Sủng Vợ Lên Trời

Chương 175: Lại dám nhớ thương người đàn ông của tớ



Hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau mà sao lại trông đáng yêu vậy?

Nhìn một chút, khóe miệng của Đường Ngọc Sở cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười của người mẹ.

Ứng Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy Lục Thanh Chiêu không nói gì nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Đường Ngọc Sở rồi hỏi: “Ngọc Sở, nếu như cậu không có chuyện gì, vậy tại sao cả buổi tối cũng không có tin tức vậy?”

“Tớ bị bỏ thuốc, may mắn là có người cứu được, sau đó buổi sáng mới tỉnh dậy.”

“Mẹ kiếp!” Thấy cô bị bỏ thuốc, Ứng Tiêu Tiêu nhịn không được mà chửi một câu thô tục.

“Bọn người Tô Nhã An cũng chỉ có thể làm ra mấy chiêu trò hạ lưu như thế này à?” Ứng Tiêu Tiêu tức giận, sau đó quay đầu nói với Lục Thanh Chiêu: “Lục Thanh Chiêu, hôm nào đó tôi cũng làm mấy liều thuốc, chúng ta để cho Tô Nhã An cũng biết được mùi vị bị hạ thuốc đi.”

“Tốt nhất là loại thuốc có tính chất mãnh liệt để cho cô ta sống không bằng chết!” Trong mắt của Lục Thanh Chiêu hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nhìn vẻ liều mạng xuất hiện trên gương mặt của bọn họ, Đường Ngọc Sở nhịn không được mà run lẩy bẩy, nhanh chóng nói: “Thật ra thì chúng ta cũng có thể đổi một cách khác để đối phó với cô ta.”

“Không được! Chúng ta phải lấy của người trả lại cho người.”

“Đồng ý!” Lục Thanh Chiêu giơ tay lên.

Đường Ngọc Sở thở dài một tiếng: “Hi vọng là sau này tôi sẽ không chọc đến hai người các cậu, nếu không thì kết quả của tôi chắc chắn sẽ rất tồi tệ.”

Tô Nhã An rõ ràng chính là kẻ thù, nhưng mà lúc này cô cũng nhịn không được mà âm thầm thương tiếc cho kẻ thù.

“Sẽ không đâu!” Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy ngồi xuống ở bên cạnh của cô, ôm lấy cánh tay của cô, thân mật dựa đầu ở trên vai của cô: “Sao tớ có thể nỡ được chứ.”

Đường Ngọc Sở bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng đẩy đầu của cô ấy ra: “Đừng có nói mấy lời như vậy, nếu như tớ giành người đàn ông của cậu, cậu sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đâu.”

“Wow! Đường Ngọc Sở cậu thật là tham quá đi thôi, cậu đã có một ông chồng cực phẩm như là tổng giám đốc Lục rồi, vậy mà còn nhớ thương người đàn ông của tớ nữa.”

Biết là cô đang nói đùa, biểu cảm của Ứng Tiêu Tiêu cố ý làm cho rất khoa trương.

“Người đàn ông sau này của cô chắc chắn sẽ không ra thể thống gì, chị dâu mới không thương nhớ đâu.”

Lục Thanh Chiêu chửi thầm ở một bên.

“Lục Thanh Chiêu!”

Ứng Tiêu Tiêu cầm lấy gối ôm ở trên ghế sofa giả bộ như là muốn ném về phía của Lục Thanh Chiêu, người kia liền nhanh chóng giơ tay lên ngăn cản ở trước mặt, trong miệng la hét: “Ứng Tiêu Tiêu, không phải là bây giờ chúng ta nên hỏi chị dâu rốt cuộc là ai đã cứu chị ấy hay sao?”

Ứng Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng quay đầu hỏi Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, rốt cuộc là ai đã cứu được cậu vậy?”

Đường Ngọc Sở nhìn cô ấy một chút, lại nhìn Lục Thanh Chiêu một chút, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ từ trong miệng: “Ngôn Húc."

