Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 194



Không biết tại sao, khi những lời này lên đến cố họng, trong đầu anh ta bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông đã gặp trước đó gọi cô là “chỉ”.

Thái độ của người đàn ông đó đối với cô không hề giống chị em, mà giống như người yêu, không cho phép người khác tranh giành.

Người đàn ông đó, có phải là người cô yêu không?

Cuối cùng, anh ta vẫn không hỏi câu này.

Bây giờ anh ta không có tư cách hỏi câu đó, có lẽ trong tương lai, nếu anh ta thực sự có thể thành công, thì sẽ có đủ tư cách đứng trước cô một lần nữa.

Quách Huỳnh Phương lái xe đi, Lăng Y Mộc đang bước từng bước trở về căn phòng trọ, nhưng lúc cô còn chưa mở cửa, đã thấy trong phòng có ánh sáng.

Trước khi cô đi ra ngoài, rõ ràng đã tắt đèn, lẽ nào…

Lăng Y Mộc sợ hãi, lập tức mở cửa, đập vào mắt là cả căn phòng sáng đèn, Dịch Quân Phi đang ngồi trên ghế.

“Anh..” Cô bước vào phòng: “Muộn như vậy rồi, anh đến gặp tôi có việc gì không?”

“Tôi nên hỏi chị mới đúng, hôm nay chắc chị không tăng ca, sao muộn như vậy rồi mới về?” Anh nhẹ nhàng nâng mắt nhìn cô.

“Trong công ty có một đồng nghiệp từ chức, mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm để tạm biệt anh ta” Lăng Y Mộc nói.

“Đồng nghiệp nào?” Anh hỏi.

Cô hơi do dự một lúc, sau đó mới nói: “Quách Huỳnh Phương” Dù sao thì cho dù cô không nói, anh cũng có thể tra ra.

Anh nhướng mày: “Chắc không phải hôm nay anh ta lại đưa chị về chứ?”

Lăng Y Mộc không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của cô đã thừa nhận.

“Chị còn định nói không quan tâm đến anh ta sao? Nếu không quan tâm, thì sẽ để anh ta đưa chị về hết lần này đến lần khác sao?”

Anh đứng dậy, bước từng bước đến gần cô.

Cô đón nhận ánh mắt của anh: “Đối với tôi anh ta chỉ là một đồng nghiệp bình thường mà thôi, hơn nữa kể từ hôm nay, đến đồng nghiệp cũng không phải nữa, cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đây là tất cả những gì tôi có thể nói”

Bước chân của anh dừng lại trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, như thể đang xem xét lời nói của cô là thật hay giả.

Dưới ánh mắt của anh, cô vô thức nín thở, ánh mắt của anh như mang theo cảm giác áp bức, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy vô thức ra mồ hôi lạnh.

©ô biết rằng cô không thể biểu hiện rằng mình quan tâm đến Quách Huỳnh Phương, nếu cô quan tâm đến Quách Huỳnh Phương, điều đó sẽ gây bất lợi cho anh ta.

Càng ít quan tâm đến Quách Huỳnh Phương, vậy thì càng tốt.

Đột nhiên, anh khế mỉm cười, sự áp chế trong mắt đột nhiên biến mất.

“Chị, chị rất căng thẳng à?” Anh nói, nhẹ nhàng kéo tay cô lên, nhẹ nhàng mở những ngón tay đang nắm chặt của cô ra: “Lòng bàn ra nhiều mồ hôi quá”

“Lúc nãy bị anh nhìn như vậy, không muốn căng thẳng cũng khó”

Cô nói, rút tay về, đặt túi xách sang một bên, nói với anh: “Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ”