Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 187



Ngón tay của cô trượt từ trên chóp mũi của anh xuống đến trên môi anh, ngón tay ấn xuống trên môi anh một chút, sau đó giống như phát hiện ra một châu lục mới, khuôn mặt của cô xích lại gần đôi môi của anh, vươn đầu lưỡi ra, hơi liếm nhẹ.

Thân thể của anh lập tức trở nên cương cứng, nhìn màu mắt của cô đang trở nên sâu hơn: “Chị có biết rằng chị đang làm gì không?”

Cô đương nhiên là không biết rồi, có nên cô còn bật cười, bộ dạng vui vẻ, chỗ liếm đến ban nãy phảng phất biết bao nhiêu ngọt ngào.

Dịch Quân Phi chỉ cảm thấy bản thân đang mơ hồ nóng lên, bình thường những người phụ nữ kia muốn leo lên người anh cho dù có làm ra những hành động thân mật hơn nhưng anh vẫn không hề có cảm giác gì.

Thế nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy của cô lại khiến cho anh có một loại cảm giác nhịn không nổi.

Thế nhưng cô căn bản không để ý đến anh mà lại lần nữa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ xát bên cạnh khóe môi anh, đầu lưỡi khẽ liếm: “Ngọt quá…” cô mang theo men say nói.

Cô vào lúc này giống như một đứa trẻ ngây thơ, không có loại kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng mà ba năm tù ngục tai ương gây ra.

Anh bỗng nhiên nhắm mắt lại, hai tay bất giác nắm lại thành nắm đấm, khắc chế lại phần xúc động này của mình.

“Chị thật sự cho rằng cho dù chị làm bất cứ chuyện gì tôi đều sẽ không động đến chị, đúng không?” Cổ họng anh hơi khàn khàn nói, đã không phân rõ lời này là đang nói với cô hay là nói với bản thân mình nữa rồi.

Cô chớp đôi mắt hạnh, dường như không hiểu rõ ý tứ của những lời mà anh nói, sau đó làm ra vẻ ngẫm nghĩ. Sau chốc lát, cô bỗng nhiên nở nụ cười, đem đôi môi trực tiếp đặt lên trên môi của anh.

“Ngọt quá, Bình Quân cũng nếm thử đi…” cô nói, cứ như vậy mà hôn lấy anh.

Thân thế anh cứng đờ, bị động mà nhận lấy nụ hôn này của cô.

Ngọt ngào như vậy, khiến anh không tự chủ được mà trầm mê vào trong đó.

Thời điểm mà môi cô rời khỏi môi anh, anh dường như đột nhiên cảm thấy mất mát, vẫn còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Anh bỗng nhiên quay người, đè cô dưới thân mình: “Vẫn chưa đủ…vẫn mãi mãi không đủ”

Anh nỉ non, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt cô, cô của thời khắc này, nét kiều mị mang theo chút men say, giống như bông hồng nở rộ, xinh đẹp như vậy, hấp dẫn người khác như vậy.

Khi ánh mắt cô như làn nước mùa thu nhẹ nhàng nhìn anh, khi cô vừa cười vừa gọi anh là “Bình Quân”, khi hai tay cô ôm lấy cổ anh, khi hơi thở trong trẻo tràn vào trong thân thể anh, anh cảm thấy mình cũng đã phảng phất hơi say.

“Xem ra, tôi không nên nói những lời cái gì mà sẽ không đụng đến phụ nữ uống say” Anh lẩm bẩm nói, vẫn là lần đầu tiên anh lại nuốt lời như vậy, chỉ đơn giản là vì cô.

Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô, lặp đi lặp lại. Quyến luyến như vậy, lại không muốn xa rời như vậy.

Cơ thể bị cô trêu chọc đến mức phần ham muốn kia đã dựng lên, cần cô đến xoa nhẹ.

Thân thể của anh dường như chỉ có phản ứng mãnh liệt như vậy với cô.

Không biết rốt cuộc đã hôn bao lâu rồi, thế nhưng đến lúc nụ hôn này cuối cùng cũng dừng lại, anh lại phát hiện ra cô đã lần nữa ngủ thiếp đi.