Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 161



Nhưng lúc này người đánh và người bị đánh đổi vị trí cho nhau mà thôi.

Chung Ngọc Hà ôm lấy gò má mình, gương mặt tỏ rặt một vẻ không thể tin nổi: “Mày… mày dám đánh tao?”

“Cô dám đánh tôi thì cớ gì tôi lại không dám đánh cô chứ?” Lăng Y.

Mộc hỏi ngược lại. Nếu như phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào thì hai người họ cũng nên cùng chịu mới đúng.

“Mày là cái thá gì, cũng chỉ là một con ả ngôi sao nhỏ hạng ba thôi, mày nghĩ mày là ai mà dám đánh tao?” Chung Ngọc Hà muốn nổi điên lên.

Lăng Y Mộc dù chẳng phải là cái “con ả ngôi sao nhỏ hạng ba” trong lời nói của đối phương, nhưng mà…

“Vậy thì cô dựa vào đâu mà đòi đánh tôi? Cô cũng chỉ là một nữ ngôi sao chẳng đáng là gì đấy thôi. Nếu như không dựa hơi Cố Vĩ Ngạn từ những ngày đầu thì cô nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay à? Hôm nay cô hồng hộc chạy đến đây cũng chỉ là vì đã chia tay với Cố Vĩ Ngạn nên sợ hãi mình sẽ bị mất hết tất cả những thứ mình đang sở hữu. Mọi điều mà cô có đều chỉ tồn tại với điều kiện người đàn ông kia đồng ý.

cho cô mà thôi, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ cô cao quý hơn tôi à?”

Bao nhiêu câu từ mà Lăng Y Mộc nói ra từ nãy giờ cũng đủ khiến Chung Ngọc Hà đỏ mặt tía tai, nhất là khi xung quanh còn có người dòm ngó, Chung Ngọc Hà càng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa, thế nên trong lòng càng căm ghét con ả đang đứng trước mặt mình. Cô ta huơ tay định tát cô thêm một cái.

Thế nhưng, lần này thì tay của cô ta đã bị một cánh tay khác vươn ra từ đẳng sau chộp được.

Chung Ngọc Hà giật thót, cùng lúc đó, một giọng nói cất lên ngay sau lưng cô ta: “Ngọc Hà, cô đang làm cái gì vậy?”

Cả người Chung Ngọc Hà cứng ngắc. Cô ta châm chậm xoay người lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta chính là gương mặt anh tuấn nhưng đầy lạnh lùng ấy. Đôi mắt phượng hẹp dài sâu hun hút kia giờ đây đang toát lên một vẻ mất kiên nhãn cực độ.

Chung Ngọc Hà đột ngột giật bản mình, sau lưng chợt bốc lên một luồng hơi lạnh toát. Cô ta biết rất rõ một khi đôi mắt của Cố Vĩ Ngạn ánh lên nét mất kiên nhãn giống thế này nghĩa là anh ta đang nói rõ cho người khác biết anh ta đang cực kỳ khó chịu.

“Vĩ Ngạn, em nghe nói anh ở đây nên em… Em đến tìm anh thôi..”

Giọng điệu Chung Ngọc Hà có phần ngắc ngứ.

“Tìm tôi?” Đôi mắt của Cố Vĩ Ngạn liếc nhìn gò má đỏ tấy hẳn một bên của Lăng Y Mộc: “Cô ta đánh à?” Anh ta hỏi Lăng Y Mộc, hoàn toàn chẳng buồn để tâm gò má của Chung Ngọc Hà lúc bấy giờ cũng sưng đỏ y hệt như thế.

“Tôi đánh lại rồi” Lăng Y Mộc đáp.

“Tát lại một cái là đủ rồi à?” Anh ta hỏi, giọng điệu vẫn rặt cái vẻ hững hờ chẳng quan tâm sự đời, cứ như nãy giờ đang nói chuyện phiếm về đời sống thường nhật thôi vậy.

Cả Lăng Y Mộc lẫn Chung Ngọc Hà đều sửng sốt. Lăng Y Mộc mang theo nỗi hoài nghỉ, còn Chung Ngọc Hà thì dường như đã nhớ đến thứ gì đó, sắc mặt thoắt cái trằng bệch như bạch tạng, người cũng run lấy bẩy.

“Thôi thì cô cứ tát thêm mấy cái để trút hết cơn tức này ra. Dù sao thì hôm nay cũng là cô ta gây chuyện với cô trước thì phải nhận đủ hậu quả của mình, đúng không?” Cố Vĩ Ngạn nói, khuôn mặt lạnh như băng ấy chẳng hiển hiện chút biểu cảm nào.

“Vĩ Ngạn à, sau… Sau này em sẽ không như thế nữa. Xin anh tha cho em lần này đi anh” Chung Ngọc Hà vội vã xin tha thứ, trên gương mặt xinh đẹp ấy chỉ còn lại mỗi nỗi kinh hoảng.