Sủng Vợ Lên Trời

Chương 142: Bản lĩnh cám dỗ hàng đầu



Thẩm Tử Dục là nhân vật khôn khéo tới mức nào, làm sao có thể không rõ ám chỉ của Lại Tiểu Lan chứ?

Người có xuất thân giống như anh ta, sau lưng không thiếu những oanh oanh yến yến chủ động đưa tới cửa như Lại Tiểu Lan.

Anh ta đã duyệt qua vô số người phụ nữ, người đẹp các vùng tùy ý lựa chọn. Trong những người này, tùy tiện chọn một người cũng xinh đẹp tới mức có thể ném Lại Tiểu Lan lại mấy con phố. Lại Tiểu Lan này tự cho là phong thái cám dỗ nhưng ở trong mắt Thẩm Tử Dục lại chỉ là cố ý khiêu khích mà thôi.

Bởi vậy, sau khi ân cần thăm hỏi sơ qua, anh ta lại rất bình tĩnh rời mắt đi, dứt khoát lựa chọn không nhìn tới.

Lại Tiểu Lan cắn môi dưới, cảm giác hơi bối rối.

Cô ta vẫn luôn rất có lòng tin vào sắc đẹp của mình, thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động xuất kích, hy vọng có thể làm cho đại gia đây quan tâm.

Kết quả, người ta còn chẳng chịu liếc nhìn cô ta thêm một lần.

Đường Ngọc Sở và Lina đứng bên cạnh thấy rõ cảnh tượng đó, hai người nhìn nhau, đều thấy bất đắc dĩ.

Có phải Lại Tiểu Lan suy nghĩ quá viển vông, cho rằng kéo cổ áo đủ thấp là có thể câu đến một con rể với thân phận cao quý hay không?

Trong lúc Đường Ngọc Sở âm thầm lắc đầu, Thẩm Tử Dục này lại nhìn sang cô: "Cô chính là Đường Ngọc Sở?"

"Đúng là tôi! Chào chủ tịch."

Đường Ngọc Sở ngây người rồi vội vàng lấy lại tinh thần trả lời.

Trong mắt Thẩm Tử Dục sáng lên, đột nhiên có phần hứng thú nhìn cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt anh ta đặc biệt không khách sáo, hoàn toàn lộ vẻ xem kỹ, nhìn qua nhìn lại trên người cô.

Hôm nay Đường Ngọc Sở mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, bởi vì trời đã chuyển lạnh nên bên ngoài còn khoác một chiếc áo dệt kim hở cổ màu xanh sẫm, trang phục đậm phong cách văn nghệ càng làm nổi bật phong thái người trí thức vốn có của cô. Trên cơ sở vốn có của cô lại thêm các đường nét tinh tế trên gương mặt, đường cong trên cơ thể lộ rõ càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.

Khí chất tao nhã, còn có hơi thở sạch sẽ tự nhiên phát ra làm cho cô càng thêm động lòng người.

Trong lòng Thẩm Tử Dục âm thầm gật đầu.

Không hổ danh là người phụ nữ có thể được anh họ của anh ta chọn trúng, cho dù cô không xinh đẹp mê người nhưng được cái bắt mắt, hơn nữa còn càng nhìn càng thấy thú vị.

"Ơ, vậy chủ tịch, xin hỏi có vấn đề gì không?"

Đường Ngọc Sở bị ánh mắt hoàn toàn không che giấu này của Thẩm Tử Dục làm cho toàn thân không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này sẽ không phải là dạng mặt người dạ thú chứ? Nếu không làm gì có chuyện mới gặp mặt lần đầu tiên lại nhìn người ta như vậy?

Trong lòng Lina cũng thấy kỳ lạ.

Đường Ngọc Sở thoạt nhìn rõ ràng không quen biết Thẩm Tử Dục, nhưng sao người sau có vẻ như cảm thấy đặc biệt hứng thú với cô. Đây là vì sao?

"Khụ khụ, xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là tôi nghe nói rất nhiều chuyện có liên quan tới cô nên hơi tò mò về cô mà thôi."