“Ngôn Húc à?” Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: “Sao cái tên này lại nghe quen tai như thế?”

“À!” Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên thét lên một tiếng, dọa đến nỗi Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu cũng nhanh chóng che lỗ tai lại.

“Ngọc… Ngọc Sở, có phải là ngôi sao Ngôn Húc đó không?”

Ứng Tiêu Tiêu kích động nắm lấy tay của Đường Ngọc Sở.

Trong ánh mắt chờ mong của cô ấy, Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, là anh ta đó!”

“A!” Ứng Tiêu Tiêu lại hét lên một tiếng.

“Ứng Tiêu Tiêu, cô bị bệnh hả? Kêu lớn như vậy để làm gì?” Lục Thanh Chiêu bất mãn quát cô ấy.

Nhưng mà cô lại ngơ ngẩn như không nghe thấy, hỏi Đường Ngọc Sở dồn dập: “Có phải là anh ta đẹp trai hơn trên tivi nhiều không? Tính tình như thế nào? Anh ta đã có bạn gái chưa vậy? Anh ta thích con gái như thế nào? Anh ta..."

“Dừng!” Đường Ngọc Sở đưa tay ra ngăn cản không cho cô ấy tiếp tục hỏi tiếp, thật sự sắp bức đến điên rồ, đây chính là biểu hiện của fan cuồng hả?

Đường Ngọc Sở thở dài, rất là bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy: “Anh ta rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, tính tình cũng rất tốt. Về phần anh ta có bạn gái hay không, thích cô gái như thế nào, những chuyện này tha thứ cho tớ, tớ không thể trả lời được, bởi vì tớ căn bản cũng không biết.”

“Ồ.” Ứng Tiêu Tiêu thất vọng hạ vai xuống, còn tưởng rằng sẽ biết được chuyện tình cảm nam thần của mình, thật sự vui mừng hụt một trận rồi.

Nhìn bộ dạng mất mát của cô, Lục Thanh Chiêu chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì bổ thêm một dao: “Ứng ma nữ, dạng con gái giống như cô tuyệt đối không phải là loại hình mà Ngôn Húc đó thích đâu

“Lục Thanh Chiêu!"

Lần này Lục Thanh Chiêu quả thật đã chọc Ứng Tiêu Tiêu phát điên, hai người bọn họ bắt đầu màn trình diễn người chạy ta đuổi.

Đường Ngọc Sở thì bất lực cười cười, cảm thán nói: “Thật sự là một đôi oan gia mà.”

Trong không khí thoang thoảng hương vị của đồ ăn, trong bụng của cô lại reo lên âm thanh đói bụng. Cô nhìn hai người không thể bình tĩnh được trong thời gian ngắn, cô đứng dậy bước chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng bếp.

...

Lục Triều Dương vẫn còn đang bận rộn, vừa điều chỉnh món tôm sốt cà chua, vừa phải quan sát món cá kho tộ ở trong nồi.

“Thơm quá đi thôi hà!” Đường Ngọc Sở đi đến đứng ở bên cạnh anh, hít một hơi thật sâu, cười nhẹ nhàng nhìn anh.

Anh nở nụ cười hỏi: “Đói lắm hả?”

“Còn ổn.” Đường Ngọc Sở cầm tạp dề qua rồi mặc vào: “Để em giúp anh.”

Lục Triều Dương cũng không từ chối: “Vậy thì em rửa sạch hành cho anh đi, rồi cắt thành lát nhỏ.”

“Tuân mệnh trưởng quan.” Đường Ngọc Sở nghịch ngợm làm một tư thế đứng nghiêm chào.

Lục Triều Dương nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt đen thâm thúy mang đầy ý cười xán lạn như sao trời, rất xinh đẹp.

Lúc này, Đường Ngọc Sở không khỏi có chút ngây ngất, từ trong phòng bếp ra đến bên ngoài cũng chỉ có âm thanh nổi giận đùng đùng của Tiêu Tiêu kéo suy nghĩ của cô lại, cô nhìn vào ánh mắt đen thâm thúy của anh, lập tức quay đi.

