Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 166



Chỉ cần là các cấp cao của công ty đều sẽ biết rằng gần đây tổng giám đốc luôn cầm theo hai chiếc điện thoại, một chiếc là chiếc điện thoại mà tổng giám đốc thường dùng, chiếc còn lại là chiếc điện thoại cũ kĩ rẻ tiền này.

Về nguồn gốc của chiếc điện thoại di động này, ngoài tổng giám đốc ra, e rằng chỉ có thư ký của tổng giám đốc thư ký Cao Kiến Vĩ biết được, nhưng mỗi khi bọn họ tò mò hỏi thư ký Cao, thư ký Cao luôn mỉm cười không im lặng, không chịu nói ra gì cả.

Do đó, các cấp cao cũng âm thầm có rất nhiều suy đoán về chiếc điện thoại này. Trước đây, khi điện thoại đổ chuông, tổng giám đốc Dịch sẽ bắt máy ngay lập tức.

Nhưng hôm nay, điện thoại đã đổ chuông từ lâu, tổng giám đốc Dịch chỉ chăm chú vào điện thoại mà không nhấc máy, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lẽo.

Điều này khiến những cấp cao này không nhịn được là giật mình trong lòng, nhìn về phía Cao Kiến Vĩ.

Mà Cao Kiến Vĩ đang đứng bên cạnh Dịch Quân Phi, lúc này cũng đang nhìn vào chiếc điện thoại di động đang đổ chuông, trong lòng thầm lo lắng.

Người duy nhất có thể gọi vào chiếc điện thoại di động này e rắng chỉ có một mình Lăng Y Mộc mà thôi.

Ngày đó Lăng Y Mộc từ chối Dịch Quân Phi như vậy, Cao Kiến Vĩ đã ở bên sếp nhà mình nhiều năm, đương nhiên có thể nhận ra từ sau ngày hôm đó tâm trạng của anh Dịch có thể nói là cực kỳ tồi tệ.

Lúc này, Lăng Y Mộc đột ngột gọi điện tới, nhưng anh Dịch lại không bắt máy, điều này có nghĩa là gì?

Anh Dịch không hề quan tâm đến Lăng Y Mộc nữa sao?

Không, Cao Kiến Vĩ chỉ cảm thấy e rằng anh Dịch còn quan tâm tới Lăng Y Mộc nhiều hơn so với tưởng tượng nữa.

Nếu thật sự không còn quan tâm nữa thì có thể vứt chiếc điện thoại này đi, nhưng hiện tại, anh Dịch vẫn mang theo điện thoại này bên mình, vậy có nghĩa là anh dịch không thể hoàn toàn buông tay Lăng Y Mộc được sao?

Điều này thực sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Nhưng ai có thể ngờ rằng một người đàn ông như anh Dịch thế mà lại thực sự thích Lăng Y Mộc, thế nhưng Lăng Y Mộc vẫn từ chối.

Cuối cùng mười lăm phút sau, điện thoại ngừng đổ chuông.

Lúc này Dịch Quân Phi mới lười biếng ngước mắt lên, nói với những cấp cao của công ty ở trước mặt: “Được rồi, mọi người tiếp tục báo cáo đi”

Mấy cấp cao kia vội vàng tiếp tục báo cáo.

Lăng Y Mộc nghiến chặt răng nhìn chiếc điện thoại trên tay, cô bấm gọi năm lần nhưng không có ai trả lời. Có phải là… Dịch Quân Phi đã không còn dùng nữa rồi hay không?

Cho nên mặc kệ cô có gọi bao nhiêu lần cũng không có ai nghe máy.

*Y Mộc, em làm sao vậy? Cứ gọi điện thoại mãi không ăn cơm, cơm sắp nguội hết rồi kìa” Chị Từ ở bên cạnh lên tiếng thúc giục.

“Chị Từ, em… em có chút việc, định ba giờ chiều rời đi một lát, em sẽ quét sạch rác trên đường trước, nhưng phần còn lại có thể là chị sẽ bận hơn một chút, có được không ạ?” Lăng Y Mộc nói.

Những người quét đường như họ, nếu muốn xin nghỉ thì người trong một nhóm phải bàn bạc với nhau, những người khác sẵn sàng làm đỡ phần việc của cô, nếu không cô sẽ không thể bỏ đi được.