao?” Lăng Y Mộc hỏi.