“Em đi rửa hành đây.” Cô cầm lấy hành, hơi có vẻ vội vàng mà xoay người đi đến bên cạnh bồn nước.

Thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, tâm tư nhốn nháo, nếu như không phải là bây giờ ở trên tay không tiện, anh nhất định sẽ kéo cô vào trong ngực hung hăng hôn cô.

Ánh mắt từ người đàn ông ở phía sau lưng quá nóng bỏng, trong lòng của Đường Ngọc Sở hoảng hốt, không cẩn thận gấp hành làm đôi.

Đường Ngọc Sở: "..."

...

Đồ ăn mới chuẩn bị xong xuôi, hai cái tên to xác như con nít đó nghe thấy sắp được ăn cơm, lập tức buông bỏ ân oán với nhau, vội vàng đi vào trong phòng ăn.

“Thơm quá đi hà!” Ứng Tiêu Tiêu thốt lên một tiếng, lúc nhìn thấy thức ăn ở trên bàn, hai mặt tỏa sáng: “Nhìn có vẻ như là rất ngon!”

Nói xong, cô cầm lấy đũa muốn gắp một con tôm, lúc này từ bên cạnh có một đôi đũa duỗi ra kẹp lấy đũa của cô lại.

Cô thuận theo đôi đũa kia mà nhìn sang, chỉ nhìn thấy Lục Thanh Chiêu cười "ha ha" một tiếng: “Ứng ma nữ, đây cũng không phải là nhà của cô, phải chú ý đến lễ nghĩa khi ăn cơm.”

“Lục Thanh Chiêu!"

Hét lên, Ứng Tiêu Tiêu cầm lấy đũa liền muốn đâm về phía anh. Lúc này, Đường Ngọc Sở bưng cơm đi tới, cười nói: “Thôi được rồi, hai người các cậu lúc ăn cơm cũng đừng có làm ồn, nếu không thì tớ cũng sẽ không cho hai người ăn thức ăn do Triều Dương làm đâu.”

Câu nói này nói ra cũng rất có tác dụng, hai người bọn họ đều an phận.

Đường Ngọc Sở đặt một chén cơm lên trước mặt của mỗi người.

“Cảm ơn chị dâu.”

“Cảm ơn Ngọc Sở."

Hai người bọn họ trăm miệng một lời nói cảm ơn, cực kỳ ăn ý.

Đường Ngọc Sở cười lắc đầu, sao cô cứ có cảm giác mình giống như là một người mẹ đang chăm sóc cho hai đứa con nhỏ.

“Đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Lục Triều Dương đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy cô vẫn còn đang đứng đấy thì liền đi đến ôm cô đi lại bàn ăn ngồi xuống.

Lục Triều Dương cau mày nhìn hai người ở phía đối diện như bị bỏ đói lâu ngày: “Hai người có thể ăn cơm đàng hoàng một chút được hay không?”

“Anh món ăn do anh làm ngon quá đi.” Lục Thanh Chiêu nuốt cơm ở trong miệng xuống, hơi kích động mà nói.

“Ừm ừm.” Bởi vì ở trong miệng của Ứng Tiêu Tiêu đang chất đầy đồ ăn, cho nên cũng chỉ có thể gật đầu biểu thị mình cũng có ý này.

Lục Triều Dương xám mặt lại, cuối cùng cũng không nhìn bọn họ nữa, động tác rất nhanh gắp một đống đồ ăn đặt vào cái đĩa ở trước mặt của Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhìn những món ăn đã cạn dần, lại nhìn anh gắp thức ăn cho mình, khóe miệng cong lên. Cái này là coi cô thành heo mà cho ăn hay sao vậy?

“Ăn nhanh đi, không phải là em đói bụng à?”

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn cầm đũa yên lặng ăn cơm.