Hình như ý thức được mình nhìn người ta như vậy không hay, Thẩm Tử Dục vội vàng lấy lại tinh thần, trở về dáng vẻ lúc trước, nói: "Cô Đường là một nhân tài hiếm có, sau này cũng mong cố gắng hơn nữa cho công ty mới phải."

Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám chậm trễ, vội vàng khẽ gật đầu: "Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố gắng."

"Vậy các cô đi làm việc đi, tôi còn phải tới nơi khác kiểm tra."

Thẩm Tử Dục không ở lại lâu, phất tay rồi dẫn theo trợ lý và mấy vị quản lý lãnh đạo cấp cao phía sau, nhanh chóng rời khỏi bộ phận truyền thông.

Mấy người vừa đi, Đường Ngọc Sở có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt mọi người nhìn mình đều thay đổi, đặc biệt là Lại Tiểu Lan, trong mắt ngầm che giấu sự tức giận, không phục.

Cô ta liều mạng kéo áo của mình là để cho Thẩm Tử Dục chú ý, kết quả người ta không liếc nhìn lấy một cái.

Đường Ngọc Sở chỉ lẳng lặng đứng đó lại có thể được Thẩm Tử Dục chủ động hỏi thăm.

Đãi ngộ này quả thật khiến cô ta ghen tỵ tới đỏ mắt.

"Hừ, Phó giám đốc Đường quả nhiên có thủ đoạn tốt, bản lĩnh cám dỗ quả thật là hàng đầu. Xem ra sau này tôi đúng là phải học hỏi cô nhiều hơn nữa mới được."

Giọng điệu Lại Tiểu Lan chua chát, ai cũng nghe được sự khó chịu trong giọng điệu của cô ta.

Những người khác trong bộ phận đều nóng mắt. Một vài đồng nghiệp nữ bình thường có quan hệ không tệ với Lại Tiểu Lan cũng giễu cợt theo.

"Ha ha, thật sự tưởng chỉ nói mấy câu với chủ tịch lại có thể được coi trọng sao? Cũng không nhìn lại xem mình là loại người nào. Thật sự cho rằng đi đến đâu cũng được hoan nghênh à?"

"Người ta có thủ đoạn được, nếu không làm sao có thể được tổng giám đốc và chủ tịch coi trọng?"

"Chà chà, Phó giám đốc Đường, sau này phải dạy chúng tôi kỹ thuật cám dỗ đấy!"

...

Đường Ngọc Sở biết mấy người này có cùng ý tưởng xấu xa với Lại Tiểu Lan, cho nên lười để ý tới lời nói bóng gió đó.

Nhưng những lời sau đó lại càng thêm cay nghiệt, trong lòng cô cũng hơi tức giận.

Cho dù cô bị Thẩm Tử Dục nhìn vậy chẳng hiểu tại sao, nhưng lúc này cô không ngại mượn uy phong của anh ta.

"Dạy rồi, các người lại học được sao?"

Đường Ngọc Sở giận dữ cười ngược, không chịu yếu thế giễu cợt một câu.

Sắc mặt mấy người phụ nữ này lập tức biến đổi, tức giận mắng một câu: "Thật không biết xấu hổ."

"Đúng vậy, trong mắt người không biết xấu hổ thì nhìn ai cũng cảm thấy không biết xấu hổ."

"Cô!"

Mấy một phụ nữ nhất thời nhướng mày trợn mắt, muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đường Ngọc Sở thì tức giận nữa cũng không dám nói gì.

Đường Ngọc Sở chưa bao giờ là một người dễ trêu chọc. Cho dù bọn họ muốn chiếm lợi trên mồm mép cũng không có cách nào được như ý nguyện.

"Tất cả câm miệng lại! Bây giờ là giờ làm việc, nơi này là chỗ cho các người làm việc chứ không phải là nơi để cám dỗ đàn ông. Nếu các người không muốn làm nữa thì có thể nói với tôi một tiếng."

Nghe mấy người tranh cãi ầm ĩ ở đó, vẻ mặt Lina không khỏi thoáng lạnh.

Sau khi mọi người bị mắng một trận đành phải xám xịt mặt mày quay trở lại vị trí làm việc của mình.