Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 146



Lăng Y Mộc cứng đờ người. Đúng vậy, cho dù lúc này cô lớn tiếng kêu cứu thì sẽ có ai xông vào giải cứu cô chứ?

Cứu cô chính là kẻ thù của Dịch Quân Phi, làm gì có ai ngốc như: vậy!

Khi cô còn đang xuất thần, anh đột nhiên hôn lên môi cô, cạy hàm răng cô ra, chiếm lấy tất cả ngọt ngào.

Không! Cô không muốn thế này!

Cô gần như theo bản năng cần mạnh xuống.

Ngay sau đó, miệng cô tràn ngập mùi máu tanh. Lăng Y Mộc giật mình, đó là… máu của Dịch Quân Phi, cô biết vừa rồi mình đã cản lưỡi anh.

Nhưng dù vậy, anh vẫn tiếp tục nụ hôn này, mạnh mẽ ép cô nuốt xuống máu của anh!

Không biết qua bao lâu, khi nụ hôn này kết thúc, cô chỉ cảm thấy môi mình tê dại, mùi máu tươi trong miệng càng nồng nặc hơn.

“Uống ngon không?” Anh thì thâm nói, môi nhếch lên, một vệt mau chảy xuống dọc theo khóe môi.

Anh cười nhạt, trên nền máu đỏ tươi, nụ cười lại trở nên vô cùng diễm lệ.

Cô vừa mở miệng, mùi máu tươi càng nồng nặc hơn, nước bọt hòa lẫn máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.

Anh nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng lau khóe môi đỏ tươi của cô: “Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ uống máu của tôi, chị à, chị thật sự đã làm cho tôi phá lệ nhiều lần đấy”

“Cậu thả tôi đi được không?” Cô gian nan nói.

“Chị không muốn ở bên cạnh tôi đến thế sao?” Anh hỏi, ngón tay xoa nhẹ mái tóc óng ả của cô.

Động tác của anh rất dịu dàng nhưng cơ thể cô lại bất giác run lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng.

“Tôi chỉ muốn… sống yên ổn” Mỗi lần cô nuốt nước bọt đều có cảm giác như đang uống máu của anh.

“Ở bên cạnh tôi là không yên ổn à?” Anh cười nói, duỗi nhón tay, đột nhiên xốc quần áo của cô lên.

‘Tức khắc, một mảnh da thịt trên vai cô lộ ra ngoài không khí.

Lăng Y Mộc cứng đờ cả người, nhẳm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích.

Nếu giấy giụa là vô ích thì điều duy nhất cô có thế làm là bị động thừa nhận nó mà thôi.

Đạo lý này cô đã hiểu rõ khi còn ở trong tù.

Cô có thể cảm giác được bờ môi anh đang hôn lên cổ, xương quai xanh của cô, ngón tay anh cũng đang lướt trên da thịt của cô…

Nhịn xuống đi, nhịn xuống đi, cứ xem anh là “Bình Quân” thay vì Dịch Quân Phi!

Cô không ngừng tự nhủ thầm trong lòng, nhưng cơ thể cô lại không thể dùng suy nghĩ này để kiềm chế, càng ngày càng run rẩy kịch liệt, mãi cho đến khi cảm giác buồn nôn ập đến, mùi máu khi nãy cũng từ cổ họng trào lên…

“Ưm!” Lăng Y Mộc đột nhiên mở mắt, lấy tay che kín miệng mình.

Sau đó cô cảm thấy sức mạnh nãy giờ đang buộc chặt lấn buông lỏng, cô vội vã bước xuống giường, lao vào toilet, bắt đầu nôn thóc nôn tháo trong bồn rửa tay.

“0e… Oe..” Hôm nay cô hầu như không ăn gì, dạ dày vốn dĩ trống rỗng, ngoại trừ một ít nước chua thì chẳng có gì.