Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 155



Tay sờ soạng di động bên giường, sau đó cô nhìn đồng hồ mới ba giờ sáng, còn có thể ngủ thêm vài tiếng nữa.

Khi đang định nhắm mắt lại, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy. Ngay sau đó, cặp mắt hạnh của cô mở thật to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Một người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn nhỏ trong nhà trọ cô thuê, trên tay anh ta đang vuốt ve chiếc vòng tay màu bạc rớt trong túi áo cô ngày hôm nay.

Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông trông như một bức tranh vẽ trên giấy. Lông mày như được dùng bút mực tốt nhất vẽ ra độ đậm nhạt vừa phải, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh lùng, đẹp nhất chính là cặp mắt phượng của anh, khi ánh mắt kia nhìn về người khác mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách.

Giống như lúc này khi anh ta ngước mắt nhìn cô, lại có cảm giác không chân thật.

Người đàn ông này có thực sự tồn tại sao? Hay là… bây giờ cô đang nằm mơ?

“Dậy rồi à?” Giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Lăng Y Mộc chợt lấy lại tinh thần, nói như vậy, đây không phải là mơ mà là sự thật!

“Anh… Anh là ai? Tại sao nửa đêm lại ở trong phòng tôi?”

Nhưng tay cô còn chưa chạm vào di động, giọng nói của đối phương lại lần nữa vang lên: “Nếu cô muốn lấy di động báo cảnh sát, thế thì không cần đâu. Nếu tôi muốn đụng vào cô, ban nấy lúc cô ngủ say tôi đã ra tay rồi”

Thân thể Lăng Y Mộc cứng đờ, người đàn ông này biết rõ ý định của cô.

“Rốt cuộc anh là…”

“Cái vòng tay này là của tôi” Cố Vĩ Ngạn nói, sau đó anh ta đứng dậy bước đến ngồi xuống bên giường của Lăng Y Mộc: “Có điều hôm nay nó bị người ta ăn cắp”

“Không phải tôi, khi tôi phát hiện ra thì chiếc vòng tay này đã năm trong túi áo của tôi rồi” Lăng Y Mộc vội vã giải thích.

“Tôi biết không phải cô” Cố Vĩ Ngạn nói: “Nếu là cô, bây giờ cô đâu yên ổn ngồi ở chỗ này”

Lăng Y Mộc cần chặt môi, hai tay dưới chăn siết chặt vì căng thẳng.

Người đàn ông trước mắt toát ra cảm giác lạnh lùng và nguy hiểm.

Nhất là, người đàn ông này vào phòng cô khi nào? Lại im hơi lặng tiếng như vậy.

Nhìn dáng vẻ ngắm nghía chiếc vòng ban nấy của anh ta, chắc đã ngồi trong phòng cô một lúc lâu rồi.

Mà cô chẳng hay biết chút nào.

Suy nghĩ một lát, người có thể làm được việc này chắc chắn không phải là người tầm thường. Lúc người đàn ông này đến gần, cô mới phát hiện anh ta mặc bộ đồ được cắt may vừa vặn trông chẳng phải hàng rẻ tiền, đồng hồ trên tay càng quý giá hơn trị giá không rẻ. Người đàn ông như vậy lại xông vào nhà trọ của cô chỉ để tìm một chiếc vòng rẻ tiền?